10.
Đến lúc hết thảy trở lại bình tĩnh, Kim Thái Hanh châm điếu thuốc, mới vừa hút một hơi, Điền Chính Quốc nằm ở bên cạnh hắn đã giật lấy ngậm vào miệng.
“Muốn hút tự mình đi lấy!” Thái Hanh chớp mắt, lại đoạt thuốc về.
“Keo kiệt!” Chính Quốc khó chịu lấy hộp thuốc lá châm một điếu, sau đó lại trở về tựa lên cánh tay của Thái Hanh.
Hai nam sinh cao hơn 1m80 cứ như vậy lẳng lặng chen chúc trên chiếc giường nhỏ hút thuốc, nhàn nhã hưởng thụ loại hạnh phúc sau khi làm tình.
“Suy nghĩ gì vậy?” Chính Quốc nhàm chán mở miệng hỏi.
“Tôi nghĩ cậu có thể lây bệnh AIDS cho tôi không!” Thái Hanh quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc trả lời.
“Khốn kiếp, cậu nói gì cơ?” Chính Quốc thiếu chút nữa phun một búng máu vào mặt Thái Hanh, cậu giống như đàn bà để cho hắn ta thượng, hắn ta lại nói lời như thế.
“Cậu làm loạn với nhiều phụ nữ như vậy, rất có thể bị bệnh AIDS, tôi lo lắng là chuyện bình thường!” Thái Hanh phả ra một vòng khói, luận sự.
“Bình thường cái đầu bu*i, lão tử kể từ khi hẹn hò với Lâm Nhã Đình, cũng không làm loạn với phụ nữ, sao có thể bị AIDS chứ!” Điền Chính Quốc ngồi xuống, nổi giận đùng đùng mắng.
“Ơ! Cậu cũng thật chung thủy với Lâm Nhã Đình nha!” Kim Thái Hanh cười lạnh, xoay người đưa lưng về phía cậu, tựa hồ tức giận.
Chính Quốc lúc này mới hiểu mình nói lời ngu xuẩn gì, vội vàng dựa vào lưng hắn giải thích: “Cậu đừng như vậy, tôi không phải có ý kia! Tôi chỉ là muốn cho cho cậu biết tôi không bị AIDS, cậu yên tâm!”
Thái Hanh vẫn không để ý tới cậu, Chính Quốc nóng nảy: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào mới không tức giận? Chỉ cần cậu không tức giận, ngày mai trở về tôi liền chia tay với Lâm Nhã Đình!”
“Thật?” Thái Hanh xoay người, sắc mặt hơi dịu đi.
“Chỉ cần cậu không tức giận, bảo tôi làm gì đều được!” Chính Quốc vội vàng gật đầu.
“Heo chính là heo!” Bộ dáng lo lắng đáng yêu của cậu làm cho Kim Thái Hanh không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Khốn nạn, dám lừa tôi, tôi đánh chết cậu!” Chính Quốc hiểu được mình bị chơi xỏ, căm tức trèo lên bụng Thái Hanh, đấm vài cái lên lồng ngực rắn chắc của hắn.
“Không phải là mông cậu lại ngứa chứ?” Kim Thái Hanh bắt lấy tay cậu, bỗng nhiên hạ giọng nói vào tai cậu.
Điền Chính Quốc đầu tiên không rõ là ý gì, cho đến khi có thứ gì đó nóng bỏng chọc vào cái mông còn đang lâm râm đau của mình, cậu mới hiểu ra. Thắt lưng đàn ông chính là chỗ siêu nhạy cảm, không thể ngồi loạn!
“Mẹ nó, cậu là ngựa đực à! Vừa mới làm lâu như vậy giờ cậu lại muốn làm…” Chính Quốc hơi đỏ mặt mắng.
“Không muốn làm thì thôi! Ngủ!” Thái Hanh miễn cưỡng ngáp một cái.
Chính Quốc bỗng nhiên lóe sáng, cười gian nói: “Muốn làm cũng không phải không thể, nhưng tôi phải ở phía trên.” Cậu cũng rất muốn thao Kim Thái Hanh, nếm thử tư vị làm công!
“Cậu muốn ở phía trên?” Thái Hanh nhướn mày.
“Đúng! Phải mỗi người một lần mới công bằng, cũng không thể bắt tôi một mực ở phía dưới được!” Cậu nhất định phải làm Kim Thái Hanh đến chết khiếp, cho hắn ta nếm thử hùng phong của cậu, ha ha ha…
“Nằm mơ!” Thái Hanh quả quyết cự tuyệt.
“Cậu nói cái gì? Dựa vào cái gì tôi không thể ở phía trên, tôi có chỗ nào kém cậu hả?” Chính Quốc nổi trận lôi đình cưỡi ở trên bụng Thái Hanh, cùng hắn lý luận. Bản thân vô luận là thể hình hay ngoại hình đều tuyệt đối không thua kém Thái Hanh, cậu mới không muốn cứ bị Thái Hanh đè xuống chơi đâu!
“Câu có biết cách để làm một tiểu công ưu tú không?” Kim Thái Hanh cười lạnh.
“Đây còn phải nói! Cậu để cho tôi làm một lần đi! Tôi nhất định sẽ thật dịu dàng, được không? Cầu cậu!” Chính Quốc xuất ra bộ dáng đối với nữ nhân, dịu dàng dụ dỗ Thái Hanh.
“Nói miệng không bằng chứng, cậu phải đưa ra chứng cớ!” Trong mắt Kin Thái Hanh hiện lên một tia cười gian, nếu heo muốn tự mình đưa tới cửa, hắn cũng sẽ không cần khách khí.
“Tôi lập tức cho cậu chứng thực năng lực của lão tử, cho cậu biết cái gì là dục tiên dục tử, bảo đảm về sau cậu phải quỳ xuống van xin tôi ở phía trên!” Chính Quốc không biết mình đã rơi vào bẫy của Thái Hanh, còn ở chỗ này vênh váo tự đắc khoe ra bản lĩnh của mình.
“Tôi đây muốn nhìn xem cậu làm thế nào cho tôi dục tiên dục tử, quỳ xuống van xin cậu ở phía trên.” Thái Hanh liếc mắt.
Điền Chính Quốc biết mình phải nhanh tay nắm bắt cơ hội này, ra sức hầu hạ Kim Thái Hanh, làm cho cậu ta quỳ gối dưới kỹ xảo của mình, về sau mình mới có thể vẫn làm công. Tuy rằng làm bên hưởng thụ cảm giác cũng rất tốt, nhưng làm nam tử hán đại trượng phu sao có thể luôn bị đè ở phía dưới!
Chính Quốc xuất ra tất cả kỹ xảo của mình liều mạng khiêu khích Thái Hanh, hôn liếm khắp toàn thân Thái Hanh, vuốt ve một lần xong, ánh mắt của cậu đi tới chỗ gia hỏa vừa rồi làm cho mình khóc đến kêu cha gọi mẹ.
Nhìn thấy quái vật lớn đến dọa người kia, Điền Chính Quốc không khỏi có chút sợ hãi, nhưng vì có thể chinh phục Kim Thái Hanh, cậu chỉ có thể nhắm mắt không để ý!
Chính Quốc hít vào một hơi, nằm úp sấp cầm lấy cự long dù đang nằm ngủ say giữa hai chân của Thái Hanh, nhưng vẫn to đến dọa người xoa nắn vài cái, liền hé miệng cho nó vào. Nhưng thằng em của Thái Hanh thật sự quá lớn, cằm Chính Quốc sắp trật khớp rồi mới nuốt vào được một nửa.
Miệng Chính Quốc đã mỏi sắp chết, cậu hối hận muốn nhổ cự long ra, nhưng trong lúc vô ý ngẩng đầu phát hiện Thái Hanh đang lộ ra vẻ mặt trào phúng nhìn cậu, lòng tự trọng lập tức chiếm thượng phong, cậu tuyệt không thể để Thái Hanh khinh thường.
Chính Quốc cố gắng mở lớn miệng ngậm toàn bộ cự long của Thái Hanh vào miệng, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, cậu bắt đầu phun ra nuốt vào bú, đồng thời hai tay cũng không nhàn rỗi, ý xấu xoa nắn đùa nghịch hai quả thịt heo phía dưới của Thái Hanh.
“A…” Kim Thái Hanh thoải mái lập tức khẽ rên lên một tiếng.
Nghe được tiếng rên rỉ của Thái Hanh, Chính Quốc lộ ra nụ cười đắc ý, càng thêm ra sức ngậm mút Thái Hanh. Trước kia cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu lại giúp đàn ông khẩu giao, giống như một con chó ghê tởm ăn nơi đó của đàn ông! Nếu đổi là người khác, cậu đã sớm làm thịt người nọ, nhưng đối phương là Kim Thái Hanh, cậu cam tâm tình nguyện…
Trên cự long của Thái Hanh còn dính dịch ruột non của Chính Quốc cùng tinh dịch của Thái Hanh, hương vị tục tĩu khác thường trong miệng làm cho Chính Quốc càng thêm kích động, cậu giống như đang đối xử với trân bảo quan trọng nhất, thật cẩn thận hầu hạ phân thân của Thái Hanh.
Hưởng thụ phục vụ của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh tựa vào đầu giường nhàn nhã hút thuốc, thật sự là sung sướng giống như thần tiên, thỉnh thoảng còn không vừa lòng chỉ huy mấy câu.
“Mút chặt một chút nữa, dùng sức chút đi, không ăn cơm à… Đúng, chính là như vậy!”
Kim Thái Hanh thoải mái nhưng Điền Chính Quốc lại càng ngày càng khó chịu, miệng lưỡi nhỏ hẹp cũng bị hung khí khủng bố kia đâm thủng, toàn bộ nước miếng đều bị đẩy ra theo khóe miệng chảy xuống, nhưng cậu vẫn liều mạng di chuyển đầu lưỡi mút nhả côn thịt của Thái Hanh, cố gắng làm cho hắn ta càng thoải mái.
Đã phát tiết quá hai lần nhưng lực kéo dài của Thái Hanh vẫn vô cùng kinh người, đâm chọc trong miệng Chính Quốc ba mươi phút mới bắn ra. Chính Quốc muốn rút cự long của Thái Hanh ra, nhưng Thái Hanh lại giữ chặt lấy đầu của cậu, bắt cậu uống xong dịch thể của hắn, làm cho Điền Chính Quốc thiếu chút nữa bị sặc chết!
Lúc Thái Hanh rời khỏi miệng Chính Quốc, Chính Quốc lập tức ho điên cuồng, tức giận đấm Thái Hanh một cái.
“Mẹ nó, cậu muốn mưu sát à!” Mình giúp hắn khẩu giao là đã cho hắn mặt mũi lắm rồi, vậy mà hắn còn dám đem cái thứ kia bắn vào trong miệng cậu! Hỗn đản.
“Mau lên đây!” Kim Thái Hanh ngồi dậy ra lệnh.
“Để làm gì?” Điền Chính Quốc tức giận hỏi.
“Không phải cậu muốn ở phía trên thao tôi sao!”
“Cậu đồng ý cho tôi làm công rồi! Cậu yên tâm tôi nhất định sẽ ra sức hầu hạ cậu…” Chính Quốc vui vẻ nhảy dựng lên, vội vàng leo lên người Thái Hanh.
“Á ——” chỉ là Chính Quốc vừa muốn kéo hai chân Thái Hanh ra tìm kiếm cúc huyệt hắn, mông cậu lại đột nhiên bị tóm lại, u huyệt còn đang đau lần nữa bị đâm vào.
Chính Quốc đau đến kêu to, khó có thể tin chỉ vào Thái Hanh chửi ầm lên: “Cậu sao có thể gạt tôi, cậu cái đồ tiểu nhân âm hiểm này!” Cậu lại trúng mưu của tên khốn này!
“Tôi không có lừa cậu, tôi không phải đang cho cậu dùng tiểu thí thí của cậu thao tôi sao!” Thái Hanh cười gian, nắm lấy thắt lưng của Chính Quốc bắt đầu quét ngang ngàn quân.
“A a… Cậu kẻ lừa đảo này, mau thả tôi ra… Ưm a… Thích quá! Chính là nơi đó, lại dùng lực chút… Cậu nhanh rút ra, bằng không lão tử làm thịt cậu… A a a…”
Cùng với tiếng chửi bậy là tiếng rên rỉ của Điền Chính Quốc, một đêm xuân sắc khôn cùng trong căn phòng chật chội đơn sơ…
•••
💁🏻♀️: poor cho cái mông xinh của bé Điền D;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com