2.
Nhà ăn của đại học XX là số một trong các trường đại học, thức ăn vừa phong phú lại vừa ngon miệng, rất được các sinh viên hoan nghênh, nhưng liên tục mấy ngày Kim Thái Hanh chỉ mua một bát cháo trắng. Rời quê đến đây, Thái Hanh vẫn chưa quen được với khí hậu, không có hứng thú ăn, chỉ nuốt trôi đồ nhẹ.
Thái Hanh cầm cháo rời khỏi nhà ăn tìm một chỗ yên tĩnh không có ai rồi ngồi xuống, hắn không thích cùng một đám người ăn cơm, thật ồn!
“Ô, sao lại là cháo! Ngày nào mày cũng ăn, không chán sao?”
Kim Thái Hanh vừa muốn tháo khẩu trang ra ăn cháo, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười chán ghét. Thái Hanh nhíu mày, những người này thật sự có bệnh, ngay cả ăn một bữa cơm cũng không để cho người ta yên!
“Không có cách nào ha, ai bảo người ta nghèo, không có tiền ăn ngon.” La Suất vừa mới trào phúng xong, Sinh Tiểu Cường lập tức liền tiếp nối, tiếp tục nói móc Thái Hanh.
“Hai người các cậu câm mồm cho tôi!” Chính Quốc giả bộ tức giận trừng mắt hai người anh em phía sau, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, cười nói: “Bạn tốt, đừng nóng giận! Thật ra lần này chúng tớ đến, là đặc biệt muốn xin lỗi cậu…”
Thái Hanh sửng sốt một chút, chợt tò mò nhìn Chính Quốc, nghĩ thầm lúc chồn chúc tết gà (*), có phải cũng cười gian xảo như Điền Chính Quốc bây giờ hay không?
(*) trong thành ngữ tục ngữ bên Trung:
"Hoàng tử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm."
Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi nghĩa chỉ giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
“Tớ cẩn thận suy nghĩ lại hành vi của bọn tớ, cảm thấy rất nhàm chán, hy vọng cậu có thể đại nhân không chấp tiểu nhân mà tha thứ cho bọn tớ, đừng để ở trong lòng…” Chính Quốc nói rất hay rất chân thành, “Đây là một chút tâm ý của chúng tớ, cậu ăn xong liền quên hết khó chịu trước kia đi, mọi người hòa thuận ở chung!” Một phần Phỉ Thúy gà thơm ngào ngạt đưa tới trước mặt Kim Thái Hanh.
“Nhanh ăn đi, đây chính là đồ tốt, cả đời mày cũng không ăn được đâu!” La Suất căm giận nói, vì kế hoạch của bọn họ, chỉ có thích đáng cho tiểu tử thối này!
Thái Hanh có vẻ đăm chiêu nhìn đám người Chính Quốc, cuối cùng nhận lấy hộp cơm, kéo khẩu trang ăn một chút.
Thấy thế, đám người Chính Quốc cười tít mắt, nghĩ thầm nhà quê vẫn là nhà quê, một chút ăn ngon đã khiến cho hắn mắc câu rồi! Bọn họ bỏ thuốc xổ ở trong thịt gà, để cho hắn hưởng thụ đi…
“Bạn tốt, cậu cứ từ từ ăn, chúng tớ còn có việc đi trước.” Nói xong, Chính Quốc lập tức mang theo La Suất cùng Sinh Tiểu Cường rời đi, kế hoạch đã hoàn thành, bọn họ có thể chuồn.
Nhưng đám người Chính Quốc không biết, bọn họ vừa rời khỏi Thái Hanh liền phun miếng thịt gà trong miệng ra…
Kim Thái Hanh vốn định ném thịt gà xuống, lại nhìn thấy từ xa đi tới một bóng người quen thuộc, hắn nhếch khóe môi, trong mắt lóe ra một tia sáng âm u rét lạnh…
•
•
•
Vì làm cho Kim Thái Hanh chết càng khó xem, đám người Điền Chính Quốc còn đặc biệt phá hỏng bồn cầu trong ký túc xá, thật sự là độc ác đến cực điểm, chính là bọn họ đợi suốt một đêm cũng không thấy Thái Hanh có động tĩnh gì…
Trời đã sáng, nhìn thấy Thái Hanh vẫn giống như mọi ngày thức dậy đi học, đám người Chính Quốc toàn bộ váng đầu, trong bụng tràn đầy hoài nghi.
Chính Quốc len lén đi theo sau Thái Hanh, theo dõi bóng dáng cao lớn cao ngạo của hắn, trong mắt phượng tràn đầy nghi hoặc. Rốt cuộc sao lại thế này? Tiểu tử thối này tại sao không bị gì hết, không phải người bán thuốc đã nói ăn phải thuốc xổ nhất định sẽ bị tào tháo rượt chết khiếp sao?
“Điền Chính Quốc!”
Một tiếng rống giận dữ truyền đến từ phía sau, Điền Chính Quốc vội quay đầu lại nhìn, hóa ra là giáo sư có tiếng diêm vương trong trường – Vương lão nhân. Giáo sư Vương mặc dù đã qua tuổi sáu mươi, nhưng tính cách lại rất nóng nảy, là Quỷ Kiến Sầu nổi danh trong trường học, rất nhiều sinh viên đều sợ ông.
“Giáo sư Vương!” Chính Quốc cười tủm tỉm đi lên phía trước lễ phép cúi chào, cậu rất chú ý hình tượng của mình ở trước mặt giáo sư trong trường. “Giáo sư, sắc mặt của thầy rất kém, có phải sinh bệnh không ạ?” Chính Quốc phát hiện giáo sư Vương thân thể luôn khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn, nhưng hôm nay lại xanh cả mặt, tiều tụy, giống như quỷ…
“Chính Quốc, không biết xấu hổ còn hỏi hả! Tôi sao lại dạy phải loại người mất nết như cậu chứ, rốt cuộc cậu có gì bất mãn với tôi, còn tạo ra cái trò đùa dai này đến chỉnh tôi?” Giáo sư Vương giống như ăn phải thuốc nổ, nổi trận lôi đình chỉ vào Chính Quốc quát.
“Giáo sư Vương, ý thầy là sao?” Chính Quốc nghe mà không hiểu ra sao.
“Còn dám giả bộ! Thái Hanh đã thừa nhận với tôi, là cậu bỏ thuốc xổ vào trong thịt gà bảo cậu ta đưa tới cho tôi ăn…” Giáo sư Vương tức giận đến tung cả râu, tối hôm qua ông ở cả đêm trong nhà WC, đi đến choáng váng cả người, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa toi đời.
Nghe vậy, Điền Chính Quốc bừng tỉnh triệt để. Mẹ kiếp, hóa ra là cậu bị người hãm hại! Tiểu tử chết tiệt này cũng dám chơi cậu như vậy, đáng giận…
“Giáo sư, em bị oan, em…”
“Câm mồm! Cậu không cần nói xạo nữa, tôi thật sự không nghĩ tới cậu lại làm ra loại chuyện đê tiện hạ lưu thế này, tôi sẽ nói chuyện này cho viện trưởng, cậu chờ bị đuổi học đi!” Giáo sư Vương cắt ngang giải thích của cậu, tức giận rời đi.
“Giáo sư, đừng mà! Thầy hãy nghe em nói…” Chính Quốc vội vã đuổi theo.
Kim Thái Hanh đứng ở phía trước xem cuộc vui, nhếch miệng lạnh lùng cười. Hắn vốn không phải thiện nam tín nữ gì, nếu có người nào dám hại hắn, hắn chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi. Lần này vẫn là khách khí với Điền Chính Quốc, nếu còn có lần sau, hắn sẽ không độ lượng mà bỏ qua nữa…
•
•
•
“Mẹ nó, Kim Thái Hanh, lăn ra đây cho lão tử! Mày đồ nhát chết này, cũng dám hãm hại tao…” Điền Chính Quốc đằng đằng sát khí vọt vào ký túc xá, một cước đá văng cửa ký túc xá, chửi ầm lên.
“Quốc tử, có chuyện gì?” La Suất cùng Sinh Tiểu Cường đang thảo luận đua xe nhìn thấy liền hoảng sợ, chạy nhanh đến hỏi.
“Đ*t mẹ, tên tiểu tử chết tiệt kia cũng dám chỉnh tớ, thịt gà ngày hôm qua hắn không hề ăn, mà là dùng danh nghĩa của tớ đưa cho giáo sư Vương.” Chính Quốc giận không thể kiềm được chỉ vào Thái Hanh mắng. Tiểu tử chết tiệt này hại chết cậu, bất kể cậu có giải thích như thế nào, Vương lão nhân cũng không chịu tin tưởng cậu trong sạch, hiện tại đã chạy tới văn phòng hiệu trưởng cáo trạng.
“Thái Hanh, tiểu tử mày ăn gan hùm mật báo sao, cũng dám chỉnh Quốc Tử…”
“Không nghĩ tới tiểu tử mày đã vậy còn quá thâm độc, làm ra chuyện hèn hạ như vậy, thật sự quá vô liêm sỉ!” La Suất cùng Sinh Tiểu Cường lập tức cùng chung mối thù chạy đến trước mặt Thái Hanh chửi.
Kim Thái Hanh xoay người xem thường, có phải những người này đã quên không, là bọn họ hạ thuốc chỉnh hắn trước, bọn họ còn không biết xấu hổ giống như chó điên sủa loạn ở trong này, mình chẳng qua là gậy ông đập lưng ông thôi!
“Cmn, hôm nay lão tử không đánh cho mày quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lão tử sẽ không phải người họ Điền!” Đang trong cơn thịnh nộ, Điền Chính Quốc cầm ghế dựa lên định ném về phía Kim Thái Hanh, may mắn bị La Suất cùng Sinh Tiểu Cường đúng lúc giữ chặt.
“Quốc tử, bình tĩnh một chút! Đừng quên nội quy trường học…” Trường học có quy định, nếu sinh viên dám đánh nhau nhất định sẽ xử nghiêm.
"Vãi l*n, tớ mặc kệ, tớ nhất định phải làm thịt con rùa rụt cổ này…”
Đối mặt với Điền Chính Quốc đang tức giận như một con sư tử, Kim Thái Hanh lại không hề nhăn mày một chút, chỉ ngáp to một cái. Có chút mệt nhọc, ngủ một giấc đến trưa đi!
Thái Hanh xoay người lên giường, hoàn toàn không nhìn thấy Chính Quốc tồn tại, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
“Buông ra, tớ phải đấm chết nó!” Chính Quốc muốn điên rồi, tiểu tử chết tiệt này cũng dám coi rẻ cậu như thế. Khốn nạn…
“Quốc tử, đừng như vậy!” La Suất cùng Sinh Tiểu Cường nắm chặt Điền Chính Quốc, kéo cậu đi ra ngoài, bọn họ sợ nếu Chính Quốc còn tiếp tục ở trong ký túc xá dưới cơn giận dữ sẽ giết chết Thái Hanh.
“Đồ nhát chết, khốn kiếp, súc sinh…”
Đối với tiếng chửi rủa truyền tới từ ngoài ký túc xá, Kim Thái Hanh ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ngủ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp…
•
•
•
Sự kiện thuốc xổ lần này, tuy rằng viện trưởng ngại vì là bạn bè với cha Điền nên không xử phạt Chính Quốc, nhưng vẫn gọi điện nói cho cha Điền, hại Chính Quốc bị cha mắng gần chết, vì thế tự nhiên Chính Quốc càng thêm hận Thái Hanh thấu xương.
Ngại nội quy trường học Điền Chính Quốc không thể trực tiếp trừng trị Kim Thái Hanh, chỉ có thể âm thầm trả thù Thái Hanh, Chính Quốc cho đám người La Suất ở xung quanh bịa đặt nói Thái Hanh vẫn đeo khẩu trang không dám lộ mặt ra, là bởi vì bộ dáng xấu vô cùng lại có bệnh lạ. Chính Quốc muốn cô lập Thái Hanh, làm cho tất cả mọi người không dám tới gần Thái Hanh nói chuyện với hắn, nhưng Thái Hanh lại không hề để ý tới việc này. Tính cách Kim Thái Hanh vốn quái gở, không thích tiếp xúc với người khác, không ai đến phiền hắn, hắn càng được yên tĩnh. Thấy kế này hoàn toàn không có hiệu quả với Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lập tức lại nghĩ đến độc kế thứ hai…
“Quốc tử, thứ cậu muốn tớ đã tìm đến đây.” La Suất ném túi vải bố cầm trong tay tới trước mặt Chính Quốc, bên trong đầy những con rắn màu sắc rực rỡ, đang liên tục phun lưỡi.
“Hừ! Lần này không chỉnh chết tiểu tử thúi kia thì không được…” Nụ cười âm trầm làm cho khuôn mặt vốn rạng ngời như ánh mặt trời của Điền Chính Quốc trở nên vô cùng dữ tợn.
“Quốc tử, chiêu này hình như rất độc, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Sinh Tiểu Cường hơi do dự nhìn Điền chính Quốc.
“Độc? Còn hơn tiểu tử kia hãm hại tớ, cái này coi là gì? Tớ nhất định phải làm cho tiểu tử thối kia biết, Điền đại thiếu gia tớ không phải là người dễ chọc!” Chính Quốc lập tức mắng, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện tiểu tử kia làm với mình, cậu liền nổi trận lôi đình, hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn.
Điền Chính Quốc bởi vì xuất thân, từ nhỏ đã được mọi người nâng ở trong lòng bàn tay, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa từng chịu qua một chút uất ức, căn bản không dám có người đối xử với cậu giống như Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh không chỉ không hề nhìn cậu, còn dám bày kế hãm hại cậu, đối với cậu mà nói Thái Hanh quả thực tội ác tày trời, cho dù chết một trăm lần cũng khó giải mối hận trong lòng cậu…
Sinh Tiểu Cường cùng La Suất liếc nhau, bất đắc dĩ thở dài, coi như tiểu tử kia xui xẻo, lại dám đắc tội Quốc Tử, hy vọng hắn sẽ không bị rắn cắn chết…
Điền Chính Quốc mới vừa chỉ huy La Suất cùng Sinh Tiểu Cường giấu rắn độc xong, Kim Thái Hanh đã trở lại…
Vừa vào phòng, vốn rất nhạy cảm Thái Hanh chợt nghe thấy tiếng “Xì, xì” rất nhẹ, rất quái lạ, trong mắt hắn hiện lên một tia bất đắc dĩ, những người này thật sự ngây thơ đến mức làm cho người ta không nói được lời nào, làm cho người ta muốn có điều chờ mong với bọn họ cùng không được…
Nhìn chằm chằm cái giường không có gì khác thường, khóe miệng Kim Thái Hanh vẽ ra một nụ cười nguy hiểm quỷ dị, nhưng bởi vì hắn đeo khẩu trang, cho nên đám Chính Quốc không nhìn thấy, bằng không bọn họ nhất định sẽ đề phòng, mà không để cho thảm kịch sau đó phát sinh.
Điền Chính Quốc cao hứng nhìn Kim Thái Hanh đi từng bước về phía giường của mình, bọn họ giấu rắn ở trên giường Thái Hanh chỉ cần hắn ngồi xuống, những con rắn này sẽ từ trong chăn chui ra đem hắn cắn thành tổ ong vò vẽ…
Kim Thái Hanh rất nhanh đã đến trước giường, lạnh lùng cười, đột nhiên hắn xốc chăn lên, không đợi đám người Chính Quốc phản ứng lại, liền nhanh chóng nắm toàn bộ đám rắn trên giường ném về phía Điền Chính Quốc…
Đại thiếu gia Chính Quốc lập tức sợ đến mức nhảy dựng lên, khác với rất nhiều nam sinh không hề sợ rắn, cậu lại vô cùng sợ rắn, trước đây khi cậu đi dạo chơi ở ngoại thành bị rắn cắn, từ đó về sau liền có chứng sợ hãi với rắn…
“Rắn chết tiệt, mau cút ngay! Đừng tới đây…” Chính Quốc không để ý hình tượng kêu to lên. “Tiểu Suất, Tiểu Cường, nhanh bắt bọn nó đuổi đi…”
“Quốc tử!” Thân là bạn tốt của Điền Chính Quốc, Sinh Tiểu Cường cùng La Suất đương nhiên biết cậu sợ rắn, nhanh chóng vọt tới đuổi đám rắn trên người Chính Quốc đi.
“Chết mất, rắn chui vào rồi…” Có một con rắn hoa nhỏ chui vào trong ống quần Chính Quốc, sợ tới mức một thanh niên đẹp trai cao hơn một mét tám như Chính Quốc cũng sắp khóc lên.
Kim Thái Hanh đứng ở đối diện xem cuộc vui, trong con ngươi luôn vô tình lạnh như băng hiện lên một tia sáng rọi khác thường, có điểm như là kinh diễm, lại có điểm như là hưng phấn, giống như đột nhiên phát hiện thấy một món đồ chơi mới mẻ gì đó!
“Quốc tử, mau cởi quần ra, nhanh chóng lôi rắn ra…” La Suất lo lắng kêu lên.
“A ––” Chính Quốc lập tức cởi quần, nhưng mới vừa kéo xuống liền lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng khủng bố.
“Quốc tử, làm sao vậy?”
“Có phải bị cắn không?” Sinh Tiểu Cường cùng La Suất đồng thời lo lắng hỏi.
Chính Quốc gật đầu, chỉ vào hạ thể đang đau đến không nói nên lời của mình, gốc sinh mạng của cậu bất hạnh bị cắn một cái.
“Quốc tử, cậu đừng sợ, chúng tớ sẽ lập tức đưa cậu đi bệnh viện.” Sinh Tiểu Cường kinh hoảng cõng cậu lên lập tức chạy ra ngoài.
“Mày nên cầu nguyện Quốc tử không có việc gì, nếu không mày chết chắc rồi!” La Suất đi theo ở phía sau, lúc gần đi hung hăng trừng mắt nhìn Thái Hanh một cái, hung ác nói.
Kim Thái Hanh trầm mặc không nói, vẫn là biểu tình lạnh lùng kia, chờ bọn La Suất đi rồi, trong phòng liền truyền ra tiếng cười khàn khàn trầm thấp…
•••
💁🏻♀️ : khà khà, bạn Quốc bị rắn cắn trym có j khiến cậu Hanh hưng phấn dị 🤭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com