Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Độc tính của rắn không mạnh nên Chính Quốc cũng không đáng lo, chỉ là hạ thể vừa sưng vừa đau, bác sĩ nói phải mấy ngày sau mới khỏi được. Nhưng thế này lại khổ Chính Quốc, sợ người khác nhìn thấy hạ thể sưng đến không còn hình dạng kia của mình, cậu chỉ có thể ngày ngày ở trong ký túc xá, căn bản không dám ra ngoài.

Chuyện bị rắn cắn, Điền Chính Quốc cũng không báo lên trường, cậu yêu nhất là mặt mũi, cậu tình nguyện chết cũng không muốn cho người khác biết chuyện xấu cậu đi chỉnh người lại bị người chỉnh lại, làm cho cậu nhỏ bị rắn cắn. Sau khi trải qua chuyện này, Chính Quốc càng hận không thể chém ngàn vạn nhát dao vào người Thái Hanh, cậu thề ở trong lòng là nhất định phải chỉnh chết Kim Thái Hanh, làm cho hắn chết không toàn thây...

Điền Chính Quốc nghỉ ngơi một tuần, cuối cùng hạ thể cũng khôi phục nguyên trạng, rốt cuộc cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bất quá có chuyện làm cho cậu vẫn lo lắng như cũ, đó là cậu em nhỏ của cậu còn có thể "Hoành tảo thiên quân (*)" giống như trước kia không...

(*) chỉ sự hùng hậu mạnh mẽ: Hoành Tảo là quét ngang, như cây chổi quơ ngang quét hết, quét sạch.

Hôm nay là thứ bảy cuối tuần không có tiết học, mới sáng sớm Điền Chính Quốc đã dậy tìm bộ quần áo thể thao hàng hiệu mình mới mua gần đây mặc vào, còn chải vuốt một kiểu tóc vô cùng phong cách. Soi gương, Chính Quốc lộ ra nụ cười hài lòng.

Thật sự là một cậu trai vô cùng đẹp trai, ngay cả chính cậu cũng không nhịn được bị chính mình mê hoặc, thử hỏi có ai có thể chống cự được mị lực của cậu chứ.

Lúc Chính Quốc đang say mê không dứt, cửa phòng tắm đột nhiên bị người đẩy ra. Nhìn thấy người, Chính Quốc liền nhảy dựng lên tái mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn Thái Hanh, hận không thể chém hắn ra làm tám khối.

Kim Thái Hanh căn bản không để ý tới cậu, đi đến chỗ bồn rửa để đánh răng rửa mặt, đối với sự việc lần trước hắn không hề có một chút cảm giác tội lỗi nào, hắn cảm thấy đây hoàn toàn là Điền Chính Quốc gieo gió gặt bão, hắn chẳng qua chỉ bày sự trừng phạt nhỏ đối với cậu ta thôi!

Chính Quốc hít sâu một hơi, bắt buộc mình tỉnh táo lại, hiện tại quan trọng nhất là phải nhanh đi "kiểm tra" cậu em kia của cậu xem có vấn đề về phương diện kia không, tiểu tử chết tiệt này về sau sẽ trừng phạt hắn...

Hừ lạnh một tiếng khinh thường với Thái Hanh, Chính Quốc rời khỏi phòng tắm, Sinh Tiểu Cường cùng La Suất mới vừa rời giường nhìn thấy cậu lập tức kêu to:

"Quốc tử, ăn mặc đẹp như vậy tính đi đâu thế?"

"Quốc tử, có phải muốn đi xem mắt không hả!"

"Haha! Cũng gần như thế, tớ đây muốn đi hẹn hò!" Chính Quốc thay dép lê, đi vào đôi giày thể thao hàng hiệu mà người thường phải mất một tháng tiền lương mới mua được.

"À! Hóa ra là đi hẹn hò với Lâm đại mỹ nhân, khó trách ăn mặc phong cách như vậy!" La Suất bừng tỉnh đại ngộ.

"Tớ thấy không phải đơn giản là hẹn hò đơn thuần như vậy đâu!" Sinh Tiểu Cường ôm cổ Chính Quốc, cười rất xấu xa, "Quốc tử, hôm nay có phải định ăn đóa hoa lan u buồn nơi cốc vắng kia không?"

"Làm sao cậu biết?" Chính Quốc không phủ nhận, chỉ cười cười.

"Hẹn hò đơn thuần sẽ mang cái này sao?" Sinh Tiểu Cường móc từ trong túi quần Điền Chính Quốc ra mấy cái bao cao su.

"Quốc tử, tiểu tử cậu thật sự là một tên đại sắc lang, lại muốn ăn mất tiểu công chúa thuần khiết đáng yêu của chúng ta!" La Suất lộ ra biểu tình rất tà ác.

"Háo sắc là thiên tính của đàn ông, không sắc sẽ không là đàn ông! Hơn nữa chúng tớ là đôi nam nữ đang ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, làm tình là chuyện đúng đắn rồi!" Chính Quốc đoạt lại bao cao su, cậu phải nhanh chóng đi tìm người ân ái để xem cậu em nhỏ của mình có sao không, hơn nữa cậu đã muốn thân thể Lâm Nhã Đình từ rất lâu rồi.

"Dáng người Lâm Nhã Đình rất ngon, tiểu tử cậu hôm nay sẽ rất thích! Ghen tị với cậu đấy thằng anh em chết tiệt."

"Sau khi cậu về nhất định phải nhớ báo cho chúng tớ biết ba vòng cùng hương vị của Lâm đại mỹ nữ nha!"

Sinh Tiểu Cường cùng La Suất người này so với người kia còn hưng phấn hơn, đàn ông luôn cảm thấy hứng thú nhất với loại chuyện này!

"Yên tâm đi! Tớ nhất định sẽ đem chuyện chúng tớ làm bao nhiêu lần đều nói cho các cậu!" Chính Quốc giơ tay làm thế OK, ở phương diện này cậu luôn rất cởi mở, còn thường xuyên cùng bọn La Suất trao đổi cách thức tán gái.

"Lâm công chúa hẳn vẫn còn là xử nữ, cậu đối với người ta phải dịu dàng một chút nha!" La Suất cười rất bỉ ổi.

"Biết rồi! Tớ đi đây, bye bye!" Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, Chính Quốc phất tay từ biệt với anh em, rời khỏi ký túc xá.

Kim Thái Hanh vẫn ở trong phòng tắm nên nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ, một câu cũng không sót, hắn quỷ dị nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười đáng sợ không rõ nghĩa...

"Chính Quốc, chân của anh đã đỡ hơn chưa?" Bên hồ nhỏ ở nơi hẻo lánh trong trường, một cô gái xinh đẹp như thơ nhìn thanh niên đẹp trai như ánh mặt trời bên cạnh, trong mắt tràn đầy quan tâm.

"Đã tốt hơn nhiều rồi! Bảo bối à, em có biết mấy ngày nay không gặp em, anh nghĩ đến em nhiều đến thế nào không?" Điền Chính Quốc ôm vai Lâm Nhã Đình, nhẹ vuốt ve mái tóc đen bóng xinh đẹp của cô, biểu tình nồng nàn chân thành có thể mê hoặc tất cả phụ nữ. Đối với chuyện mấy ngày nay xin phép, Chính Quốc giải thích là không cẩn thận bị trẹo chân!

"Không phải mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại sao!" Lâm Nhã Đình ngây thơ mặt đỏ bừng cười.

"Bảo bối, bộ dáng đỏ mặt của em rất đáng yêu!" Lâm Nhã Đình thẹn thùng lại làm cho sắc tâm của đại hôi lang càng tăng lên, nhịn không được hôn lên môi đỏ cô.

"Ư... Đừng mà... Ưm a..." Lâm Nhã Đình hơi chống cự đẩy cậu vài cái, liền ngượng ngùng nằm ở trong lòng cậu mặc cậu hôn môi.

Lâm Nhã Đình mềm mại nhu thuận làm cho Chính Quốc nổi lên dục hỏa, đè ngã cô trên cỏ bắt đầu tùy ý. Điền Chính Quốc vốn định cho Lâm Nhã Đình một đêm đầu tiên tốt đẹp, chuẩn bị trong căn phòng xa hoa ở khách sạn đoạt đi tấm thân xử nữ của cô, nhưng hiện tại cậu thay đổi chủ ý...

Lâm Nhã Đình thật sự rất mê người, cậu không đợi được đi khách sạn, cậu quyết định hiện tại liền ăn cô. Hồ nhỏ này ở trong góc hẻo lánh nhất sân trường, bình thường sẽ không có ai đến, đúng là nơi rất tốt để làm chuyện xấu, hắc hắc...

Trong mắt Điền Chính Quốc lóe ra nụ cười ám muội, càng thêm ra sức khiêu khích Lâm Nhã Đình, đầu lưỡi với vào cặp môi thơm lừng của cô hút lấy mật dịch trong miệng, bàn tay tà ác vuốt ve xoa nắn thân thể mềm mại đầy đặn mê người của cô.

Lâm Nhã Đình hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt của Chính Quốc. Tựa hồ không phát hiện ý đồ tà ác của cậu, cho đến khi Chính Quốc vói tay vào trong áo của cô, cách áo lót xoa nắn vú của cô, cô mới thanh tỉnh lại...

"Anh làm gì?" Lâm Nhã Đình đẩy Chính Quốc ra, có chút sợ hãi nhìn cậu.

"Cưng à, anh yêu em, anh thật sự chờ không nổi, cho anh được không?" Chính Quốc ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành.

"Không được! Chúng ta không thể làm chuyện này, chúng ta..."

Điền Chính Quốc đã dục hỏa đốt người nào có kiên nhẫn nghe lời nói cự tuyệt của cô, lần nữa lại bá đạo chặn miệng cô, xé mở quần áo của cô, cởi áo lót của cô, vuốt ve bộ ngực sữa đầy đặn của cô...

"Ưm... Không cần... Cầu anh đừng như vậy... A..." Lâm Nhã Đình muốn giãy giụa, chính là ngây ngô như cô không phải đối thủ của tay già đời bụi hoa Điền Chính Quốc này, Chính Quốc nhanh chóng khơi mào được dục hỏa trong cơ thể cô, làm cho cô chỉ có thể bất lực rên rỉ.

"Đừng sợ! Bảo bối, anh sẽ thật dịu dàng, đảm bảo cho em dục tiên dục tử..." Chính Quốc vừa an ủi cô, vừa kéo váy của cô ra, đang muốn kéo quần lót lụa của cô xuống, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp tràn ngập từ tính.

"Các người thật ồn!"

Điền Chính Quốc cùng Lâm Nhã Đình đều hoảng sợ, lập tức quay đầu, phát hiện không biết khi nào Kim Thái Hanh đã vô thanh vô tức đứng ở phía sau bọn họ.

"A ––" Lâm Nhã Đình thẹn đến muốn chui đầu xuống đất, lập tức nhặt lên quần áo bên cạnh mặc vào, đẩy Chính Quốc ra muốn chạy.

"Đừng đi!" Chính Quốc nhanh chóng lo lắng giữ chặt cô, đùa à, tiểu huynh đệ của cậu đã cương lên rồi, sao có thể để cô rời đi!

"Cậu ở đây làm gì? Mau cút!" Chính Quốc hung hăng nhìn chằm chằm Thái Hanh, ánh mắt muốn phun ra lửa. Mẹ nó, tên khốn này sao lại chạy đến đây chứ?

Kim Thái Hanh không để ý đến cậu, nhàn nhã đi đến bên cạnh bọn họ nằm xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, mặc kệ hành vi của mình sẽ làm hai người đang quần áo xộc xệch xấu hổ đến thế nào.

"Đồ khốn, tai cậu điếc à! Không nghe thấy lão tử bảo cậu cút sao?" Chính Quốc muốn hộc máu, xú tiểu tử này căn bản là cố ý tới phá hoại chuyện tốt của cậu mà.

"Mau thả em ra..." Lâm Nhã Đình cảm thấy thẹn bỏ tay Điền Chính Quốc ra, khóc lóc bỏ chạy. Cô cùng Chính Quốc làm loại chuyện này bị người khác bắt gặp, mắc cỡ chết người, cô không muốn sống nữa!

"Nhã Đình, đừng chạy!" Chính Quốc nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, cậu biết nếu không chạy nhanh đuổi theo Lâm Nhã Đình trấn an cô, lấy tính cách ngượng ngùng của Lâm Nhã Đình, cậu cùng cô rất có khả năng cứ như vậy là xong.

Nhìn thấy bộ dáng buồn cười vừa chật vật chạy, vừa sửa sang lại quần áo của Chính Quốc, Thái Hanh nhếch môi, nằm thẳng ở trên cỏ đắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, hơi nheo mắt lại. Điền Chính Quốc muốn cùng con gái làm tình, nằm mơ!

Thì ra từ lần trước nhìn thấy bộ dáng đáng yêu khi bị rắn cắn của Chính Quốc, Thái Hanh có tính cách kỳ quái lại thích luôn Chính Quốc! Lần này hắn cố tình đến muốn phá hoại...

Điền Chính Quốc rất nhanh liền đuổi kịp Lâm Nhã Đình, Lâm Nhã Đình khóc bỏ tay cậu ra: "Buông ra! Đều tại anh! Về sau em làm thế nào mà nhìn cậu ta? Em hận anh chết đi được!" Lâm Nhã Đình càng nghĩ càng thấy thẹn, tức giận đánh vào ngực Chính Quốc vài cái.

"Cục cưng, thật xin lỗi, xin lỗi! Là anh không tốt! Em thật sự rất đẹp, làm cho anh nhất thời không nhịn được, cho nên..." Điền Chính Quốc ôm cô, nhẹ giọng trấn an.

"Bại hoại, sắc lang, không biết xấu hổ!" Lâm Nhã Đình lại mắng vài câu, nhưng rõ ràng đã tha thứ cho Chính Quốc. "Nếu Kim Thái Hanh nói ra thì làm sao? Chúng ta sẽ bị đuổi học." Lâm Nhã Đình sợ nhất chính là điều này.

"Yên tâm, nó sẽ không nói ra ngoài, anh nhất định sẽ thu phục nó." Điền Chính Quốc an ủi nói, trong mắt lóe ra hung quang âm tàn, tiểu tử chết tiệt kia tốt nhất thức thời một chút, nếu không... Hừ! Sẽ xử đẹp hắn...

"Thật sao?" Lâm Nhã Đình vẫn lo lắng, người tên Kim Thái Hanh kia thoạt nhìn rất kỳ quái, tính cách hắn ta là vô cùng cổ quái mới đúng, Điền Chính Quốc thật sự có thể thu phục hắn ta sao?

"Ok thôi! Tất cả giao cho anh, em yên tâm đi!" Chính Quốc vỗ ngực cam đoan, lại dỗ Lâm Nhã Đình vài câu.

Sau khi Chính Quốc liên tục cam đoan, Lâm Nhã Đình mới hơi yên tâm. Chính Quốc đưa Lâm Nhã Đình về ký túc xá xong, lập tức trở lại bên hồ nhỏ hẻo lánh, Thái Hanh đang ở chỗ này nhàn nhã phơi nắng.

"Đồ con rùa, đứng lên cho lão tử!" Chính Quốc tức giận hung dữ chạy tới, há mồm liền mắng.

Kim Thái Hanh ngồi dậy, ngẩng đầu lãnh đạm nhìn cậu.

"Lão tử hỏi mày, vừa rồi có phải mày cố ý hay không?" Nghĩ đến con dê béo mình thật vất vả mới đưa lên miệng lại bởi vì Thái Hanh mà bay mất, Chính Quốc thật muốn giết người.

"Bệnh thần kinh!" Thanh âm lạnh như băng tràn đầy khinh thường.

"Mày nói cái gì?" Chính Quốc không nghĩ tới Thái Hanh lại dám mắng cậu.

Kim Thái Hanh không để ý đến cậu, đứng lên vỗ vỗ cây cỏ trên người rồi bước đi.

Điền Chính Quốc quát to như sấm, đuổi ở phía sau hắn lửa giận ngút trời chửi ầm lên: "Thằng chó, mày có gan thì nói lại lần nữa thử xem. Mày cho rằng mày là ai, mày cái đồ nông dân thấp hèn này! Tao nói cho mày biết, không cần cho mày ba phần nhan sắc, mày liền lên mặt như thế..."

"Cậu thật phiền! Sao mà giống như đàn bà, nói nhảm nhiều như vậy." Thái Hanh quay đầu, không kiên nhẫn nói.

Kim Thái Hanh cũng dám mắng cậu giống đàn bà? Điền Chính Quốc càng nổi trận lôi đình, xông lên muốn cho Thái Hanh một đấm, nhưng Thái Hanh lại nhẹ nhàng tránh được.

Thái Hanh xoay người chân dài nhấc lên, một cước đá vào mông Chính Quốc, lập tức làm cho Chính Quốc rơi xuống hồ...

"Cứu mạng!" Chính Quốc bị hù chết, vội vàng lớn tiếng kêu cứu. Điền thiếu gia cậu cái gì cũng biết, nhưng chỉ không biết bơi...

Kim Thái Hanh đứng ở trên bờ trong mắt hiện lên ý cười, hóa ra cậu ta không biết bơi!

"Mau cứu tôi..." Chính Quốc liều mạng giãy giụa trong nước, thật sự rất chật vật.

Kim Thái Hanh ngoảnh mặt làm ngơ, nhàn nhã đứng ở bên cạnh thưởng thức thảm trạng của cậu, một chút ý muốn cứu của hắn cũng không có. Được hắn coi trọng, còn muốn làm loạn với đứa con gái khác, thật sự là không sợ chết!

Điền Chính Quốc hận không thể ăn thịt hắn ta, người này rốt cuộc có phải người hay không, vậy mà thấy chết lại không cứu!

Mắt thấy Chính Quốc sẽ đi đời nhà ma làm quỷ nước, Thái Hanh rốt cuộc mở miệng, nhưng lời nói ra lại làm cho Chính Quốc muốn làm thịt hắn...

"Học chó sủa vài tiếng, tôi liền cứu cậu!"

Nghe vậy, Điền Chính Quốc hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, vương bát đản này cũng dám bảo cậu học chó sủa?

"Cút con mẹ mày đi, muốn lão tử học chó sủa, nằm mơ!" Chính Quốc nổi giận mắng.

"Vậy bỏ đi!" Thái Hanh nhún vai, xoay người muốn đi.

Thấy Kim Thái Hanh thật sự không có ý định cứu mình, Điền Chính Quốc nóng nảy, cậu mới mười tám tuổi, nhân sinh còn chưa bắt đầu, cậu không muốn chết a! Cái gọi là co được dãn được mới là đại trượng phu, nghĩ đến năm đó Hàn Tín còn chịu nỗi nhục lớn hơn mà! Hôm nay cậu trước hết tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chờ cậu lên bờ lại đánh chết tên khốn này cũng không muộn!

"Đừng đi, tôi sủa là được..." Điền Chính Quốc sợ chết cuối cùng thỏa hiệp, vứt bỏ tôn nghiêm cắn răng sủa tiếng chó: "Gâu gâu gâu..."

Kim Thái Hanh thoả mãn nở nụ cười, nhưng cũng không lập tức xuống nước cứu Điền Chính Quốc, mà là chậm rãi thưởng thức tiếng chó sủa khuất nhục của Điền thiếu gia tôn quý kiêu ngạo.

Thấy Thái Hanh không đến cứu mình, Chính Quốc cho rằng Thái Hanh đang đùa giỡn cậu, phẫn nộ muốn ân cần hỏi thăm toàn bộ tổ tông mười tám đời của Kim Thái Hanh một lần, nhưng cậu đã tới cực hạn rồi, còn chưa mở miệng liền chìm xuống...

Thấy Điền Chính Quốc thật sự sắp bị chết đuối, Kim Thái Hanh mới lười biếng nhảy xuống hồ cứu Chính Quốc lên bờ, Chính Quốc uống vài ngụm nước, thần trí mơ hồ.

Thái Hanh ấn lên bụng cậu vài cái xong, nghĩ nghĩ, kéo khẩu trang xuống cúi đầu hô hấp nhân tạo cho cậu...

Điền Chính Quốc suy yếu mơ hồ thấy khuôn mặt chi chít nốt mẩn, khủng bố giống như yêu quái chậm rãi tới gần mình, nhất thời thiếu chút nữa bị dọa đến hôn mê. Hóa ra Kim Thái Hanh lớn lên xấu như vậy, thật kinh tởm! Hắn muốn làm gì?

Chính Quốc muốn đẩy Thái Hanh ra, đáng tiếc một chút sức lực cậu cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn miệng Thái Hanh dán lên miệng mình...

Kim Thái Hanh thổi mấy hơi cho Điền Chính Quốc, làm cho cậu rất nhanh có thể hô hấp, chuyện đầu tiên sau khi Chính Quốc có thể cử động chính là đẩy Thái Hanh ra, hung hăng quăng cho hắn ta một cái tát.

"Mẹ nó, biến thái, mày làm gì?" Chính Quốc muốn điên rồi, cậu thế mà bị một người quái dị hôn, lại còn là một người đàn ông!

"Phản ứng của cậu giống như con gái bị trêu chọc ấy." Thái Hanh bị đánh cũng không tức giận, trào phúng cười nói.

"Mày..." Chính Quốc tức giận đến nói không ra lời, giãy giụa đứng lên liền đánh về phía Thái Hanh, nhưng lại bị Thái Hanh dễ dàng kiềm chế.

"Cậu không phải đối thủ của tôi, muốn đánh thì lần sau kêu thêm vài người nữa." Thái Hanh đẩy cậu xuống đất, đeo lại khẩu trang xong liền đứng lên rời đi.

"Chết tiệt!" Điền Chính Quốc hung hăng đánh lên mặt cỏ, cậu lớn đến bây giờ chưa từng bị người nào làm nhục nhiều như thế, cậu thực hận không thể lập tức xông lên bầm thây vạn đoạn Kim Thái Hanh.

"Đúng rồi!" Thái Hanh đi được vài bước, lại xoay người cười nói: "Miệng cậu mùi vị thật không tồi, còn ngon hơn cả phụ nữ!"

Nghe vậy, Điền Chính Quốc càng nổi trận lôi đình, bụng sắp tức đến vỡ ra rồi. Người này cũng dám lấy cậu so sánh với phụ nữ?! Khốn kiếp! Mối thù hôm nay cậu nhất định phải báo, một ngày nào đó cậu nhất định phải làm cho thằng nhà quê chết tiệt này dập đầu nhận sai với cậu!

Nếu Chính Quốc biết quả thật Thái Hanh là cố ý tới đây phá hỏng chuyện tốt của cậu, khẳng định sẽ lại tức giận thôi...

•••


💁🏻‍♀️: ác j mà ác ĩa z hả anh Kim 😇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com