Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Muốn bóng chứ chả lẽ muốn cậu!


Xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, vậy mà chỉ vỏn vẹn ở một tiết văn. Thời gian sao mà trôi chậm thế nhỉ, chậm tới nổi Kim Thái Hanh có thể đếm ra được từng giây từng phút, từng chuyện đắng từng chuyện cay mà hắn phải trải qua.

Quãng đường di chuyển về lớp học đã hết 5 phút đồng hồ, Kim Thái Hanh nghĩ rằng mình cứ như vậy mà đứng học tiếp, không ngờ chủ nhiệm Trương vẫn là còn có lương tâm, nhờ lớp trưởng lấy giúp hắn cái ghế mới.

Vào học, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc mỗi người ở một góc, trở lại với trạng thái học bá, tựa như hai con người quậy nhau một trận kia với bọn họ không hề có bất kì quan hệ nào vậy.

Giữ vững trạng thái như vậy hết một buổi chiều và cả giờ tự học buổi tối, ai cũng không nói chuyện với ai, nhìn nhau cũng không nhìn một cái. Sự im lặng này làm đám bạn người cùng phòng phải há hốc mồm, họ nghi ngờ có phải chăng trong lúc chạy ba vòng sân đã vô tình làm rơi một cái dây gì hay không mà bây giờ an tĩnh đến lạ.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc chơi nhau thì chơi, nhưng không thể nào quên việc mình cần làm, chính là vượt qua người còn lại bằng thành tích, dù sao đây mới là mục đích chính trong 'trận chiến' này. Tuy rằng Kim Thái Hanh vẫn còn một bụng oán khí, trên vai cũng còn cảm thấy ẩn ẩn đau, nhưng hiện tại chưa có cơ hội nào để trả thù, hắn sẽ nhịn.

Cứ như vậy hết một ngày, yên yên ổn ổn, không nghe thấy âm thanh cãi nhau nào.

Buổi tối trở về ký túc xá, bốn người thay phiên nhau tắm rửa nghỉ ngơi. Người tắm cuối cùng là Mẫn Doãn Kỳ, cậu ta vẫn như các bước trước khi tắm là lột hết quần áo, đến khi lột hết chỉ còn một cái quần lót bỗng dưng đuôi mắt quét thấy một sinh vật kỳ lạ ở góc khuất. Tay kéo góc quần tam giác của Mẫn Doãn Kỳ dừng lại, cậu ta cúi người nhìn sinh vật kỳ lạ kia một cái, sau đó dưới chân như bị điện giật mà nhảy dựng lên, trèo lên bồn cầu la thất thanh:"Đệt mọe! Có gián! Ông ngoại bà ngoại tổ tiên ơi trong đây có gián!"

Hiệu quả cách âm ở ký túc xá không hề tốt, tiếng la này toàn bộ đều truyền ra bên ngoài. Kim Thái Hanh đang ngồi làm bài tập, nghe chữ 'gián' này ánh mắt ngay lập tức sáng lên, hai người còn lại trong phòng chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhanh như chớp chạy vào nhà tắm, liếc cũng không liếc Mẫn Doãn Kỳ đang chật vật ở trên bồn cầu một lần đã hỏi:"Gián ở đâu?"

Mẫn Doãn Kỳ tựa như thấy được thần tiên hạ phàm để cứu rỗi sinh mạng cậu ta, cậu ta nhảy xuống đứng phía sau Kim Thái Hanh chỉ một cái ở phía sau bồn cầu:"Ở đó, bắt nó đi! Đập chết nó!"

Kim Thái Hanh theo hướng tay Mẫn Doãn Kỳ tìm được con gián kia, không quan tâm nó không sạch sẽ mà dùng tay trực tiếp bắt lấy nó. Nhìn con gián trong tay mình, Kim Thái Hanh giương cao khóe miệng, cuối cùng là một tay chống hông một tay cầm gián cười nghiêng ngả, cười xong liền vui vẻ lắc lắc đi ra ngoài, tìm một cái chai đựng gián để ngày mai thực hiện kế hoạch trả thù.

Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân đứng ở bên ngoài nhìn mọi chuyện, lại nhìn Mẫn Doãn Kỳ, cuối cùng nhịn không được cười rộ lên.

"Tôi nói này, cậu như vậy mà đi sợ một con gián hả?"

"Ai da, chuyện này mà kể cho Trịnh Hiệu Tích nghe không biết cậu ta có cười cậu thúi đầu hay không!"

Mẫn Doãn Kỳ đá Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân một cái:"Cười cái rắm." Nói xong cậu ta quay qua trừng trừng cái chai trong tay Kim Thái Hanh:"Thái Hanh, sao cậu không đạp dẹp nó đi! Giữ lại làm cái gì!"

Kim Thái Hanh ngồi nhìn con gián trong chai, nói:"Không được giết chóc, nghiệp."

Con gián: Vậy anh lấy tui ra hù người ta thì không nghiệp chắc?

Kim Thái Hanh không biết có đọc được nội tâm đang gào thét của con gián hay không, hắn nâng tay đập lên cái chai một cái, con gián bên trong hú hồn chạy loạn như chơi thuốc lắc.

Mẫn Doãn Kỳ nuốt nước bọt:"Vậy cậu cầm nó xa xa tôi một chút, cảm ơn." Nói xong chạy tọt vào phòng tắm.

Kim Thái Hanh ngắm nghía con gián, càng nhìn càng thấy nó đẹp mắt. Ông trời quả nhiên là công bằng, cho Điền Chính Quốc buổi sáng cắn hắn một cái, buổi tối liền tặng hắn vũ khí để trả đũa.

Kim Thái Hanh ôm cái chai đựng gián như bảo bối, quái gở cười mấy tiếng. Điền Chính Quốc, lần này không hù chết cậu tôi sẽ lật ngược tên lại cho cậu xem!

Buổi sáng có một tiết thể dục, thầy thể dục cho cả lớp khởi động và chạy một vòng xong, phất tay bảo tất cả hoạt động tự do.

Cả lớp sau một giây liền như ong vỡ tổ chạy tán loạn.

Mẫn Doãn Kỳ nhảy nhót, quay ra đằng sau nói:"Này, tụi mình chơi...đậu má đi đâu hết cả rồi!" Lúc nãy còn ở phía sau, vừa chớp mắt một cái đã không thấy đứa nào hết vậy?

"Doãn Kỳ." Một cái tay bất ngờ đặt lên vai Mẫn Doãn Kỳ.

"Má ơi giật cả mình." Mẫn Doãn Kỳ ôm tim quay đầu lại, nhìn thấy Kim Nam Tuấn mới thở ra một hơi:"Tụi kia đi đâu hết rồi?"

Kim Nam Tuấn theo thói quen đẩy đẩy kính mắt, nhưng lại chạm vào khoảng không, chợt nhớ ra học thể dục nên không đeo kính đành bỏ tay xuống, nói:"Không biết."

Mẫn Doãn Kỳ nói:"Chúng ta đi tìm đi, rủ tụi nó chơi bóng rổ."

Kim Nam Tuấn gật gật đầu, cùng Mẫn Doãn Kỳ tách ra.

Đảo một vòng rốt cuộc cũng được ba người, chỉ còn lại Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc là chưa thuyết phục được.

"Hoạt động một chút đi người anh em." Mẫn Doãn Kỳ vỗ vai hai học bá, ra sức thuyết phục.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngồi trên ghế gần sân bóng rổ, mỗi người ôm một cuốn sách, ngồi cách nhau một khoảng nhất định, đồng loạt nói:"Không chơi."

Kim Thái Hanh quay sang nhìn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng nghiêng đầu nhìn Kim Thái Hanh, bốn mắt trừng trừng nhau, lại một lần nữa đồng thanh:"Ai cho cậu nói giống tôi!"

Thấy tình hình căng thẳng, Mẫn Doãn Kỳ nhanh chóng chen vào:"Thôi đi mà, đến chơi một chút thôi."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhất quyết không chịu chơi, đám người này không thuyết phục được, đành chuyển sang dùng cách khác. Mẫn Doãn Kỳ đánh mắt với bốn người còn lại, bọn họ hiểu ý gật đầu, một giây sau cả đám người nháo nhào bu đến chỗ Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, vác hai người ra sân.

Năm người vừa vác Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đi ra sân bóng rổ vừa hô:"Chơi thì chơi không chơi thì cũng phải chơi!"

Hai chân chạm sân, không cách nào chạy được nữa, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc 'đành' tham gia vậy.

Tất cả là bảy người, nên chọn một người ra làm trọng tài, và trọng trách này tất nhiên là do lớp trưởng Kim Nam Tuấn đảm nhiệm.

Chia ra mỗi đội ba người, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc thì chắc chắn phải mỗi người một đội, hai người này thì có cái gì mà chung được, chung mỗi cái bàn thôi đã đủ bất mãn rồi.

Theo một tiếng 'trận đấu bắt đầu' của Kim Nam Tuấn, bóng được thảy lên cao, Mẫn Doãn Kỳ là người bắt được bóng, ôm bóng hướng về hướng sân đối thủ.

Chơi được một hồi, chạy được một hồi, đám người phát hiện ra một điều hết sức kinh hoàng.

Hai học bá kia không hề biết chơi bóng rổ.

Thảo nào nhất quyết không chịu chơi, Mẫn Doãn Kỳ bây giờ rất là hối hận.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không biết chơi thì thôi rồi, đã vậy còn lợi dụng trò này mà quần nhau một trận, giành bóng không hề có một quy luật nào mà cứ như trẻ con giành nhau đồ chơi, hết nắm rồi kéo, thiếu điều đè nhau ra vật lộn.

Như lúc này đây, Kim Thái Hanh thì ôm bóng vào lòng như ôm con, Điền Chính Quốc chạy ra trước chạy ra sau vừa nắm vừa kéo quần áo Kim Thái Hanh, dùng mọi biện pháp giành trái bóng ở trong ngực Kim Thái Hanh cho bằng được.

Đám người đồng loạt đỡ trán, thở dài thườn thượt, cái này là đánh lộn chứ chơi bóng cái gì nữa hả trời.

Kim Thái Hanh cắn răng:"Nè nè cậu buông tôi ra."

Điền Chính Quốc vẫn tiếp tục giằng co:"Khi nào tôi lấy được bóng tôi liền buông!"

"Cậu muốn cái gì hả!"

"Tôi muốn trái bóng chứ chả lẽ muốn cậu!"

"Thôi nha thôi nha không có kéo như vậy nha!"

"Kéo thì kéo không kéo thì cũng kéo!"

Hai con người ngày qua vừa quyết tâm là sẽ không bao giờ cùng người kia đấu võ mồm nữa bây giờ lại bắt đầu phun nước miếng qua lại ùm xèo, anh một câu tôi một câu vang dội hết cả sân bóng.

Mẫn Doãn Kỳ tiến đến ngăn lại:"Dừng dừng dừng, các cậu có thể cãi nhau mắng nhau tùy thích, nhưng đừng hành hạ trái bóng của tôi có được không?" Trái này là trái yêu thích nhất của cậu ta, bị hai người cấu xé cỡ đấy cậu ta rất đau lòng.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc dừng lại giằng co, ôm bóng trả cho Mẫn Doãn Kỳ. Bị người gián đoạn liền không nhớ ra là đã nói tới khúc nào, nên hai người không thể nào tiếp tục nữa, khinh bỉ liếc nhau một, sau đó xoay người mỗi người một hướng.

...

[ tiểu kịch trường ]

Kim Thái Hanh: Em muốn cái gì hả?

Điền Chính Quốc: Muốn trái bóng chả lẽ muốn anh?

Kim Thái Hanh: Anh cho em nói lại

Điền Chính Quốc: Muốn trái bóng

Kim Thái Hanh: *Ủy khuất* Em ấy không cần tui nữa rồi huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com