Chương 7: Dập mông
"Đậu má hai cậu hét đủ chưa hả!" Hai cái đèn chiếu đến trực tiếp rọi sáng Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đang ôm nhau run cầm cập. Cả hai ngước mắt lên nhìn, phát hiện chủ nhân của hai cây đèn kia là Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ.
"Não hai người có vấn đề hả? Ban đêm ban hôm đi giả ma giả quỷ hù người ta!"
"Các cậu còn có lương tâm hay không hả!"
"Mấy cậu đợi lát nữa là có thể hốt xác chúng tôi rồi đấy!"
"Các cậu chơi vậy rồi ai chơi lại!"
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc vừa thấy rõ hai 'con ma' kia liền kẻ tung người hứng mắng một lèo. Đây cũng là đầu tiên cả hai mắng người mà không phải là mắng đối phương, với kinh nghiệm phong phú cả hai liền đem Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ một lượt mắng đến ù tai, tuy không dùng mấy câu chửi thô tục nhưng đặc biệt thấm, Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ nghi ngờ cả hai người này phải chăng là đồ đệ của chủ nhiệm Trương?
Trịnh Hiệu Tích cùng Mẫn Doãn Kỳ đứng nghe chuyên chú, không trả lời, để cho Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc xả cho đã, nói đến mệt liền dừng lại thôi chứ gì.
Trịnh Hiệu Tích về ở trong ký túc xá khá lâu mà vẫn chưa thấy Điền Chính Quốc trở về, nên định đến lớp tìm, không ngờ vừa ra khỏi cửa liền thấy Mẫn Doãn Kỳ, cậu ta nói Kim Thái Hanh cũng chưa về nên hai người cùng đi tìm luôn.
Đúng thật là tìm được người, bởi vì vừa đặt chân vào sân trường một chút thôi là đã nghe được tiếng giằng co của hai người họ rồi, nhưng ngoài âm thanh ra thì không thấy bóng người nào.
Cũng ngay lúc đó Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ nghĩ ra một hành động xấu xa.
Trịnh Hiệu Tích cùng Mẫn Doãn Kỳ tiếp cận đến, nhờ vào tiếng động của hai người kia tạo ra mà xác định được vị trí của bọn họ.
Sau đó là một màn như vậy.
Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ thật sự không ngờ hai học bá này ấy vậy mà rất nhát gan, mới nói một tiếng và sờ vài cái thôi mà đã hù cho hai người này sợ mất mật. Trịnh Hiệu Tích cùng Mẫn Doãn Kỳ chơi đến là vui vẻ, còn nhém tí nữa bị cái đoạn hội thoại kia làm cho diễn không tròn nổi vai.
Nhưng lại không ngờ thêm nữa là hai người này còn chơi cái chiêu hét, hét đến là lợi hại, hét đến tai hai 'con ma' đến bây giờ còn thấy đau đây này.
Không biết có ai nghe thấy được không, dù sao giọng cũng rất lớn. Nhưng may là từ chỗ đến này ký túc không gần lắm, không thôi bây giờ hai người đang ôm nhau này có lẽ đã bị quần chúng vây xem rồi.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc tốn đủ nước miếng, ngừng lại.
Hai học bá trước nay không mắng người, nếu có thì chỉ dùng trên người 'kẻ thù' thôi. Chẳng qua lần này hai học bá bị dọa cho mất hồn mất vía, giật đúng vào cái dây nào không biết, khiến cho hai học bá xuất ra chiêu liên hoàn mắng.
Trịnh Hiệu Tích thấy đã không còn âm thanh nào, nâng đèn chiếu vào hình ảnh con khỉ đu cây trước mặt, nói:"Tôi không nghĩ là hai người các cậu có thể ôm nhau luôn cơ đấy, còn định ôm đến bao giờ?"
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc lúc này giống như ba hồn bảy vía được thả lại trong thân xác, tay chân dần dần có tri giác trở lại. Kim Thái Hanh cảm nhận được xúc cảm mềm mềm mà tròn tròn, Điền Chính Quốc thì cảm nhận được dường như đang có cái gì đó vừa gầy gầy vừa dài dài thon thon mà lại vô cùng hữu lực nâng mông mình lên.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, bốn mắt nhìn lông mi vừa dài vừa cong của nhau gần trong gang tấc, mười giây sau mới như bừng tỉnh từ trong mộng, luống ca luống cuống một người thả tay thả chân, một người thả ra bàn tay từ trên cái mông căng đầy.
Kết quả là một khắc sau khi Kim Thái Hanh buông tay, một loại âm thanh thanh thúy vang lên, mông Điền Chính Quốc đập thẳng xuống dưới đất.
"A─" Điền Chính Quốc rên lên một tiếng, cơn đau ngay lập tức truyền đến từ dưới mông, cảm giác như thịt ở chỗ đó đều bị một cú này đập cho bể nát.
Kim Thái Hanh cao hơn một mét bảy, tính mỗi cái chân thôi là đã cả mét rồi, mông của cậu còn rơi từ trên hông của hắn mà rơi xuống đất, độ cao cũng hơn một mét đi, mẹ nó còn không phải là đem thịt cùng xương mông của cậu đập cho nát bét hả?
Điền Chính Quốc nổi đóa, quả thật muốn lớn tiếng mắng Kim Thái Hanh cái đồ chết bằm kia một trận, nhưng mà lúc này cậu hầu như là không còn sức lực mà mắng nữa.
"Kim.Thái.Hanh." Điền Chính Quốc nghiến răng, gằn giọng đem từng chữ từng chữ một nói ra, giọng điệu giống như muốn đem Kim Thái Hanh ra mà nhai nát không còn một mống xương.
Mới lúc nảy còn là đôi bạn 'cùng gặp hoạn nạn', mà hiện tại đã như một cái chớp mắt quay về với đôi 'kẻ thù không đội trời chung'.
Kim Thái Hanh bị tiếng kêu này làm cho hết hồn, nhìn Điền Chính Quốc vừa ngồi dưới đất ôm mông vừa phóng ánh mắt như dao tựa hồ đem hắn cắt ra thành tám mảnh mà nhìn, trong lòng hiếm khi sinh ra cảm giác áy náy đối với người này.
Nhưng áy náy thì áy náy, áy náy ấy chỉ là ở trong lòng, lời nói khi phun ra khỏi miệng đối với Điền Chính Quốc vẫn thiếu đánh như cũ:"Tôi là không cố ý! Tôi bị cậu hù tới hoảng nên mới buông tay ra!"
"Ai hù ai hả! Cậu mới là người hù chết tôi đó!" Điền Chính Quốc thật là đau muốn chết, nhưng vẫn cố gắng chiến đấu với Kim Thái Hanh, cậu không mắng hắn cậu chịu không nổi!
Mẹ nó nhìn có cái lông mi thôi cũng bị dọa đến như vậy, còn hại mình té dập cả mông, số cậu đen đủi thế nào mà trên đời này hơn mấy tỉ người lại xui xẻo mà gặp phải Kim Thái Hanh!
Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ định hỏi thăm vài câu, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Kim Thái Hanh dùng một câu đáp lại Điền Chính Quốc mạnh mẽ đẩy trở ngược lại trong cổ họng. Và cũng bắt đầu từ câu này, liền như xăng dầu đổ vào lửa, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngay lập tức bốc hỏa, một người đứng một người ngồi bắt đầu cãi đến đàn kiến dưới chân cũng phải chạy đi.
"Ồ, kẹo sữa này ngon nhỉ?" Trịnh Hiệu Tích ngồi xổm nhai kẹo, phát ra tiếng nói không rõ ràng.
Mẫn Doãn kỳ gật gật đầu:"Tôi mua mà lị." Cậu ta móc ra thêm vài viên kẹo, đưa cho Trịnh Hiệu Tích, Trịnh Hiệu Tích bóc ra bỏ vào miệng.
"Rồi sau đó thì sao? Bà đó có chết không?" Trịnh Hiệu Tích lại bóc một viên kẹo, vừa nhai nhồm nhàm vừa hỏi.
Mẫn Doãn Kỳ khua tay múa chân:"Tất nhiên là chết! Hại nữ chính ra tới thân thời như vậy, không bị nam chính làm cho sống dở chết dở mới là lạ."
Hai người đặt đèn sang hai bên, cung cấp cho Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ánh sáng để họ chiến đấu, còn Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ ở một bên vừa ngồi xổm vừa ăn kẹo, chống cằm tán gẫu vài chuyện tào lào.
Ngày đầu đi học, cãi nhau ba lần. Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ coi như đã quen với loại chuyện này, nên Trịnh Hiệu Tích cùng Mẫn Doãn Kỳ trực tiếp xem tiếng ồn bên cạnh là không khí.
Đợi tới khi Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ nói đến hết chuyện của nửa cái trái đất, lửa bên kia cũng đã tắt.
Trịnh Hiệu Tích ngước mắt lên nhìn:"Xong rồi hả?" Y cầm cây đèn đứng lên:"Xong thì về thôi."
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc người đứng người ngồi thở phì phò như mới chạy mười vòng sân, tuy đã ngừng nói nhưng ánh mắt muốn nhai đầu nhau vẫn giữ như cũ. Hai người họ một người đứng yên một người ngồi yên, nghe Trịnh Hiệu Tích nói cũng không có bất kì phản ứng nào.
Hồi lâu Điền Chính Quốc nói:"Nhìn cái gì mà nhìn!" Điền Chính Quốc mắt đã to nay còn trợn to hơn, cậu chỉ thẳng vào Kim Thái Hanh:"Còn không mau đỡ tôi lên!"
Điền Chính Quốc ngồi lâu bây giờ không chỉ mông đau mà còn cổ đau, chân thì tê rần, tự đứng dậy không nổi nữa. Kim Thái Hanh đứng cúi đầu thì không có gì, cậu ngồi nên phải ngẩng đầu lên, bây giờ thì mỏi muốn chết, di chuyển một chút thôi cũng thấy ê ẩm. Biết là cãi xong là cực cực khổ khổ như vậy, nhưng Điền Chính Quốc chính là không nhịn được, nhịn một cái cậu sẽ đổi luôn họ!
Kim Thái Hanh bị yêu cầu cũng không ý kiến gì, chỉ hừ một tiếng rồi cúi người đỡ Điền Chính Quốc lên. Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc cãi thì cãi mắng thì mắng, nhưng suy cho cùng trách nhiệm này hắn phải gánh, là do hắn hại cậu ngã đến thế này, hắn chung quy là trong lòng áy náy.
Điền Chính Quốc ê a vài tiếng nương theo Kim Thái Hanh đứng dậy, khi đứng vững được rồi thì ngay lập tức đẩy Kim Thái Hanh ra.
Trịnh Hiệu Tích nhìn Điền Chính Quốc hơi chật vật, hỏi:"Cậu ổn không đó?"
Điền Chính Quốc xua tay:"Không việc gì."
Trịnh Hiệu Tích nghi ngờ:"Thiệt không đó? Nhìn cậu có vẻ là không ổn lắm."
Điền Chính Quốc quả thật là không ổn lắm, té đến như vậy nói không có chuyện gì ai mà tin. Cậu đứng chần chừ một hồi, đưa tay đến trước Trịnh Hiệu Tích:"Mau đỡ tôi đi, mông tôi nát tới nơi rồi."
Trịnh Hiệu Tích đến đón lấy tay Điền Chính Quốc, vắt qua vai mình. Điền Chính Quốc nhíu nhíu mày khập khiễng đi về ký túc xá.
Kim Thái Hanh và Mẫn Doãn Kỳ đi theo sau. Kim Thái Hanh liếc cái mông của Điền Chính Quốc một cái, lòng chợt nhớ lại cảm giác mềm mại mà bàn tay mình cảm nhận lúc nãy, nhìn một cái này liền nhìn đến xuất thần.
Điền Chính Quốc nhìn bên ngoài cái gì cũng cứng, nhất là cái miệng rất cứng, nhưng thật sự không ngờ lại có cái mông mềm đến như vậy.
Ừm, thật là rất mềm, còn to tròn.
Kim Thái Hanh nghĩ đến đây, bỗng dưng giật mình, trong lòng mắng chửi mình ba ngàn không trăm mười hai lần. Hắn nhanh chóng dời mắt đi, lại lùi ra sau hơn chút, đứng cách Điền Chính Quốc một khoảng xa.
...
[ Tiểu kịch trường ]
Điền Chính Quốc: Mông như thế nào?
Kim Thái Hanh: Ngon
Điền Chính Quốc: ...Cút
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com