Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.Non me importa volver a coquetear contigo.


Jeon Jungkook ngủ miên man đã hai ngày.

Mặc dù bác sĩ Kim đến thăm bệnh luôn bảo rằng sức khỏe Jungkook vô cùng ổn định, thậm chí lúc tỉnh dậy cậu ấy có thể dư sức vật ngã Kim Taehyung nhưng mỗi lần vào phòng nhìn cậu vẫn nhắm mắt lặng im, hắn vẫn đau đáu không nguôi.

Cho đến ngày thứ năm, Jeon Jungkook tỉnh dậy. Sáng hôm ấy, Kim Taehyung như mọi hôm lên phòng cậu để đặt nụ hôn chào buổi sáng, vừa vào phòng đã thấy cửa phòng mở toang hoang, chăn gối lật hết lên, chứng tỏ đang rất vội. Hắn liền chạy xuống sảnh chính hỏi Celena. Cô hầu gái mới trả lời: "Cậu Jeon vừa mới ra chuồng ngựa."

Quả thật, Jeon Jungkook đang ở chuồng ngựa, ngắm nghía rồi chọn ra một con hắc mã cao to khỏe khoắn. Ngay khi cậu mới đặt mông trên yên ngựa, Kim Taehyung đã chạy đến.

"Jungkook!" Hắn gọi tên cậu, đứng chắn trước con hắc mã đã lên dây cương.

"Cảm ơn anh vì đã cho tôi nương náu mấy ngày qua. Về con ngựa này, tôi sẽ trả tiền anh đầy đủ sau."

Câu nói chẳng hề có ý tứ nào độc địa, nhưng lại khiến hắn vô cùng đau lòng. Hắn và cậu từ bao giờ đã xa cách như vậy.

"Vấn đề không phải con ngựa. Em định đi đâu?"

"Tôi... không biết."

"Em không biết. Vậy thì ở lại đây."

Hắn tiến tới gần, Jeon Jungkook giật dây cương khiến con ngựa lùi lại.

"Ta có thể giúp đỡ em. Đừng chịu đựng một mình." Hắn thở dài. Jeon Jungkook nhíu mày nhìn hắn:

"Giúp tôi...cái gì?"

"Hiện trạng của em."

"?!"

            ___________________

Park Jimin nhìn xe ngựa của bác sĩ Kim khuất xa, lại nhìn mảnh giấy trên tay mình, nhét bừa vào túi áo rồi lên phòng chuẩn bị đồ đi tắm. Anh định bụng tắm rửa sạch sẽ xong sẽ nghiên cứu tờ giấy đó sau.

Nhưng Park Jimin đâu ngờ rằng, cái nhét giấy vội vàng của anh đã khiến tờ giấy rơi ra khỏi túi áo, đậu ngay trước cửa phòng Jeon Jungkook.

Kim Taehyung vừa từ trong phòng bước ra, nghiễm nhiên nhặt được mảnh giấy cũ kĩ đó.

Ban đầu định vứt vào thùng rác. Song, ánh mắt lại vô tình lướt qua vài dòng chữ trên tờ giấy, hắn lập tức chạy về phòng làm việc của mình.

Tủ sách của Kim Taehyung rất lớn. Trong đó có cả mấy ngăn riêng dùng để chứa những tập tài liệu, sổ sách của ba và ông hắn lưu lại. Hắn nhớ về ngày bé, thường xuyên đến phòng của ba hắn chơi, đọc được một cuốn sách có mấy câu đồng dao mà bọn trẻ con trên núi tuyết hay đọc.

"Có con quỷ đầu bạc.

Thích ăn thịt con người.

Ngụ trên vùng núi cao.

Quanh năm phủ tuyết trắng."

Ba hắn giải thích rằng con quỷ trong bài đồng dao là có thật. Khỏi phải nói, Kim Taehyung chỉ vì câu nói ấy mà mấy đêm đều chui sang giường ba mẹ ngủ.

Sau đó một khoảng thời gian, ba hắn có việc phải đi liền tù tì mấy tuần liền. Lúc đi ông có mang theo cuốn sách đó. Đến ngày trở về, Kim Taehyung có gặng hỏi rằng cuốn sách đó đâu. Ông Kim trả lời ông đã làm mất trên đường xuống núi rồi.

Và thật trùng hợp, mảnh giấy từ túi áo Park Jimin, lại chính là trang sách có in bốn câu đồng dao của cuốn sách đã mất tích đó.

Hắn tìm được một số tài liệu ghi chép của ba hắn về loài quỷ trong bài đồng dao.

* Vùng núi phía Bắc thành phố Hoa Huệ Tây.

* Thân nhiệt ấm nóng.

* Khả năng phục hồi đáng kinh ngạc.

* Vết bớt hình hoa hồng sau gáy!!!

"...!"

           __________________

Jeon Jungkook bất giác đưa tay ấn vào sau gáy mình. Cảm giác ấm nóng lạ kì. Men theo cảm giác ấy vẽ ra được một hình hoa hồng.

"Em không cần phải lo sợ. Bác sĩ Kim sẽ giúp em, ta cũng sẽ giúp em."

Từng dòng kí ức tuôn về trong đầu Jeon Jungkook. Cậu nắm lấy góc ngực áo, thở hổn hển. Trên trán bắt đầu rịn mồ hôi, thân nhiệt tăng lên. Jeon Jungkook ngã khỏi ngựa, Kim Taehyung lập tức chạy tới đỡ lẫy cơ thể người thương.

"Em làm sao thế?"

"Anh mau tránh xa tôi ra!"

Jeon Jungkook đẩy hắn ra, lực đạo mạnh bất ngờ khiến gã pháp sư ngã ngửa ra sau. Nhưng hắn chẳng buông tay, vẫn ôm lấy cơ thể nóng hầm hập của Jeon Jungkook.

"Chào buổi sáng, pháp sư Kim~!"

Bác sĩ Kim Seokjin từ trong sảnh đi ra, vẫy tay nồng nhiệt. Đằng sau còn có cả lãnh chúa Kim Namjoon và Jung đội trưởng.  Thấy vậy, Jeon Jungkook liền vội vàng vùng ra, Kim Taehyung lại càng ôm chặt hơn.

"Em bình tĩnh đi đã. Họ đến là để thăm em mà."

"Không... không! Tôi sẽ gây nguy hiểm cho họ mất. Mau bỏ tôi ra."

Bác sĩ Kim từ xa thấy hai người có vẻ không ổn, anh liền chạy đến xem.

"Chào cậu Jeon. Phiền cậu quay mặt lại đây để tôi kiểm tra sức khỏe nhé." Tuy nói vậy, nhưng bác sĩ Kim đã ôm lấy má của Jungkook xoay lại. Đôi đồng tử vốn to tròn, đen láy như hạnh nhân giờ đã chuyển đỏ.

"Chậc chậc. Đừng kích động, cậu Jeon. Phiền pháp sư Kim đem cậu ấy vào trong phòng hộ tôi nhá."

Kim Taehyung chưa kịp gật đầu, Jeon Jungkook đã nắm lấy tay hắn vật xuống. Cậu toan định quay đầu bỏ chạy, Jung Hoseok đã giữ lấy vai cậu, ghì chặt. Thêm cả Park Jimin cũng lập tức tới giữ cậu lại.

"Nào Jungkookie, chỉ kiểm tra một lát thôi."

Jung Hoseok dỗ dành. Quả thật cậu chẳng thể nào cưỡng lại nụ cười dịu dàng của anh đội trưởng. Bảo sao Park Jimin không đổ y cho được.

"Cậu hoàn toàn bình thường rồi, còn khỏe mạnh một cách kì lạ. Mạch máu lưu thông nhanh hơn người bình thường, tế bào phát triển liên tục nên tất cả vết thương đều mau lành. Jeon Jungkook, chắc tự cậu cũng biết tình trạng hiện giờ của bản thân."

Bác sĩ Kim ân cần nói sau khi kiểm tra Jungkook một lượt. Jeon Jungkook không trả lời, chỉ gằm mặt xuống.

"Cậu có muốn nói ra nguyên nhân dẫn đến việc cậu trở nên như vậy không?"

Vẫn im lặng.

"Được rồi. Tôi biết là cậu không muốn nói. Tôi sẽ cho cậu đơn thuốc để ức chế phản ứng của cậu."

Trong phòng bệnh chỉ còn mỗi tiếng sột soạt của Kim Seokjin, Jeon Jungkook vẫn ngồi im, tròn mắt nhìn anh. Mọi người thì đều ngồi chờ ở phòng khách. Ban đầu Kim Taehyung cứ nằng nặc đòi vào. Nhưng trước cơn thịnh nộ của vị bác sĩ điển trai kia, đến lãnh chúa Kim cũng không dám trái lời.

"Jungkook, cầm lấy."

Bác sĩ Kim thảy vào tay cậu một túi vải thắt nút cẩn thận, cầm hơi nặng tay.

"Đây... đây là thuốc ạ?" Jeon Jungkook ấp úng hỏi. Sao thuốc lại to bằng hòn bi đại thế này.

"Không. Kẹo đấy."

"Hả?"

"Ngậm kẹo sẽ giúp cậu tiết chế cảm xúc, đây là kẹo thảo dược do tôi đặc chế. Với lại, khi cậu ít nói chuyện, cảm xúc cũng dễ tiết chế hơn."

Bác sĩ xách hòm đồ lên, mở cửa cùng Jeon Jungkook ra ngoài. Lập tức, Kim Taehyung đã xồ đến, tra tấn lỗ tai Kim Seokjin.

"Bác sĩ Kim, em ấy..."

"Ổn cả, ổn cả. Cũng không phải sinh đẻ, cậu hấp tấp vậy làm gì." Bác sĩ Kim đẩy hắn ra xa, rồi dúi vào tay hắn một túi vải đựng thuốc, căn dặn:

"Thuốc ức chế của Jeon Jungkook. Nhờ pháp sư Kim chăm soc scho cậu ấy."

"Nhưng em ấy không chịu ở với tôi thì..."

"Pháp sư Kim cũng ngốc thật đấy. Cậu Jeon vì yêu cậu nên mới làm như vậy. Cố gắng lên nhá."

Nói xong, bác sĩ điển trai lại quay về phía Jeon Jungkook đang đứng nói chuyện với Kim Namjoon, đi tới nói gì đó với cậu mà Kim Taehyung nghe không rõ. Chỉ thấy lúc sau cậu khẽ đưa mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn bác sĩ Kim, gật đầu.

Jeon Jungkook cuối cùng cũng đồng ý ở đây một thời gian với Kim Taehyung.

Mọi người trò chuyện thêm một lúc, rồi cũng đến lúc Kim Namjoon và Jung Hoseok phải về. Một vị lãnh chúa làm sao có được nhiều thời gian rảnh. Lúc tiễn lãnh chúa Kim cùng Jung đội trưởng, mặt Jeon Jungkook cứ xị xuống như cái bánh bao úng nước, nhưng chẳng nói lời nào, bởi bác sĩ Kim dặn rằng nếu ít mở miệng thì sự háu máu cũng sẽ dễ kiểm soát.

Lãnh chúa Kim xoa đầu Jungkook, rồi đến Jung đội trưởng bẹo má cậu cho sướng tay mới lên xe đi khuất. Bác sĩ Kim cũng không nán lại, chỉ ghé tai Kim Taehyung căn dặn đủ điều rồi cũng về tuốt.

Vậy là chỉ còn Jeon Jungkook và Kim Taehyung.

"Nghe đây. Việc tôi còn sống sẽ gây nguy hiểm cho anh và mọi người, vì thế ngay trong đêm nay tôi sẽ rời đi nhanh hết sức có thể. Anh cứ bảo với bác sĩ Kim là tôi có việc đi vài ngày."

Jeon Jungkook mở miệng sau một khoảng thời gian im lặng. Hắn quay sang nhìn cậu, dí dỏm nói:

"Ba ta dạy rằng nói dối là không tốt. Ta không muốn làm trẻ hư đâu."

"Đừng ngu ngốc nữa. Bọn chúng, thứ mà anh đang tìm kiếm, nguy hiểm hơn anh tưởng rất nhiều đấy. Anh có thể sẽ chết, Kim Taehyung!" Giọng cậu gần như mắng lên. Mặc kệ thời tiết đang ở mức 1 - 2°C, gương mặt cậu vẫn đỏ bừng.

"Ta có thể sẽ chết, vậy còn em thì sao?" Hắn đem ánh mắt dịu dàng nhìn cậu. Jeon Jungkook ứ họng. Hắn lại nói tiếp:

"Đó vốn là đặc thù công việc, không tránh khỏi. Với lại, ta thích san sẻ và làm việc cùng em."

"Chúng ta đã chia tay rồi, Kim Taehyung."

"Thì sao chứ? Ta không ngại cưa em lần nữa đâu." Hắn hi hi ha ha, thích thú nhìn mặt Jeon Jungkook đã như trái cà chua.

"Anh..."

Jeon Jungkook giận quá, không nói được gì, đùng đùng bỏ vào trong, để lại Kim Taehyung đứng nhìn bóng lưng cậu, tủm tỉm cười.

__________________

Ta không ngại cưa em lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com