Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31.

 Sau hai ngày kể từ cái đêm đầy đau đớn đó, Jeon Jungkook cứ ngồi thẩn thơ như người vô hồn trên giường, đôi mắt trân trân nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy ngày nay không thấy ánh nắng ấm áp hay chú chim nào đến gõ mỏ trên bậu cửa sổ gỗ sồi nữa, tuyết càng dày đặc, phủ màu trắng xóa. Cảnh buồn, bầu không khí trong căn phòng lại càng ảm đạm hơn. 

"Cậu Jungkook, cậu không muốn ăn chút gì sao ?"

Amélie ái ngại nhìn bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn từ tối qua, nguội ngắt, phần nước thịt đều đã đông hết lại và đóng váng. Jeon Jungkook định chơi trò tuyệt thực, giờ kể cả là đồ ăn cô nàng nấu cậu cũng không đụng. Không phải là chàng hiệp sĩ không thích, mà là cậu không có tâm trạng để ăn. 

"Xin lỗi cô..."

Jungkook gượng nở nụ cười, đôi môi khô khốc nhợt nhạt cố kéo lên một cách yếu ớt. Amélie rưng rưng mím môi, lắc đầu mạnh mẽ:

"Tôi mới là người phải xin lỗi cậu. Cũng tại tôi bất cẩn..."

Ngưng một giây, cô quệt mắt, sau đó đi đến bên giường của cậu, điệu bộ quỳ xuống:

"Dù thế nào cậu cũng không được bỏ mặc bản thân mình, cậu phải cố lên. Pháp sư Kim chắc chắn sẽ đến. Cậu không được từ bỏ hi vọng..."

"..."

Đáp lại là một khoảng im lặng. Jungkook hướng mặt ra cửa sổ, không rõ biểu tình. Amélie khẽ thở dài, đứng dậy phủi chân váy, nở nụ cười tươi tắn:

"Tôi sẽ đi làm cho cậu chút bánh ngọt. Theo như tôi biết, các thành phần trong đường và hoa quả giúp tâm trạng thoải mái hơn đấy."

Nói rồi, cô nàng hăng hái chạy ra khỏi phòng, không quên đóng cửa cho cậu. 

Chờ cho tiếng bước chân của cô nàng kém vang dần, Jungkook mới lật đật giở chăn, bước chân trần xuống sàn nhà lạnh toát. Cậu khẽ đẩy cửa sổ, một luồng khí lạnh buốt của chốn núi tuyết ào vào căn phòng đã chẳng vốn ấm cúng. Jungkook đưa tay áp nhẹ lên ngực. Không hiểu sao, cậu có cảm giác được có gì đó đang đến, theo đúng nghĩa đen. 

"Ha, chắc không phải đâu..."

Tự gõ trán mình, cậu tự huyễn hoặc rằng có lẽ là do tác dụng phụ của đống huyết thanh kia khiến cậu trở nên nhạy cảm hơn. Khẽ chép miệng, cậu chẳng biết bản thân nên làm gì và muốn làm gì nữa. Nằm ở đây suốt đời chờ chết ? Hừm, với cái cơ thể đang gần chạm ngưỡng quỷ hóa hoàn toàn này thì sẽ là hàng thế kỷ dài đằng đẵng mới chết được, hoặc là không bao giờ. Tự kết liễu đời mình ? Nghe có vẻ khả thi đấy.

Đống suy nghĩ tiêu cực cứ thế bủa vây, Jungkook bắt đầu chú ý đến con dao bạc sáng loáng trên bàn ăn. Không mất nhiều thời gian để đắn đo, rất nhanh chóng cán dao đã nằm gọn trong tay cậu, và lưỡi dao sắc lẻm đã ngự trên cổ tay, chỉ trực chờ một lực vừa đủ để khoét sâu một đường đỏ ngọt lịm lên làn da trắng trẻo mỏng manh. 

Jungkook khép mắt, hít một hơi thật sâu trước khi động lưỡi dao.

"Ngươi đang định làm cái trò ngu ngốc gì vậy ?!"

Một tiếng quát ầm lên như làm rung chuyển cả căn phòng, kèm theo đó là một lực mạnh bạo siết lấy cổ tay cậu giật mạnh ra, khiến con dao bạc rơi keng xuống sàn, tạo nên những âm thanh chát chúa inh tai. Jeon Jungkook bỗng nhiên thấy cáu giận, đẩy mạnh kẻ vừa lao đến ngăn không cho cậu chạm vào cái chết, gắt lên:

"Mẹ kiếp ! Ngươi định hành hạ ta đến khi nào nữa hả tên khốn ? Ngươi cho ngươi có cái quyền gì để mà được quyết định sự sinh tử của ta chứ !"

Thấy cậu có ý định bò đến lấy chiếc dao, ngài vội túm lấy cả cánh tay cậu kéo ngược lại về phía mình, gắt gao giữ con người ngang bướng vẫn cố vùng vằng đạp lên mình để thoát ra. Ngài nhếch mép, nói bằng giọng điệu trào phúng:

"Có sức để phản kháng ta thế này mà lại không có sức để sống tiếp à ? Có vẻ ta đã đánh giá cao ý chí của đám quân tướng của Nữ hoàng rồi."

"Đừng có ở đó mà vờ mèo khóc chuột ! Ngươi khiến ta thành thế này, thà rằng chết đi còn sung sướng hơn !"

Cậu vẫn liên tục đá vào người của ngài, với hi vọng bản thân sẽ chọc giận được đấng quỷ tối cao, ngài sẽ thẳng tay kết liễu sinh mạng mình chỉ trong chớp mắt. Nhưng không, kẻ đáng sợ kia dễ dàng bắt thóp được ý đồ của cậu, không những không thể hiện thái độ tức giận, ngược lại còn mỉm cười rất khiêu khích.

"Nếu chết đi không phải dễ dàng cho ngươi quá sao ? Ngươi nghĩ rằng ngươi chết đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc à ? Tất cả những kẻ quan trọng với ngươi đều phải chịu chung số phận nếu ngươi dám bỏ mạng tại đây. Ngươi nghĩ xem ta có dám không ?"

Jungkook nghiến răng, tính bật ra một câu chửi rủa thì bị ngài bịt miệng, bóp chặt hai má cậu lại. Đôi đồng tử màu đại dương sầm xuống tựa biển đen, thứ giọng vốn trầm khàn nay càng lạnh xuống vài tông:

"Ngươi phải sống để mà căm ghét ta, sống để bảo vệ những người thân yêu của ngươi khỏi ta, nghe rõ chưa Jeon Jungkook !"

"..."

Ánh mắt từ vô hồn mờ đục liền trở nên giận dữ căm thù, hừng hực ngọn lửa chiến đấu. Ngài hài lòng cười khẩy, thả cậu ra.

"Có thế chứ. Phải nhìn ta bằng ánh mắt tràn đầy sát khí đó, chứ không phải là thứ vô hồn xám xịt. Ta sẽ bảo Amélie chuẩn bị bữa trưa cho chúng ta. Lát nữa nhớ có mặt ở phòng ăn."

Jeon Jungkook đay nghiến nhìn ngài biến mất như màn đêm sau cánh cửa, lại quay sang nhìn con dao trơ trọi trên sàn, thở dài một hơi. Xem ra là cậu không có lựa chọn thứ hai rồi. Và ngài không giống một kẻ thích dọa suông.

.

.

.

.

.

.

.

Ngày dài cứ thế trôi qua. Jeon Jungkook lại quay về nằm suy nghĩ vẩn vơ trên giường, bên cạnh là Amélie vẫn say sưa kể cho cậu nghe những câu chuyện lặt vặt mà cô gặp trong khi đi hái thuốc, dẫu biết tâm trí của Jungkook đang mơ hồ ở tận đẩu đâu. Ít ra thì cậu cũng đã chịu nạp thức ăn vào người, dù bằng một cách khiên cưỡng dưới sự thúc ép của ngài, nhưng như thế còn hơn là bỏ đói.

"Sau khi tôi tìm được linh sam, tôi đã bắt gặp một con mèo rừng đấy, nó lớn gần bằng một con sói non và--- ?"

Đang dở dang với câu chuyện, cô đột ngột bị xen ngang bởi hành động ra hiệu của Jungkook. Cậu ngồi dậy khỏi chiếc gối ấm hơi, mày hơi nhíu lại như đang thăm dò gì đó.

"Cô nghe thấy không, Amélie ?"

"Có chuyện gì sao ạ ?" Biểu hiện của cậu làm cô vừa tò mò vừa sốt sắng.

"Tiếng vó ngựa chiến, tiếng vũ khí, rất rất nhiều binh đoàn..."

Jungkook đưa tay chạm vào tai mình, miệng lần lượt liệt kê những âm thanh vang vọng từ đâu đó mà cậu cảm nhận được. Amélie chớp chớp mắt nhìn cậu, rồi cô sực ra gì đó, vội chạy ra mở toang cửa sổ phòng.

"Bọn họ đã đến rồi..."

"Hả ? Ai ?"

Cậu chàng hiệp sĩ bắt đầu ôm ngực, trong lòng không hi vọng linh cảm của mình là đúng. Amélie quay đầu lặng lẽ nhìn cậu. Jungkook liền rời xuống khỏi giường, cánh tay trắng muốt bám vào bậu cửa sổ, nhoài người ra ngoài. Càng lúc, những âm thanh đó càng rõ ràng hơn. Cậu cắn môi.

"Chết tiệt ! Mình phải làm gì đây ?"

"Cậu Jungkook, cửa không mở được."

Amélie hoảng loạn kêu lên khi cố gắng đẩy chính ra. Jeon Jungkook chau mày, hẳn ngài và đám quỷ dưới kia cũng đã ý thức được điều đó giống cậu. Chết rồi, cậu phải ra bên ngoài đó, cậu phải đến chỗ của ngài !

"Amélie, tránh qua một bên."

Jungkook lấy đà, dùng hết sức lao tới đạp cật lực vào cánh cửa. Nhưmg có thứ gì đó bao lấy nó, còn tạo ra phản lực dội ngược lại đẩy cậu ra xa. Hẳn ngài đã làm gì đó với cánh cửa chết tiệt này, và không cho cậu ra ngoài.

"Vẫn còn cửa sổ !"

Đầu Jungkook lóe lên, nhanh chóng thực hiện phương án thứ hai. Thế nhưng...

"Mẹ kiếp ! Ban nãy vẫn còn mở được cơ mà ! Tên khốn, mở cửa ra cho ta !!!"

Chàng hiệp sĩ đấm thùm thụp lên cửa sổ. Tình trạng của nó bây giờ y hệt cánh cửa chính, thật dễ khiến người ta nổi điên. Cả Jungkook và Amélie lúc này hoàn toàn bị khóa kín trong căn phòng, dù cho cậu bên trong có ra sức đập phá cũng không tài nào thoát ra nổi. Khắc chế rồi.

.

.

"Toàn bộ 300 quân sĩ đang chờ lệnh của ngài."

Arnaud cúi đầu, giọng đều đều báo cáo. Ngài thâm trầm nhìn cánh cửa trước mặt, những tiếng động rầm rầm và tiếng chửi rủa từ bên trong đều nghe rõ mồn một. Nhấc tay ra khỏi tay nắm cửa, ngài quay lưng về phía cận thần Arnaud, lạnh nhạt bỏ lại một câu:

"Chúng ta sẽ đón khách quý của Nữ hoàng. Bảo với binh đoàn quỷ của ta, đến giờ ăn rồi."

-------------------

👩‍💻: con author lười như hủi đã comeback rồi đây.

Well, có nhiều bạn hỏi tôi là có drop fic này hay không thì câu trả lời là "không" nha. Tại các bạn đáng iu quá, không nỡ drop.

Và cũng vì các bạn quá đáng iu nên au sẽ spoil luôn là fic HE nha 😉




























Nhưng mà là Happy Ending hay là Hell Ending thì không nói đâu nỡm ạ : )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com