Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23.

Chap mới có mặt rồi đây ạ, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ.

———————-

"Cậu sao? Nhiều lắm, tôi chưa nhớ ra, sau này nhớ rồi tôi sẽ nói cho cậu biết." Kim Thái Hanh trả lời vậy.

Điền Chính Quốc quay mặt đi không hỏi thêm gì nữa, có gì mà phải dấu, cậu không tốt trong mắt tên ngốc thối à?

"Ừ." Điền Chính Quốc khẽ trả lời.

Cả hai im lặng, bên tai chỉ còn tiếng sóng biển đập vào bờ, từng cơn, từng cơn. Điền Chính Quốc thả mình vào không gian im ắng, cậu nhớ lại những chuyện từ ngày còn nhỏ, là một màu xám xịt, rồi lại nhớ đến gần đây có Kim Thái Hanh làm bạn, cuộc sống của cậu được tô thêm bằng muôn vàn màu sắc khác nhau. Thật may vì Kim Thái Hanh đã đến.

.

"Này đừng ngủ nữa, về nhà thôi." Kim Thái Hanh lay lay người bạn nhỏ, cả hai chỉ mới vừa ngồi nói chuyện một chút thôi mà bạn nhỏ đã ngủ quên trên vai hắn được 30 phút rồi.

Điền Chính Quốc cử động, tưởng chừng sẽ tỉnh dậy nhưng ai ngờ mắt cậu vẫn nhắm nghiền, thậm chí đầu còn tựa sát vào lồng ngực Kim Thái Hanh hơn.

Kim Thái Hanh căng cứng cả người, sau lớp áo phông mỏng, nhịp tim thoáng đập nhanh hơn bao giờ hết. Thôi vậy, để bạn nhỏ ngủ thêm lúc nữa, Kim Thái Hanh mở máy quay ra, chiếu đoạn phim ngày mà bạn nhỏ ngủ trên vai hắn ở chuyến xe buýt, đó là lần đầu cả hai tiếp xúc với nhau, mở ra những ngày tháng sau này.

Kim Thái Hanh không khỏi xúc động, mấy tháng qua bản thân đã nổ lực rất nhiều để thân thiết với bạn nhỏ, bây giờ bạn nhỏ đang dần tiếp nhận hắn rồi, thật vui.

Mở chế độ quay phim, Kim Thái Hanh điều chỉnh máy quay để cả hai vừa với khung hình. Hắn nói khẽ.

"Điền Chính Quốc, bạn nhỏ à! Cậu hỏi tôi ấn tượng gì về cậu sao? Từ lần đầu nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ rằng không bao giờ có thể quên được, tôi chính là thích cậu từ cái nhìn đầu tiên, cứ vậy cho đến hơn nửa học kì mới dám tiếp xúc gần hơn, từng bước chậm rãi đi về phía cậu."

Kim Thái Hanh cố đè nén cảm xúc trong lòng lại, nói tiếp.

"Mong cậu có thể mở lòng với tôi, thật ra bản thân cũng chưa từng nghĩ sẽ thích cậu nhiều như thế, ngày ấy lỡ để cậu trong tim, đến sau này cũng không muốn thêm ai vào nữa, bạn nhỏ đã thích tôi chút nào chưa?"

Đang nói, cậu bạn nhỏ trên vai khẽ rùng mình, chắc là gió biển thổi lạnh quá, Kim Thái Hanh tắt máy quay đi. Một lần nữa đánh thức bạn nhỏ.

"Này Chính Quốc, mau dậy đi, muộn rồi tôi đưa cậu về nhà."

Lúc sau, Điền Chính Quốc mơ màng tỉnh giấc, lại phát hiện mình thế mà ngủ trên vai Kim Thái Hanh, tên ngốc này không thấy ê vai sao?

"Mấy giờ rồi?"

"Tám giờ hơn."

Không muộn lắm, mẹ cũng chẳng có nhà. Điền Chính Quốc đợi một hai phút cho đầu óc tỉnh táo rồi mới đứng dậy.

"Ừ, về thôi."

.

Trước mặt là khu ngõ Trạm Dương thân thuộc, ngoài đường vẫn nghi ngút khói đồ ăn như thường, lúc đi qua sân tập thể dục chung của khu phố, mấy người phụ nữ trung niên, còn có cả người già đang bật nhạc nhảy dân vũ, không gian sôi động hẳn.

Kim Thái Hanh bỗng nổi hứng trêu đùa, "Sau này về già tôi với cậu cũng nhảy như vậy đi."

Điền Chính Quốc nhăn mặt tỏ vẻ không muốn, "Anh thấy có ai là con trai mà đi nhảy mấy cái đó chưa?"

Kim Thái Hanh vẫn cố chấp, chưa đâu mà đã nghĩ đến chuyện già đi cùng bạn nhỏ rồi.

"Thì tôi với cậu nhảy."

Điền Chính Quốc nghĩ đến mà sợ, "Thích thì tự mình nhảy đi."

Kim Thái Hanh bĩu môi.

"..."

"Kim Thái Hanh."

Nghe bạn nhỏ gọi, Kim Thái Hanh trả lời ngay, "Hả."

"Có chuyện này muốn hỏi từ lâu mà chưa có cơ hội, quê anh ở đâu?"

Hoá ra là hỏi về mình à.

"Cũng ở Đinh Thành mà tận ngoại ô, ở đó nhiều núi lắm." Kim Thái Hanh tiếp tục nói, "Cậu có thích núi không? Nếu thích nghỉ hè tôi dẫn cậu về."

Không nói thì thôi, nói rồi tự nhiên Kim Thái Hanh lại nghĩ tới cảnh được về quê cùng bạn nhỏ, vui điên lên được, "À còn nữa, Chính Quốc, cậu từ đâu chuyển về đây?"

"Giang Tô."

Kim Thái Hanh bất ngờ, "Xa vậy sao, gia đình cậu thích Định Thành đến mức đi hơn một nghìn cây số để chuyển về đây à."

Ánh mắt Điền Chính Quốc như chẳng có điểm nhìn, chỉ xa xăm hướng về đằng trước, cũng không phải tự nhiên đi một vòng lớn như thế để đến đây.

"Không hẳn là thích, nhưng mà cảm thấy ở đây vẫn rất tốt." Điền Chính Quốc lí nhí trả lời, vừa là nói cho Kim Thái Hanh, vừa là đưa ra lí do để tự thuyết phục mình, "Ít nhất vẫn gặp được người như Kim Thái Hanh, bông hoa hướng dương này sao lại có thể tìm thấy cậu trong màn mưa u tối đến thế?" Lần này Điền Chính Quốc nói đủ cho mình bản thân nghe.

"Ồ." Biết rõ là chuyện riêng tư nhà bạn nhỏ nên Kim Thái Hanh không hỏi thêm.

"Chính Quốc, đến nhà rồi."

Điền Chính Quốc xuống xe, định quay vào luôn nhưng suy nghĩ gì đó lại nấn ná lại.

"Sao đó?" Kim Thái Hanh thấy bạn nhỏ muốn nói gì nhưng cứ chần chừ, đừng có nói là tỏ tình mình đấy nhé.

"Kim Thái Hanh."

"Ừm?" Tỏ tình thật hả? Hồi hộp quá mẹ ơi.

"Ngủ ngon nha." Vừa dứt lời Điền Chính Quốc đã chạy thẳng vào nhà, bỏ mặc Kim Thái Hanh đang đơ người ra.

"Vừa nãy bạn nhỏ nhà mình đỏ mặt à?" Kim Thái Hanh che miệng nín cười, tay lại đập nhẹ lồng ngực một cái, "Thôi đi chưa, đập nhanh thế này là lấy mạng người đó, bạn nhỏ đáng yêu quá đi mấy."

Vài phút sau Kim Thái Hanh mới định thần lại được, "Bạn nhỏ nhà mình cũng ngủ ngon nha." Nói rồi hắn mới chịu đạp xe về, con trên con đường rộng dài phía trước Kim Thái Hanh ngỡ tưởng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trên đời.

Sau khi Kim Thái Hanh đi rồi Điền Chính Quốc vẫn đứng tựa ở cửa, xoa xoa mặt cho bớt nóng, suýt nữa thì cảm xúc nhất thời bốc đồng, cậu không kịp ngăn cản lại nói lung tung.

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Điền Chính Quốc giật mình, "Giờ này còn ai tới? Tên ngốc thối bỏ rơi gì à"

Cậu lẳng lặng mở cửa ra, người trước mắt khiến cậu như đóng đinh tại chỗ.

"Chính Quốc, là ta."

"Ba!" Điền Chính Quốc bất ngờ mà kêu lên.

"Ừ." Điền Quang Trạch ái ngại nói.

"Con...dạo này sống khoẻ không?

Điền Chính Quốc không trả lời, ánh nhìn về ba của mình cũng không mấy xúc động, không phải là kiểu vui vẻ khi lâu lắm rồi mới thấy ba, mà là sự xa lạ vô hình.

Mãi lâu sau, cậu mới tìm được giọng của mình, "Vào nhà rồi nói chuyện."

"Thôi, ta đứng ở đây một lát rồi đi." Điền Quang Trạch xua xua tay.

Điền Chính Quốc cũng không ép buộc, "Ba có chuyện gì?"

"Chương Nha Bình, bà ấy mấy năm qua sống thế nào?"

"Vẫn ổn." Điền Chính Quốc lạnh nhạt trả lời.

Điền Quang Trạch không nói gì nữa, ông cứ ấp úng, có vẻ hối lỗi.

"Ta...cùng ông ấy...sắp ra nước ngoài."

Điền Chính Quốc chẳng bất ngờ, cậu đã rời xa ba mình 14 năm, bây giờ có ra nước ngoài cũng thế thôi. "Ồ, vậy thì tốt."

"Lặn lội từ Giang Tô đến đây chỉ để nói chuyện này à?" Cậu hỏi.

"Muốn tạm biệt con, lần này đi chắc là không trở về nữa." Điền Quang Trạch nói như trút ra cái canh canh trong lòng.

"Ừ, vậy chúc ba đi đường thuận lợi." Nói xong cậu chẳng muốn nán lại, "Còn gì nữa không?"

"Quốc Quốc!" Điền Quang Trạch khẽ gọi

Điền Chính Quốc khựng lại, bao lâu rồi cậu chưa được nghe tiếng gọi này?

"Con...có ghét ta không?" Khoé mắt Điền Quang Trạch đỏ lên, giọng cũng khàn đi như không kịp kìm nén cảm xúc trong lồng ngực.

"..."

"Không ghét, nhưng giận." Trả lời xong cậu một câu cũng không muốn nói thêm, người đã bỏ rơi cậu 14 năm, đứa trẻ hai tuổi ngày ấy cần ba biết mấy, nhớ ba biết mấy, người trước mặt đã tự hỏi bản thân lần nào chưa? Bây giờ lại trở về đây để tạm biệt, tạm biệt ai đây?

"Ba về đi." Nhìn thấy ba con mệt mỏi lắm, ba có biết không?

Điền Quang Trạch cố nói mấy lời cuối cùng, con trai của ông không cần ông nữa, "Sau này sống tốt, chăm sóc Nha Bình, là ta có lỗi với bà ấy."

"Được" Giọng Điền Chính Quốc run run.

Nhìn bóng lưng Điền Quang Trạch đi, Điền Chính Quốc thở dài một tiếng, gánh nặng trong lòng vậy mà vẫn chưa vơi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com