5
Chap này không có nhạc nhé, không tìm được nhạc thích hợp luôn á TvT
—————-
Bị kéo dọc cả đoạn hành lang, tuy lòng có chút bồn chồn nhưng Điền Chính Quốc lại không thể lí giải vì sao lại thế.
Rốt cuộc cũng ra tới sau trường, một màn u ám bao trùm lên cả khu vực này. Bước dọc theo con đường mòn mà lòng gợn sóng không yên. Tiếng gió thổi mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cứ chốc chốc lại ào tới, dưới chân là tiếng lá khô bị đạp đến xào xạc, hình như....còn có cả tiếng ai than khóc?
Một màn này không chỉ khiến Điền Chính Quốc lạnh người mà ngay cả bàn tay của người đang nắm lấy Điền Chính Quốc cũng đổ chút mồ hôi.
"Chỗ này...ừm...hơi kì quái...nhỉ? Kim Thái Hanh gian xảo mà nói nửa đùa nửa thật.
Điền Chính Quốc chỉ khẽ nhìn Thái Hanh một chút rồi cũng im lặng không nói gì, bản thân cậu cảm thẫy chỗ này kì quái.
Đi một hồi, trước mặt xuất hiện đâu ra hai lối đi nhỏ, Kim Thái Hanh hơi ngỡ ngàng, đáng ghét, hắn quên bén mất việc hỏi xem Đình Vĩ trốn ở đường nào. Gọi điện thì không ổn, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào mới phải thì hắn cảm thấy bàn tay hơi nhột nhẹ, nhìn xuống bàn tay rồi nghiêng người về phía Chính Quốc.
"Làm sao thế? Cậu sợ à?
"Đột nhiên dừng lại?"
Kim Thái Hanh đánh liều, mong rằng quyết định này đúng đắn.
"Giờ thì rẽ phải, đi một chút là đến ngay."
.
Bên Thái Hanh là thế, phía Đình Vĩ cũng chật vật chẳng kém, tự cảm thấy mình đúng là chân dung một người bạn tốt, mấy trăm tệ kia không tính, chỉ là anh ta trông bạn mình lật đật trong chuyện tình duyên quá mới giúp hắn một chút thôi! Đúng vậy chính là như thế, Đình Vĩ không phải kẻ hám tiền bạc.
Giúp bạn là chuyện tốt nhưng chuyện gì cũng có giới hạn thôi, từ giây phút này Đình Vĩ thề, chuyện hôm nay sẽ không bao giờ có lần thứ hai! Cái chỗ quỷ quái gì mà toàn muỗi thế này, con nào cũng to như hạt gạo, chẳng mấy mà người thành que củi khô.
"Biết ngay, có bao giờ nghe theo thằng trời đánh kia mà có chuyện tốt đẹp đâu." Đình Vĩ uất ức vừa gãi ngứa vừa than, đến đập muỗi còn không dám đập, sợ hai con người kia nghe thấy lại hỏng hết.
"Lần sau có đưa 1000 tệ ông đây cũng thèm làm."
"Hừ, Kim- Thái- Hanh chỗ ngứa ngày hôm nay ông nhịn, trở về ông trả lại mày bằng hết!!!" Đình Vĩ gằn từng chữ, đừng nói là mấy trăm tệ kia, có cả mấy nghìn tệ cũng không thể bù đắp cho mỗi một chỗ bị đốt, ngứa thế này ai mà chịu nổi.
Mãi mà người chưa đến, Đình Vĩ thấy lạ.
"Đường đi có xa lắm đâu, hai con người kia đi kiểu gì mà bây giờ vẫn chưa vác mặt tới? Rốt cuộc Thái Hanh có dẫn người tới không? Nhanh còn về, vừa lạnh vừa ngứa, ông không làm nữa, bỏ đi trước bây giờ"
Nói thế nhưng đã nhận tiền thì làm cho trót.
"15 phút nữa mà vẫn không đến thì ông về trước thật đấy, đến lúc đó đừng trách ông, ai mượn mày đi lâu quá."
Núp trong bụi cây lùm xùm đó hết 15 phút mà Thái Hanh vẫn không tới, Đình Vĩ một tay xách áo, một tay rẻ tóc giả, khó khăn chui ra ngoài.
"Á, kẹt áo ông rồiii."
Lôi lôi giật giật một hồi cái áo trắng cũng rách làm đôi, tức quá Đình Vĩ bỏ luôn đống vải trắng vứt xuống đất, cả chùm tóc giả cũng không thoát được số phận đó.
Xong xuôi mọi thứ, Đình Vĩ mới lấy điện thoại ra, từ tốn nhắn cho Thái Hanh một tin nhắn rồi quay đít bỏ đi luôn."
"Ông về trước, nhà có việc gấp"
.
Trở lại chỗ Kim- bị bỏ rơi- Thái Hanh.
"Cậu biết gì không? Sau trường này từng có một câu chuyện rất bí ẩn, nghe nói ngày trước ở đây có một nữ sinh tự tử, ở ngay dãy nhà hoang trước mặt." Theo như kế hoạch thì lúc này Kim Thái Hanh đang tạo cảm giác sợ hãi, hắn chỉ về dãy nhà hoang.
Đưa mắt nhìn theo tay Thái Hanh, Chính Quốc thấy một dãy nhà hoang màu trắng, không cũ lắm nhưng cũng đủ rùng rợn để một câu chuyện kinh dị ra đời.
"Cậu thấy thú vị không? Có muốn nghe một chút không? Tôi kể cậu nghe?"
"Ừ." Chính Quốc nói bằng giọng mũi.
"Chuyện bắt đầu từ tháng 5 năm 2009, có một nữ sinh họ Vương tên Tuệ Hiên, lúc đó cô ấy học lớp 12, trong giai đoạn nước rút ôn thi cao khảo, vì áp lực quá mà nhảy từ tầng 4 xuống, đầu đập vào cột đá, mất tại chỗ."
"Sau đó ở đây luôn có người thấy cô ấy, lâu dần không còn ai dám tự học buổi tối ở đây nên khu này bị bỏ hoang tới giờ."
Ngừng lại một chút Thái Hanh tiếp tục.
"Chưa hết đâu, mới 2 năm trước có nhóm học sinh tụ tập chơi trò mạo hiểm ở khu vực này, đi ra sau dãy nhà, tức là cách 50m từ chỗ chúng ta đứng, nhìn khắp mười mấy cái cửa sổ thì chỉ duy nhất có cửa sổ thứ 3 mở, có ánh sáng lập loè từ trong hắt ra ngoài, bỗng có một nam sinh hét lớn, cánh tay run rẩy chỉ chỉ về phía cửa sổ..."
"A." Bỗng Điền Chính Quốc giật mình lui về sau nửa bước.
Thái Hanh hốt hoảng bắt lấy tay.
"Có sao không, chuyện gì thế?"
"Không, con chuột chạy qua."
Kim Thái Hanh thở phào.
Giật mình thật chứ.
Thấy không có gì đáng ngại thì Thái Hanh mới yên tâm, tiếp tục câu chuyện dang dở:
"Nhóm học sinh cũng nhìn theo, thì thấy một bóng trắng đang ngồi khom lưng trên thành cửa, thò chân ra ngoài, tay víu chặt lấy khung sắt, đầu cúi xuống, giống như...giống như đang chờ đợi một ai đó!"
"Thân mình thì mờ hơn khói, nhóm học sinh đang nhôn nhao thì bỗng cái bóng ngồi thẳng dậy, lưng thẳng tắp, đầu ngước lên nhìn chằm chằm về phía bọn họ, thân hình mờ ảo nhưng duy chỉ cái đầu tóc loã xoã ấy thì đen đặc, họ không thấy mặt mũi nhưng vẫn cảm nhận được cái nhìn đăm đăm."
"Không khí như ngưng đọng lại, lạnh buốt, cái lạnh không phải của mùa đông mà cái lạnh từ sống lưng, sởn hết gai tóc..."
"Dừng!"
Thái Hanh khựng lại khi nghe Chính Quốc ra hiệu, chính hắn cũng thấy hơi sợ nhưng hắn đã chuẩn bị câu chuyện này để tạo tính kinh dị, chờ chút nữa Đình Vĩ xuất hiện theo đúng kịch bản nữa là xong.
Mặt Điền Chính Quốc lạnh đi trông thấy, cứ nhìn về một phía, Thái Hanh thấy thế cũng nhìn về phía trước.
"Trời má!!!" Theo bản năng cảm thán một câu, Kim Thái Hanh thấy ở phía toà nhà, cũng cửa sổ thứ 3 có một bóng trắng, nhoẻn miệng cười thì nghĩ là Đình Vĩ, thầm khen ngợi trong lòng.
"Khá lắm, tên này cũng được việc phết, giả ma giống thế này, tưởng thật suýt thì chạy trước cả bạn nhỏ mất."
Tự nhiên từ phía dãy nhà có tiếng than khóc, giọng nghe cao vút, như tiếng chuông từ cõi âm vọng về, trong trẻo nhưng đầy thê lương.
"Đến đây, cùng chết với tôi...!"
Bị tiếng động này doạ sợ, cả Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đều đổ mồ hôi, người tự xích lại đứng gần nhau.
Kim Thái Hanh gượng cười, vẫn đinh ninh là Đình Vĩ.
"Yên tâm, có tôi ở đây, Kim Thái Hanh che chở cậu!"
Dứt câu thì điện thoại "tinh" lên một tiếng, Thái Hanh lấy điện thoại ra, khi thấy nội dung thông báo, mặt Kim Thái Hanh trắng bệch, hoảng lên hết nhìn về phía dãy nhà rồi lại nhìn màn hình điện thoại.
"Cái gì? Ma...ma thật sao?????"
Kim Thái Hanh hét lên, ôm cứng đờ lấy Chính Quốc.
"Aaaaaaaaa Chính Quốc! Chính Quốc! Ma kìa, chạy mau!"
Túm lấy bàn tay Chính Quốc vội vã kéo đi, nhưng tốc độ chạy còn chậm hơn cả rùa bò, Điền Chính Quốc hết cách bèn dừng lại, đổi vị trí thành mình cầm tay Kim Thái Hanh, dẫn theo hắn chạy một mạch về phía trường học.
Đúng là linh cảm không sai, ngay từ lúc đi đã thấy sai lầm.
————
Thành thật xin lỗi mọi người, tháng vừa rồi bận quá TvT
Nói nhỏ một chút là cảnh thấy ma theo mình miêu tả thì đúng 100% hình dạng của ma luôn á, cả giọng nói cũng thế. Mình thấy và nghe rồi nên biết một chút, bạn nào muốn biết rõ hơn thì ib mình kể cho nghe nè, mình có thể thấy ma, nghe được giọng nói, cảm nhận ở đâu có ma, bị bóng đè, bị duyên âm( theo 1 năm và bị dấu vía)
Chap 5 đến đây thôi nhaaaa, buổi tối vui vẻ nhé cả nhà😍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com