Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Chưa Một Lần Tin.


"Khi Trái Tim Quên Cách Tin Tưởng."

Tôi thường nghe người ta nói:
"Thời gian sẽ chữa lành tất cả."

Nhưng với tôi, thời gian chỉ làm vết thương dày thêm lớp sẹo. Nó không biến mất. Nó chỉ nằm đó, âm ỉ, như cái gai cắm sâu mà tôi quen sống cùng, không biết nhổ ra thế nào.

Tôi luôn nghĩ rằng, thế giới này quá lớn để tôi có thể hòa nhập. Nhưng đôi khi, nó lại quá nhỏ, bóp nghẹt tôi trong những khoảng trống mà tôi không biết phải trốn đâu.Jungkook - một cái tên tôi chưa bao giờ nghĩ là nó đẹp, 24 tuổi, sống với nợ nần, áp lực công việc, áp lực xã hội và một gia đình đã tan vỡ từ lâu... tôi tự hỏi, liệu mình đã từng được sống hay chưa? Mẹ tôi cũng vậy. Bà luôn nói rằng mọi thứ thường "không thật" và khuyên tôi nên tránh xa. Tôi đã học theo cách ấy: tránh xa tất cả.

Những ngày nhỏ, tôi không nhận ra điều đó. Mẹ tôi luôn là trung tâm duy nhất của thế giới tôi. Bà yêu tôi, bà dịu dàng-nhưng tình yêu của bà như một thứ thuốc độc ngọt ngào.Đó là người tôi gọi là "mẹ" mặc dù đã không còn hiểu nhau nữa. Tôi chưa từng thiếu tình yêu, nhưng tôi thiếu cách để cảm nhận nó một cách bình thường. Mẹ tôi, một người cũng mang trong mình những vết sẹo tâm lý, thường ôm tôi quá chặt, nhắn nhủ tôi đừng rời xa bà như cách chồng bà đã từng, đừng thất bại. Đôi khi, tôi cảm thấy như mình tồn tại chỉ để làm mẹ yên lòng.

Cha tôi bỏ đi vào năm tôi 18 tuổi-khi tôi mới dần nhận ra sự cay đắng của cuộc đời. Ông rời đi, chỉ còn lại những khoảng trống trên tường và đôi mắt hoang mang của mẹ. Tôi thấy bà khóc, đôi khi la mắng tôi vô cớ, nhưng tôi hiểu, tất cả chỉ vì bà sợ mất tôi như bà đã mất cha tôi. Tôi đã học cách lắng nghe từng nhịp thở của bà, từng cái liếc mắt đầy nghi ngại, từng nụ cười đau xót. Tình yêu ấy-sai cách, áp bức, nhưng là tất cả những gì tôi biết về sự quan tâm.

Có lúc tôi thấy mẹ ngồi bên cạnh, tay run run, nhìn tôi với ánh mắt vừa thương vừa lo lắng. Bà bảo: "Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, Jungkook à..." Nhưng với tôi, đó là áp lực, là trách nhiệm, là gánh nặng không tên. Tình yêu của mẹ, dù chân thành, vẫn khiến tôi mệt mỏi. Tôi chỉ muốn được buông lỏng, được khóc một mình mà không ai nhìn, mà không ai hỏi "Sao con không làm thế này, sao con không làm thế kia?"

Tôi không chỉ phải sống cho mình. Em gái tôi, Jungie, cách tôi 9 tuổi, hồn nhiên và dễ tổn thương, là người tôi luôn cố gắng che chở. Cô bé không nói nhiều, nhưng tôi biết em hiểu tất cả. Em hiểu tôi không phải là anh trai bình thường, hiểu mẹ tôi không phải là người mẹ bình thường, hiểu những khoản nợ, những lời mắng nhiếc và cả những đêm tôi thức trắng, gặm nhấm cảm giác cô độc.

Jungie học giỏi, ngoan, hiểu chuyện. Không bao giờ đòi hỏi gì.
Con bé luôn mỉm cười yếu ớt khi tôi hỏi:
"Hôm nay ổn không?"

Và luôn đáp:
"Ổn mà anh. Em chỉ cần anh khỏe."

Nhưng tôi biết, nó học cách che giấu từ tôi.
Nó biết anh trai nó mong manh đến mức chỉ cần nghe câu "em mệt" thôi cũng đủ khiến tôi gục xuống.
Jungie không sống tuổi mười lăm như người khác.
Nó sống như một chiếc lá cố bám vào cành, chỉ để tôi không cảm thấy mình là thân cây chết.

Nhìn em ra khỏi cửa với cặp sách, tôi cảm thấy nhói ở đâu đó trong tim. Tôi muốn ôm em, muốn bảo vệ em khỏi tất cả.Cô bé vẫn chưa biết đến sự khắc nghiệt của đời người, chưa biết rằng có những con người lớn lên sẽ chôn mình trong bóng tối.Tôi muốn giữ cho em mãi hồn nhiên.Và tôi-Jungkook- không muốn em phải gánh chịu nỗi đau mà tôi đã trải qua.
Nhưng chính tôi còn chưa bảo vệ nổi bản thân. Tôi đã học cách sống với nỗi sợ: sợ bị từ chối, sợ bị thương, sợ mọi mối quan hệ sẽ lại tan vỡ như cha mẹ tôi. Tình yêu, tình bạn, sự tin tưởng - với tôi, đó đều là những thứ dễ vỡ, và tôi không muốn dính vào chúng.Tôi luôn tự nhủ, "Mình phải mạnh mẽ hơn... phải gánh thay cho cả gia đình này."

---

Những ngày trôi qua, tôi chưa từng quen cảm giác bị yêu thương một cách bình thường. Tình yêu của mẹ là duy nhất, nhưng quá sức. Jungie là hy vọng, nhưng quá mong manh. Công việc là cần thiết, nhưng không bao giờ đủ để khiến tôi mang về một bữa ăn no cho mẹ em. Tôi sống, nhưng như một bóng ma lạc trong thế giới của người khác.

Tôi học cách giấu đi sự yếu đuối của mình. Tôi học cách mỉm cười, học cách nói chuyện với người khác mà không thật sự muốn nói. Tôi học cách chấp nhận những lời đánh giá, học cách gật đầu để được yên ổn. Và rồi, tôi tìm đến một công việc tạm thời ở cửa hàng nhỏ, nơi tôi có thể bước ra ngoài mà không phải hoàn toàn đối diện với thế giới.

Công việc tạm bợ ở cửa hàng là chỗ tôi trốn khỏi chính mình, dù chỉ vài giờ. Tôi bận rộn, cúi đầu giữa những kệ hàng, tiếp xúc với khách hàng, nhưng luôn giữ khoảng cách. Ám ảnh xã hội khiến tôi thấy mọi ánh nhìn đều là lời xét đoán. Mỗi câu hỏi, mỗi cái nhíu mày của khách hàng, tôi đều cảm thấy như một lời cáo buộc. Tôi học cách mỉm cười, học cách gật đầu, học cách "bình thường" mà thực ra chẳng còn gì là bình thường trong tôi cả.

Những ngày cuối tuần, khi cửa hàng vắng khách, tôi thường lủi vào một góc, nhìn ra đường phố ồn ào. Con người ngoài kia cười nói, tay trong tay, và tôi tự hỏi: tại sao họ có thể hạnh phúc, còn tôi thì không? Tôi không tin vào tình yêu, không tin vào con người. Những gì tôi chứng kiến từ gia đình mình, từ cha mẹ, từ những câu chuyện bạn bè kể - tất cả đều là vết nứt, tất cả đều dẫn đến thất vọng.

Nợ nần là một bóng ma khác. Những hóa đơn, những tin nhắn đòi tiền, những cuộc gọi mà tôi phải trốn tránh... Tôi không đủ khả năng đối mặt với chúng, nhưng tôi phải làm việc, phải trả, phải sống tiếp. Tôi từng nghĩ rằng nếu mình thất bại, mọi thứ sẽ sụp đổ. Và tôi sống trong nỗi sợ ấy, từng ngày một.

Tiền không bao giờ đủ.
Giấc ngủ không bao giờ trọn vẹn.
Nỗi lo không bao giờ tắt.

.
.
.

Nhưng cuộc sống đâu chỉ có những ngày tối đen. Có những buổi chiều, Jungie kéo tay vào phòng bếp "Anh, hôm nay mẹ nấu món anh em mình thích nè!!" Tôi nhìn mẹ, nhìn em, rồi mỉm cười, dù lòng còn trĩu nặng. Những khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi, là thứ cứu rỗi duy nhất trong ngày của tôi.

Những lúc hiếm hoi ấy, tôi mới nhận ra, thế giới này vẫn còn người để tôi quan tâm, để tôi cố gắng. Nhưng bản thân tôi, tôi vẫn là một mớ bòng bong cảm xúc mà chính tôi cũng không thể tháo gỡ.

Tối hôm đó, khi trở về căn phòng nhỏ, tôi ngồi trước gương. Nhìn khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, tôi tự hỏi: "Liệu mình có thật sự đang ổn không?" Câu hỏi ấy chẳng có lời giải đáp. Tôi chỉ biết, tôi còn phải thức dậy vào ngày mai, còn phải đi làm, còn phải chăm sóc em gái, còn phải nghe mẹ nói về những nỗi sợ vô hình của bà. Tôi trở thành trụ cột duy nhất của họ-trở thành người gánh nỗi sợ cho tất cả, nhưng lại không dám đối mặt với nỗi sợ của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com