Chương 96: Sao bé khóa dưới lại nhẫn tâm đến vậy
Thật ra trong bữa tiệc hôm qua, Kim Thái Hanh vẫn chưa say, sau đó tiếp tục gặp người quen từng hợp tác trước đây, lại uống thêm vài chén.
Đối phương là bậc cha chú, Kim Thái Hanh được mời rượu cũng khó từ chối, càng không thể để trợ lí chắn rượu, vậy nên anh uống say.
Vào giờ nghỉ giữa cuộc họp, Kim Thái Hanh im lặng suy nghĩ chốc lát. "Lưu Thần"
Lưu Thẩn ngẩng đầu lên từ đống tài liệu. "Sếp cứ nói" "Trước kia tôi uống say, anh đều có mặt chứ?"
"Phần lớn vào lúc giao tiếp, tôi đều có mặt" "Biểu hiện của tôi thế nào?"
Vấn đề thay đổi quá nhanh, Lưu Thần chưa phản ứng kịp. "... Hả?" Quay đầu liền trông thấy Kim Thái Hanh nghiêm mặt chờ anh trả lời.
"Ừm... Không có biểu hiện nào quá đặc biệt". Lưu Thần đắn đo đáp: "Rất yên tĩnh, thường xuyên lên xe là ngủ"
Kim Thái Hanh hỏi: "Không ôm bừa người khác?"
"Không hề"
"Cũng không hôn loạn?"
"Không có, không có!". Lưu Thần vội vã trả lời: "Chỉ thỉnh thoảng nói những lời vô nghĩa, ngoài ra không còn gì nữa"
Kim Thái Hanh im lặng.
Vậy những hình ảnh trong đầu anh chẳng lẽ đều là mơ?
Anh lấy di động ra, mở khung trò chuyện của mình và Điền Chính Quốc. Meme gấu trúc sáng nay anh gửi vẫn nằm cuối cùng, đến tận giờ, người ấy vẫn chưa trả lời anh lấy một chữ.
Kim Thái Hanh định gửi tin nhắn thoại thì có điện thoại đến.
Anh ngồi dậy, đi ra ngoài rồi mới nhận máy. "Mẹ, sao thế?"
"Tiểu Hanh...". Giọng của bà Kim rất kì quái. "Con đang bận à?"
"Không, có chuyện gì vậy?"
Bà Kim trải qua buổi sáng trong thấp thỏm. "Tiểu Quốc có ở cạnh con không?"
"Mẹ, mẹ có chuyện thì nói thẳng"
Bà Kim hỏi: "... Có phải con đã sớm biết quan hệ của Điền Chính Quốc và Thiên Quỳnh không?"
Quả nhiên là việc này, Kim Thái Hanh cau mày. "Vâng"
"Con còn "vâng"?!". Bà Kim giận muốn chết. "Sao không nói trước cho mẹ?"
Từ trước đến nay bà Kim không thích nghe những lời ong tiếng ve, tính cách của bạn bè xung quanh cũng hiền hòa, thân thiện. Bà chỉ nghe qua về mâu thuẫn của nhà họ Điền, cụ thể thì bà không rõ, càng không hề hay biết Điền Chính Quốc chính là đứa con riêng kia của nhà họ Điền.
Người họ Điền nhiều biết bao, sao có thể trùng hợp như thế?
Nếu không phải ông Kim nhận ra, sau khi xác nhận nói chuyện này cho bà, e rằng bây giờ bà còn không biết mình đã vô tình gây ra việc hỗn loạn gì.
"Mẹ cũng không nói với con, mẹ sẽ mời bà ta đến nhà"
"Mẹ chợt nảy ra ý định thôi mà, nghe đâu cô ấy về nước, mới lập tức...". Bà Kim nhíu mày rất sâu, bây giờ nói gì cũng vô dụng. "Ngày ấy hai người họ ra ngoài riêng, chẳng lẽ cãi nhau? Tiểu Quốc có nói gì với con không?"
Bà càng nói càng thấy áy náy. "Mẹ phải gọi cho thằng bé mới được" Nhắc lại chuyện này chỉ càng thêm xấu hổ.
"Không cần". Kim Thái Hanh ngắt lời bà. "Em ấy rất ổn, không bị ảnh hưởng, nhưng sau này mẹ đừng sắp xếp lung tung nữa"
"... Còn cần con nhắc mẹ à!". Bà Kim giận dữ mắng, cuối cùng vẫn thấp thỏm hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
"Không sao, mẹ yên tâm". Kim Thái Hanh đưa tay nhìn đồng hồ. "Bố mẹ về chuyến máy bay số mấy?"
"Hủy vé rồi, mẹ và bố con định đến Hải Nam dạo chơi, con có muốn đi cùng không?"
"Không, bố mẹ chơi vui là được"
Nghe Kim Thái Hanh nói không sao, cuối cùng bà Kim cũng yên lòng một chút, bấy giờ mới có tâm trạng kể lể: "Sáng nay mẹ nhìn thấy ảnh của con trên vòng bạn bè, chụp đẹp thật đấy. Hôm nào có thời gian, ba người nhà mình cùng đi chụp ảnh gia đình nhé"
Kim Thái Hanh nhướn máy. "Ảnh chụp gì?"
"Ảnh Thanh Thanh đăng, tấm ảnh ông cụ cầm tay con, con chưa xem à?". Bà Kim nói: "Mẹ còn thấy Tiểu Quốc bấm like đấy"
Sau khi cúp máy, Kim Thái Hanh mở Wechat, lật yêu cầu kết bạn gác lại một đêm ra, bấm đồng ý.
Vừa vào tường của Thanh Thanh, anh liền nhìn thấy bức ảnh ghi chú "Ảnh gia đình" kia, quả nhiên bên dưới có một like của Điền Chính Quốc.
Nhìn vị trí của mình trong ảnh, anh hơi đau đầu.
Điều này không thể trách Thanh Thanh, dù sao ảnh gia đình hôm qua của nhà người ta, hầu như anh đều có mặt trong ống kính.
Thời gian nghỉ của cuộc họp đã qua, cách một tấm cửa sổ thủy tinh, anh nhìn nhân viên trong phòng đã lần lượt về chỗ cũ, đành vội vàng gửi tin nhắn cho Điền Chính Quốc, giải thích chuyện ảnh chụp, đoạn quay người vào phòng.
Cuộc họp tiếp tục, kéo dài đến chiều.
Kim Thái Hanh khép tài liệu, nói: "Hôm nay đến đây thôi, mọi người về chuẩn bị tốt, tuần sau dọn xong đồ thì chuyển vào tòa nhà văn phòng, vị trí của từng người đã sắp xếp xong. Mấy ngày nay không cần họp, nghỉ ngơi cho khỏe"
Đám nhân viên đều thở phào nhẹ nhõm.
Đi họp vốn dĩ là chuyện rất mất sức, cần tập trung tinh thần cao độ, mấy hôm nay còn dùng nhà của sếp làm phòng họp càng khiến mọi người nơm nớp lo sợ.
Thậm chí họ còn nghi ngờ sếp cố ý... Nhà của ai lại chuyên môn dành ra một phòng họp? Ngay cả trang trí bày biện cũng có cấu tạo y hệt phòng họp!
Hơn nữa "căn nhà" này của Kim Thái Hanh vô cùng trống trải, trừ phòng ngủ thì rất ít đồ gia dụng, không hề có hơi người, bỏ trống rất nhiều chỗ, không nhìn ra dáng vẻ có người ở.
Kim Thái Hanh nói: "Vất vả rồi, tiền lương trong khoảng thời gian này, tôi sẽ trả gấp ba lần trước kia cho mọi người"
Thảm thương khổ sở và mừng vui như Tết chỉ cách nhau một câu.
Mắt của nhân viên sáng lên, Kim Thái Hanh bật cười, tiếp tục lên tiếng: "Hôm nay tôi mời, mọi người chọn một nhà hàng nhé"
Vài phút trước, các nhân viên còn đang suy nghĩ "ý nghĩa của việc đi làm". Bây giờ vấn đề này đã bị ném lên chín tầng mây xanh.
Kim Thái Hanh lấy di động ra xem, mặc kệ bọn họ sôi nổi thảo luận địa điểm liên hoan.
Suốt một ngày, anh không nhận được bất cứ hồi âm gì từ bạn trai cũ, ngược lại Thanh Thanh kết bạn vài giờ trước đã gửi cho anh bảy, tám tin nhắn.
Anh nhíu mày không vui.
Sao bé khóa dưới lại nhẫn tâm đến vậy, anh uống say khướt, cậu chẳng quan tâm vài câu thì thôi, còn không trả lời tin nhắn của anh?
Sáng nay cũng vậy, bỏ anh ở nhà một mình.
Kim Thái Hanh rũ mắt, sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, chút hờn giận ít ỏi kia đã tan thành mây khói.
Biết rõ Kim Thái Hanh hào phóng, đám công nhân đều nhắm đến nhà hàng vừa đắt vừa ngon, trong thời gian ngắn ngủi anh mất tập trung, họ đã bàn bạc xong nhà hàng.
"Nhà hàng đó rất xịn, nhưng phải xếp hàng, nghe nói còn phải đặt vị trí và đồ ăn từ sáng sớm, nhà hàng sẽ nhập đồ tươi về. Vào tầm này, có lẽ không giành được chỗ rồi..."
Kim Thái Hanh tỉnh táo lại, hỏi: "Nhà hàng nào?" Nhân viên nhắc đến một cái tên.
Kim Thái Hanh trầm ngâm vài giây, cầm di động lên gọi một cuộc điện thoại, đúng là anh trò chuyện với ông chủ nhà hàng qua điện thoại. Lát sau, anh quay đầu, hỏi: "Nếu muốn đi, chỉ có thể chọn đồ ăn hôm nay bọn họ nhập, có được không?"
Vài giây sau, vị trí đã được đặt xong.
Nhân viên ngầm hiểu trao đổi tầm mắt, nét mặt đều hiện lên dòng chữ: Có tiền tốt thật.
Giúp bọn họ giải quyết xong xuôi vấn đề nhà hàng, Kim Thái Hanh đứng dậy định rời đi.
"Sếp Kim, hay sếp cũng đi cùng chúng tôi?". Người dũng cảm nhất trong đám nhân viên lên tiếng.
Kim Thái Hanh sửng sốt. "Tôi?"
Lo lắng sự có mặt của mình sẽ khiến những người khác cảm thấy mất tự nhiên, anh chưa từng tụ tập ăn uống cùng nhân viên bao giờ.
"Đúng, công ty của chúng ta sắp thành lập rồi, sếp có muốn đi chúc mừng cùng chúng tôi không?"
"Phải đấy, đi cùng đi sếp, có lẽ những ngày sau này chúng ta chẳng được ăn ngon nữa đâu". Một người khác pha trò.
Đã nói đến nước này, Kim Thái Hanh đành phải đồng ý.
Anh liếc màn hình khóa trống rỗng của di động, gật đầu. "Mọi người qua trước, tôi thay quần áo rồi đến"
Chờ nhân viên rời đi, Kim Thái Hanh cầm di động xuống tầng, đi thẳng sang nhà đối diện.
Anh muốn xem Điền Chính Quốc đang làm chuyện quan trọng cỡ nào, mới có thể không trả lời tin nhắn của anh suốt một ngày.
Ai ngờ anh đứng trước cổng sắt bấm chuông vài phút, bên trong không có người đáp lại.
Ra ngoài rồi?
Chờ ngoài cửa thêm một lúc, Kim Thái Hanh im lặng suy nghĩ chốc lát, đột nhiên nhớ ra điều gì, bèn quay người về nhà mình.
Lúc đi ra, anh cầm giấy ghi chú và bút trong tay.
Dưới ánh mắt kinh hãi và nghi ngờ của người dân qua đường, Kim Thái Hanh dán từng tờ, từng tờ giấy ghi chú đã được viết đâu ra đấy lên cổng nhà Điền Chính Quốc.
Nhà hàng sắp xếp cho họ phòng riêng rộng rãi nhất, bình thường không nhận đặt trước, được ông chủ nhà hàng chuyên dùng để thết đãi bạn bè.
Một đám nhân viên văn phòng dù hằng ngày nhìn quen hoàn cảnh long trọng, nhưng lối trang trí đậm nét cổ xưa của phòng riêng và đồ ăn tinh xảo vẫn khiến họ không kìm được mà móc di động, chụp ảnh tới tấp.
Ban đầu họ còn dè chừng Kim Thái Hanh, sau khi phát hiện sếp chẳng hề bận tâm nên càng chụp hăng say hơn.
Thấy Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn di động lần thứ bảy, Lưu Thần không nhịn được, nói khẽ: "Sếp Kim, nếu cậu vội, hay tôi đưa cậu về trước?"
"Không cần, tôi không có chuyện gì". Kim Thái Hanh lạnh nhạt đáp, đưa tay động đũa.
Chủ đề trò chuyện của đám nhân viên chuyển sang kết hôn sinh con, ai nấy đều có uống rượu, lời nói cũng trở nên trắng trợn.
"Chẳng phải sếp Kim cũng yêu đương rồi hay sao?"
"Sếp Kim là người ông có thể nói đến à!"
"Chẳng có gì không nói được". Kim Thái Hanh cười. "Yêu rồi, nhưng gần đây cãi nhau, khó dỗ"
Không ngờ anh lại trả lời, họ càng tung ra nhiều vấn đề hơn.
Kim Thái Hanh bị hỏi đến nhức đầu, anh bật cười đứng dậy. "Mọi người ăn đi, tôi vào nhà vệ sinh"
Ra khỏi phòng riêng, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng thở phào.
Làm việc cùng những người này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh biết họ hóng hớt đến thế, nhân viên nữ thì thôi, nhưng nhân viên nam ai nấy cũng mang vẻ mặt tò mò.
Chẳng qua loại nhận thức này khá mới mẻ, Kim Thái Hanh không thấy phiền, ngược lại còn khá thoải mái.
Anh ra ngoài nhưng không định đi vệ sinh, chỉ muốn hít thở không khí. Anh nghỉ ngơi chốc lát trên ban công gỗ lim, sau đó mới xoay người về phòng riêng.
Nhà hàng này trang trí theo lối cổ xưa, hành lang rất dài.
Ở chỗ rẽ, phục vụ lướt qua anh, mở cửa phòng riêng phía bên phải của anh, tiếng trò chuyện phát ra từ bên trong.
"Lần đua xe kia, tôi bị bệnh nên không tham dự, nếu không, chưa biết ai sẽ cầm được giải thưởng đâu"
"Cái đó anh khỏi cần nghĩ, chắc chắn vẫn là tôi". Giọng điệu ung dung của chàng trai đượm ý cười quen thuộc, quấn lấy bước chân của Kim Thái Hanh.
"Vậy thì đấu lại? Mà thôi, đã lâu cậu không tập luyện, tôi thắng cũng chẳng vẻ vang. Nói lại thì trận đó Tùy Nhiên đua cũng không tồi, hình như đứng thứ năm nhỉ?"
"Đứng thứ năm mà không tồi nỗi gì, anh đừng nhân cơ hội cười tôi nhé"
Kim Thái Hanh ngoảnh đầu, nhìn rõ người trong phòng riêng.
Lúc này, người anh tìm kiếm suốt một ngày đang ngồi sóng vai với Hà Tùy Nhiên, nét mặt thả lỏng tùy ý, nói cười rôm rả với người xa lạ đối diện.
Bầu không khí giữa ba người hài hòa, họ trò chuyện rất vui vẻ.
Do vấn đề về chất gỗ, phòng riêng không cách âm, vậy nên giữa các phòng đều có khoảng cách, bấy giờ Kim Thái Hanh đứng trước cửa, anh có thể nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của họ.
Điền Chính Quốc nói: "Để anh lãng phí một tấm vé máy bay, ngày mai tôi sẽ thanh toán tiền vé đi Ý cho anh"
Người kia nâng cốc. "Không cần, tôi cam tâm tình nguyện ở lại trò chuyện với cậu, không thể tính lên người cậu được"
Điền Chính Quốc cầm cốc, chạm cốc với anh ta. "Khách sáo với ông chủ tương lai làm gì?"
Hà Tùy Nhiên cũng nâng cốc, cười nói: "Được rồi, được rồi, đều do tôi làm, tôi thanh toán, được chưa?"
Dưới ánh đèn, Kim Thái Hanh nhìn rất rõ ràng, ngón tay của Điền Chính Quốc trống trơn, chẳng có bất cứ thứ gì.
Điền Chính Quốc nhấp một ngụm, đặt cốc xuống, thấy cửa phòng riêng chậm chạp không khép lại, lơ đãng liếc ra ngoài.
Cậu thấy nhân viên đang bê đồ ăn tiến vào, và một bóng dáng vội vã rời đi. Trần Khải gọi cậu: "Điền Chính Quốc, nhìn gì thế?"
Mãi tới khi bóng lưng ấy biến mất cuối hàng lang, Điền Chính Quốc mới quay đầu lại.
"... Không có gì" Cậu uống nhiều rồi ư?
Sao cậu cảm thấy, bóng lưng ban nãy vô cùng giống Kim Thái Hanh nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com