Chương 107: Bí ẩn dưới đáy dòng sông băng 20
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Lúc này, bọn họ đang đứng tại chính giữa khu vực ấy, bên trái họ chính là những căn nhà, bên phải cũng vậy.
Ngải Vi nói: "Chia nhau ra à?"
Điền Chính Quốc gật đầu: "Vậy chúng tôi đi bên phải."
Nhiếp Túc nhìn Ngải Vi, nói: "Hai người các cô, thêm hai người chúng tôi nữa"
Bên Điền Chính Quốc đông người.
Ngải Vi nói: "Được"
Ở bên dưới động băng, bọn họ chia nhau ra và đi về hai bên trái phải.
Mấy người Điền Chính Quốc và Tạ Phán băng qua những ngôi nhà băng cao năm, sáu mét, bọn cậu không phát hiện gì bên trong những ngôi nhà băng ấy.
Thế nhưng hình như màu sắc của tường băng ở ngoài rìa khu nhà băng này có hơi khác.
Sau khi lại gần, bọn họ mới nhận ra có lẽ đằng sau bức tường băng này có gì đó, nó màu đen và phản chiếu thông qua lớp băng dày và chắc.
Vậy nên nom tường băng mới có màu đen.
Song bọn họ không thể xác định xem phía sau tường băng có thứ gì, có điều bọn họ cảm giác là nó màu đen, cứng chắc và gập ghềnh không bằng phẳng...
Điền Chính Quốc không nhịn được mà đi về phía sau, men theo vòng ngoài cùng của tường băng, cậu muốn xem xem thứ này có tồn tại đến tận cùng của tường băng hay không.
Song cậu chưa đi được bao lâu thì bên khu nhà băng lại có động tĩnh.
Bọn họ rời khỏi tường băng ngay lập tức và chạy về phía có động tĩnh.
Thế nhưng sau khi bọn họ rời đi, ở phía xa xa tường băng, đằng sau lớp băng dày có một thứ gì đó màu đen, cảm giác rất cứng đang động đậy.
Động tác của nó nhẹ như thể chỉ là ảo giác.
Song giây tiếp đó, phần màu đen kia bỗng bị vén lên về một phía và để lộ một tròng mắt với những đường vân màu vàng quấn quanh.
Cái tròng mắt thuộc về một loài sinh vật nào đó kia động đậy một cái như thể đang quan sát gì đó, song không lâu sau nó lại nhắm lại và không có thêm bất cứ động tĩnh nào nữa.
Sau đó thì lại không nhìn thấy gì phía sau lớp băng.
Một lúc sau, mấy người Điền Chính Quốc và Phác Chí Mẫn đã chạy đến nơi có động tĩnh.
Quả nhiên đã có người tới động băng này trước bọn họ, hơn nữa người đó còn tìm được giáo sư Smith, giáo sư Chương và những người của trạm khảo sát.
Do trước đó đã nhìn thấy dáng vẻ của giáo sư Smith, giáo sư Chương bên trong camera an ninh của trạm khảo sát nên Điền Chính Quốc liếc mắt cái là có thể nhận ra.
Còn người đã tới động băng này trước bọn họ chính là Vi Quán và Khâu Triết.
Trông thấy bọn họ, vẻ mặt của Điền Chính Quốc vẫn vậy, ánh mắt cậu lóe lên, tiếp đó cậu giả bộ bất ngờ:
"Ôi giáo sư, cuối cùng cũng tìm được mọi người rồi."
Trước đó giáo sư Smith và giáo sư Chương trốn ở bên trong một ngôi nhà băng, mãi cho đến khi Vi Quán và Khâu Triết tới thì hai người họ mới bất cẩn làm đổ đồ đạc bên trong ngôi nhà, tạo ra tiếng động nên mới thu hút mấy người Điền Chính Quốc và Phác Chí Mẫn.
Ấy thế mà Khâu Triết – hay cũng chính là Quý Tư Nghị đi theo Vi Quán tới động băng của bộ xương cá này mà chẳng gặp phải nguy hiểm gì cả.
Hai người đó cũng không thấy hồ nước.
Khâu Triết không đi theo hướng của Điền Chính Quốc hay Kim Thái Hanh mà được Vi Quán dẫn theo nên anh ta có thể đi thẳng tới chỗ xương cá.
Bọn họ gặp được người của trạm khảo sát đã chết và biến thành hoạt thi trên lối đi bên trong khung xương cá, giết người đó rồi đi xuống động băng.
Nghe Vi Quán nói thì không chỉ có một động băng như thế này, chúng đều bị chôn vùi bên dưới những đống tuyết.
Bọn họ lựa một động băng rồi trượt xuống, hình như Vi Quán muốn tìm thứ gì đó ở dưới này, thế nhưng gã không tìm được, đã thế còn gặp phải mấy người giáo sư Smith, giáo sư Chương đang trốn bên trong ngôi nhà băng.
Mấy người của trạm khảo sát này trốn cũng giỏi thật đấy.
Lúc bọn họ đi vào đã bất cẩn làm đổ đồ trang trí làm bằng xương cá, người của trạm khảo sát còn tưởng là kẻ địch nên suýt chút nữa đã lôi súng ra tấn công.
Tiếng động vang lên trước đó chính là tiếng đồ đạc bị ném lên mặt đất.
Cũng may mà Quý Tư Nghị đã lên tiếng trước nên mấy người giáo sư Smith và giáo sư Chương mới không ra khỏi ngôi nhà băng.
Song Quý Tư Nghị không ngờ là Điền Chính Quốc lại đến nơi này nhanh như vậy.
Anh ta không khỏi híp mắt lại và nhìn về phía mấy người Điền Chính Quốc, anh ta chọn tạm thời không ra tay.
Điền Chính Quốc đang tìm kiếm cơ hội "đập phát chết luôn" nên cậu cũng không định ra tay ngay.
Hai người liếc nhìn nhau rồi lại di chuyển tầm mắt.
Một lúc sau, giáo sư Chương lên tiếng, ông ta bảo ở khu vực nhà băng này có hoạt thi của người thuộc trạm khảo sát, những hoạt thi ấy đều bị thi thể không có da của mấy người tộc Nỉ giết chết.
Sở dĩ mấy người ông ta phải trốn bên trong nhà băng là để tránh những hoạt thi đang lượn lờ xung quanh.
Điền Chính Quốc nói: "Giáo sư, các ông đã vào đây kiểu gì thế?"
Giáo sư Smith là một người đàn ông trung niên hói đỉnh đầu và trán, phía sau đầu có một ít tóc.
Nghe vậy, ông ta bèn nói: "Chúng tôi đi từ một hướng của đuôi bộ xương cá, ban đầu chúng tôi không phát hiện ra động băng có thể thông đến nơi sinh sống của người tộc Nỉ đâu."
"Thế nhưng đúng lúc chúng tôi đang định nghiên cứu khung xương cá thì bỗng có hai thi thể không có da của người tộc Nỉ chui ra từ đống tuyết và đã giết chết mấy người của trạm khảo sát chúng tôi ngay tại chỗ..."
Về sau thì giáo sư Chương bất cẩn đạp phải đống tuyết, tình cờ phát hiện ra cái động băng này.
Có lẽ là bởi phần sau bị đóng băng không ngừng nên động băng bị thu hẹp lại, thế nên bọn họ mới có thể trốn vào trong, còn thi thể của người tộc Nỉ rất cao nên không vào được.
Song những người thuộc trạm khảo sát bị người tộc Nỉ giết chết kia đã bị lột da, không lâu sau họ lại đứng dậy và biến thành hoạt thi.
Có người còn chui được vào trong động băng.
Bất đắc dĩ, giáo sư Smith, giáo sư Chương và mấy người còn lại của trạm khảo sát chỉ đành trốn bên trong nhà băng, bọn họ không dám phát ra bất cứ tiếng động nào cả, chỉ sợ bị đám hoạt thi lởn vởn ngoài kia phát hiện.
Giáo sư Chương nói: "Sau đó chúng tôi phát hiện cứ cách một khoảng thời gian thì nơi ở của người tộc Nỉ lại rung chuyển một lúc."
"Đợi sau khi rung chuyển kết thúc thì lại có một, hai hoặc là nhiều người tộc Nỉ hơn thức tỉnh từ trong đống tuyết."
Đây là phỏng đoán của ông ta, bởi lẽ khi bị người tộc Nỉ không có da tấn công, hình như bọn họ có cảm nhận được rung chấn nhẹ.
Chỉ là đang ở bên dưới động băng nên cảm giác của bọn họ càng mãnh liệt hơn thôi.
Điền Chính Quốc không nhịn được hỏi:
"Thế hai vị giáo sư có gặp được thứ gì khác không? Ví dụ như là da của người tộc Nỉ chẳng hạn?"
Hoặc là thi thể của những con cá vảy đen rải đầy đất, những con cá vảy đen bị đóng băng trong tường, hay tượng băng những người tộc Nỉ...
Giáo sư Chương già hơn giáo sư Smith một ít, tóc hai bên đầu của ông ta đã bạc phơ.
Ông ta lắc đầu: "Cả quãng đường chúng tôi tới đây chỉ bị mấy người tộc Nỉ ở bên dưới khung xương cá tấn công thôi, mà chúng tôi đã ở khu vực sinh sống của người tộc Nỉ rất lâu, cũng ăn thịt cá lưu lại bên trong nhà băng..."
Nói tới đây, giáo sư Chương không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc:
"Thịt cá lưu lại trong nhà băng có thể ăn cơ đấy, cơ mà để lâu vậy rồi..."
"Trước đó tôi với giáo sư Smith có nghiên cứu, lịch sử tộc người Nỉ ít nhất cũng phải hơn trăm năm."
"Mà thời gian dòng sông băng này hình thành ít nhất cũng phải vạn năm, bằng không thì không thể hình thành nên diện tích lớn như vậy.
Lúc này, Phác Chí Mẫn tiếp lời: "Đúng thế, lớn đến mức có cả hồ nước cơ mà."
Chuyện này thì mấy người giáo sư Smith và giáo sư Chương không biết, bởi lẽ bọn họ đâu có đi qua hồ nước.
Bằng không có lẽ mấy người của trạm khảo sát đều phải chết ở nơi này.
Điền Chính Quốc không đợi hai vị giáo sư hỏi đã hỏi trước:
"Bao nhiêu lâu thì khu vực người tộc Nỉ sinh sống sẽ rung chuyển một lần?"
Giáo sư Chương nói: "Không cố định, ban đầu là tầm năm tiếng, sau này thì thời gian dần dần rút ngắn hơn, lần gần đây nhất là ba tiếng hai mươi lăm phút."
"Giờ đã là hai tiếng kể từ lần rung chuyển trước đó rồi, tôi đoán lần này cũng nhanh thôi."
Điền Chính Quốc nghe vậy bèn quay đầu nhìn Phác Chí Mẫn, cậu bảo:
"Tiểu Mẫn, cậu mau nói chuyện này với Tạ Phán và A Miêu đi"
"Chúng ta sẽ đưa hai vị giáo sư đi tìm mấy người Ngải Vi."
"Được."
Nói xong, Phác Chí Mẫn bèn quay người chạy đi.
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3
(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com