Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Khu rừng tĩnh lặng 29

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Những lời Điền Chính Quốc nói ra khiến người nghe vô cùng khiếp sợ, cho nên có một số người nghe xong cũng không tin tưởng, cho rằng Điền Chính Quốc đang nói nhảm nhí.

Lão Ưng trừng lớn đôi mắt, nói:

"Cái gì gọi là trong bụng một người nào đó trong số chúng ta có vàng, không có khả năng, nếu như trong bụng có vật lạ, chẳng lẽ chúng ta phát hiện không ra sao?!"

Nói xong, lão Ưng liền ấn vào bụng chính mình, không hề cảm thấy có bất kỳ cảm giác khác thường nào khác.

Kim Thái Hanh nói: "Dùng tay sờ sẽ không cảm nhận được vật lạ, nhưng không có nghĩa không lộ ra."

Nếu như vàng bị nhét vào trong bụng, làm sao có thể bị phát hiện được.

Điền Chính Quốc nói: "Trong cơ thể sẽ bắt đầu thay đổi, máu sẽ trở nên lạnh và có mùi hôi thối, hãy tự làm ra một lỗ nhỏ, nhìn xem máu của anh trông như thế nào, là có thể xác định được trong bụng của anh có nhét vàng hay không."

Nghe vậy, sắc mặt lão Ưng vui vẻ hẳn lên, anh ta bị JK buộc chính mình tự thọc một đao, nhưng máu cũng không có lạnh và mùi hôi.

Điền Chính Quốc tự nhiên cũng biết được điều này, cho nên lão Ưng thật sự bị loại trừ ra.

Những người còn lại lập tức cảnh giác lên, đặc biệt là Ngư Quy, ban đầu cô ta đứng ở bên cạnh Kế toán, nhưng giờ phút này không khỏi lùi lại bước chân, muốn cách xa một chút.

Nhưng vào lúc cô ta muốn nhấc chân lên, Kế toán bỗng nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Ngư Quy.

"Anh......"

Biểu cảm của Kế toán dần dần bắt đầu thay đổi, ảm đạm và lạnh lẽo, xanh trắng cứng đờ, giống như một thi thể bị chôn vùi trong lòng đất đen tối nhiều năm, khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Tình trạng hiện tại của anh ta đã hoàn toàn khác với lúc đầu, làn da trên mặt cũng đã bắt đầu xuất hiện những vết rạn và đốm đen, cứ như thể chúng bị vỡ ra rồi ghép nối lại với nhau.

Kế toán mở miệng, giọng nói cũng thay đổi:

"Cậu đoán đúng rồi, còn có ba người có vàng ở trong bụng, phải mổ bụng mới có thể lấy vàng ra, nếu không......"

Kế toán, phải nói là Lâm Khê âm trầm cười quỷ dị, sau khi ánh mắt quét qua bốn người Ngư Quy, Mộc Tinh, Điềm Điềm cùng Tài Ti, cậu ta lại nhìn về phía Điền Chính Quốc, tiếp tục nói:

"Nhưng cậu đoán xem, sẽ là ba người nào bên trong bốn người này?"

Sắc mặt bốn người Điềm Điềm lập tức thay đổi.

"Không, không có khả năng..."

Sắc mặt Tài Ti tái nhợt nói.

Làm sao anh ta có thể cũng là......

Khi anh ta bị Lư Tượng đánh có phun ra một búng máu, nhưng lúc ấy anh ta quá sợ hãi và hoảng loạn, căn bản không có chú ý đến búng máu phun trên lá cây và mặt đất có lạnh hay hôi thối không.....

Tài Ti không khỏi cúi đầu nhìn xuống bụng mình, không thể tưởng tượng ra được cảm giác khi nơi này bị mổ ra.

Điền Chính Quốc cau mày nhìn về phía Kế toán, đầu ngón tay vừa động, trong phút chốc, hạt giống bụi gai cuối cùng lập tức uốn lượn sinh trưởng từ trên người kế toán, mãnh liệt quấn chặt lấy người này.

Trong lúc bụi gai sinh trưởng, vô số cành lá và dây leo cũng phá cửa sổ xuyên qua, điên cuồng tấn công về phía đám người Điền Chính Quốc, một sợi dây leo trong đó cũng đang quấn quanh trên người kế toán, giằng co với bụi gai, nhanh chóng kéo theo Kế toán đi ra ngoài.

Nhìn thấy Kế toán sắp bị lôi kéo ra khỏi biệt thự trong làng du lịch, Kim Thái Hanh vội vàng đuổi theo.

Điền Chính Quốc, Phác Chí Mẫn và những người khác nhìn về phía Ngư Quy, Mộc Tinh và Điềm Điềm ...

Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế, tại sao lại biến thành như vậy.

Điềm Điềm bị Mộc Tinh lôi kéo chạy trốn, bọn họ nhanh chóng trốn lên tầng ba của biệt thự làng du lịch trong khi đám người JK đang bị vô số cành lá và dây leo tấn công.

Kỳ quái chính là, những cành lá khô và dây leo đó không tấn công bọn họ, chẳng lẽ thật sự có vàng trong bụng hai người bọn họ?

Điềm Điềm không khỏi buồn bực, nếu thật sự là như vậy, cô ta còn tính là hành khách hay không, có phải cô ta không còn cách nào bước lên đoàn tàu luân hồi để trở về.

Một khi bụng bị mổ ra....

Mộc Tinh muốn lôi kéo Điềm Điềm bước vào căn phòng trên tầng ba để tránh né.

Nhưng Điềm Điềm lấy lại tinh thần, kéo tay Mộc Tinh, nói:

"Mộc Tinh, chúng ta, chúng ta có nên khoét một lỗ để kiểm tra hay không, lỡ như......"

Trong lòng Điềm Điềm vẫn còn giữ lại một tia hy vọng cuối cùng.

Một tia tàn nhẫn loé lên trong mắt Mộc Tinh, cô ta nói:

"Tôi sẽ không, nếu thật sự giống như lời nói của JK và Kế toán, không, quỷ hồn Lâm Khê, cô phải làm sao bây giờ?"

"Tự mổ bụng chính mình hay vẫn là để bọn họ tùy ý mổ bụng chúng ta ra lấy vàng, sau đó, bọn họ sẽ thành công mang theo vàng rời khỏi Xa Hạ Thế Giới?"

Điềm Điềm nghẹn lời.

Mộc Tinh nói: "Nếu như họ rời đi, chúng ta phải làm sao?"

Trong lòng Mộc Tinh giờ phút này vô cùng hận, căn bản cô ta không biết chính mình bị trúng chiêu khi nào, hiện tại lại muốn hy sinh cô ta thành toàn cho người khác.

Để cô ta trơ mắt nhìn những người khác mang theo vàng rời đi, Mộc Tinh không làm được.

Nếu cô ta không thể bước lên đoàn tàu luân hồi trở về, những người khác cũng đừng nghĩ, mọi người phải cùng nhau lưu lại, vĩnh viễn đừng nghĩ thoát đi Xa Hạ Thế Giới này.

"Đi, đi tìm chỗ trốn."

Mộc Tinh lôi kéo Điềm Điềm tìm một căn phòng trốn vào.

Nhưng bọn họ phải dừng lại ngay sau đó, bởi vì ở phía trước, một con quỷ trong suốt mơ hồ đang dần dần hiện ra, sau khi con quỷ hoàn toàn hiện thân, còn vẫy tay với hai người bọn họ, cong đôi mắt xanh biếc lên mỉm cười, nó chính là Tiểu Mẫn.

Sau khi thời gian làm lạnh trôi qua, cậu ấy lại sử dụng đạo cụ 'Động vật chuyển hoán một lần nữa, để chuyển sang con vật thứ ba là "Răng nanh lão Hổ", sau khi trở thành quỷ Hổ, cậu ấy lập tức đuổi theo Mộc Tinh và Điềm Điềm ở phía trước.

Sau khi ngăn chặn đường đi của Mộc Tinh và Điềm Điềm, Phác Chí Mẫn lại lập tức thay đổi, đổi thành "Đao con thỏ dài".

Sau khi cầm trong tay hai con đao dài, Phác Chí Mẫn nở nụ cười thân thiện với hai người bọn họ:

"Tới, để tôi mổ bụng các ngươi nhìn xem...."

Vẻ mặt của Mộc Tinh và Điềm Điềm lập tức thay đổi.

Ở phía bên kia, Đường Khô và Tạ Phán đang đuổi theo Ngư Quy rời đi.

Tài Ti hoảng loạn cũng muốn chạy theo, nhưng lại bị Điền Chính Quốc chặn lại, Điền Chính Quốc còn chưa kịp nói chuyện, lão Ưng ở bên kia chặn lại Tài Ti, cười dữ tợn ra tiếng.

Sắc mặt Tài Ti trắng nhợt.

Điền Chính Quốc lấy ra đạo cụ "Long hồn cốt kiếm" chém đứt dây leo đang tấn công về phía mình, cậu liếc mắt nhìn Tài Ti một cái, tạm thời không có bất cứ động tác gì, thay vào đó, ánh mắt cậu nhìn vào phù văn chu sa trên thanh kiếm xương cốt, nó thực sự sáng lên, điều này có nghĩa đại diện cho phù văn thuộc tính mộc.

Những sợi dây leo khô héo xung quanh không có cách nào làm bị thương Điền Chính Quốc, sau khi đến gần đều sẽ bị đạo cụ "Long hồn cốt kiếm" chém đứt.

Vì vậy, có rất nhiều dây leo khô điên cuồng tấn công về phía lão Ưng, lão Ưng vốn dĩ đang hướng tới Tài Ti, anh ta không chú ý nên đã bị một số dây leo cột chặt lại, nhưng Tài Ti lại không có việc gì.

Thấy vậy, Điền Chính Quốc đi đến chỗ hai người bọn họ, có vô số dây leo khô đang bao vây xung quanh và tấn công cậu, nhưng dưới sự múa may của đạo cụ "Long hồn cốt kiếm", chúng nó không thể đến gần.

Tài Ti sắc mặt tái nhợt, không ngừng lo lắng lui về phía sau, trong miệng luôn nói:

"Đừng, đừng giết tôi...... Không phải là tôi, tôi nhất định không phải một trong ba người đó."

Ngư Quy, Mộc Tinh, Điềm Điềm, có thể là ba người này.

Điền Chính Quốc nói: "Đừng sợ, không nhất định là anh phải chết."

Nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía lão Ưng đang bị dây leo bó chặt, cậu đột nhiên nhanh chóng đi đến đó.

Dưới ánh mắt không thể tin được của lão Ưng, cậu đâm long hồn cốt kiếm vào ngực lão Ưng, "Phốc" một tiếng, thanh kiếm xương cốt đâm thẳng vào trái tim, máu tươi ồ ạt trào ra, chậm rãi chảy xuống dưới, rất nhanh đã làm ướt đẫm quần áo.

"Mày, mày vì cái gì....."

Lão Ưng cảm giác được sự sống đang dần dần trôi đi, anh ta trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói: "Tại sao anh lại cảm thấy sau khi tự mình thọc xong một đao tôi sẽ buông tha cho anh, lúc trước các ngươi nào có buông tha tôi, còn nhớ rõ ở huyện Nam....."

Lão Ưng trợn tròn mắt ngạc nhiên, anh ta bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Điền Chính Quốc, gương mặt này bởi vì ngụy trang trở thành NPC cho nên khác với diện mạo có sẵn.

"Mày, mày là ......"

Điền Chính Quốc cong môi mỉm cười:

"Không sai, tôi là, có thù báo thù, anh và Cá Mập đã chết, tiếp theo nên đến lượt tên đứng đầu gây ra mọi chuyện."

Nói xong, Điền Chính Quốc rút ra long hồn cốt kiếm đang đâm thẳng vào ngực lão Ưng, mặc cho máu tươi từ ngực lão Ưng phun ra.

Trước khi lão Ưng dần dần mất đi mạng sống, anh ta phẫn hận nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc, lên tiếng mắng chửi:

"Mày, tao nguyền rủa mày, tao nguyền rủa mày không thể thoát khỏi Xa Hạ Thế Giới này, mãi mãi lưu lại ở đây!"

Anh ta nghĩ chính mình chết không đủ nhanh nên mới nói những lời này sao.

Vì vậy, Điền Chính Quốc quyết định tặng anh ta thêm một kiếm, lão Ưng im lặng ngay lập tức.

Tài Ti: "....."

Người này quá độc ác.

Cậu thật sự không phải tội phạm hay gì đó ở thế giới hiện thực?!

Điền Chính Quốc nhìn thi thể của lão Ưng, máu từ trong ngực chảy ra vẫn ấm áp, chứng tỏ trong bụng lão Ưng thật sự không chứa vàng.

Những dây leo khô xung quanh càng lúc càng tấn công mãnh liệt, Điền Chính Quốc quay đầu nói với Tài Ti:

"Không muốn chết thì đi với tôi."

Nói xong, Điền Chính Quốc chạy ra ngoài biệt thự làng du lịch.

Tài Ti vốn dĩ muốn chạy trốn, nhưng anh ta vẫn cắn răng đi theo phía sau, anh ta cũng không có nhìn thấy, ngay sau khi bóng dáng hai người bọn họ rời đi, thi thể của lão Ưng bị dây leo khô bao lấy, lặng yên không một tiếng động kéo ra sau.

Tầng 2, Phác Chí Mẫn mang theo Điềm Điềm từ lầu 3 xuống dưới, sắc mặt Điềm Điềm trắng bệch, trong tay còn ôm hai thỏi vàng.

Mộc Tinh đã chết, cô ta vẫn còn sống, bởi vì con đao dài kia không thể làm tổn thương cô ta, trong bụng cô ta không có chứa vàng.

Rõ ràng là sống sót, nhưng Điềm Điềm nhìn thỏi vàng ôm trong tay lại muốn khóc, khi Tiểu Mẫn động thủ, Mộc Tinh kéo cô ta đến phía trước làm tấm chắn, muốn để cho cô ta chết thay.

Sau khi thấy con đạo dài không thể giết được cô ta, Mộc Tinh thay đổi sắc mặt, muốn chạy trốn nhưng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của Tiểu Mẫn, một lúc sau cô ta đã bị con đao dài đâm xuyên qua ngực.

Không nằm ngoài dự đoán, vàng ở trong bụng Mộc Tinh.

Phác Chí Mẫn liếc mắt nhìn Điềm Điềm đang đứng ngẩn người một bên, cậu ấy ném hai thỏi vàng cho cô ta ôm, nói:

"Đi, đi xuống."

Vì vậy, Điềm Điềm cứ đi theo phía sau Tiểu Mẫn như vậy.

Sau khi xuống tầng 2, Phác Chí Mẫn lại lần nữa chuyển sang "Răng nanh lão hổ", thân hình biến mất không thấy, nhưng Điềm Điềm biết, Tiểu Mẫn đang ở bên cạnh cô ta.

Không lâu sau, bọn họ gặp Đường Khô và Tạ Phán....

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com