Chương 32: Từ khi nào?
Bởi vì tính toán với mối lo này, cả đoạn đường sau đó Điền Chính Quốc còn chẳng thèm nhìn lối đi.
Ngựa đều để ở ngoài, hai người dẫm lên đất đá xộn xạo băng rừng về phía trước. Kim Thái Hanh yên lặng đạp đất theo sau, ngẩng mặt lên là thấy Điền Chính Quốc bước như sao xẹt, ánh mắt còn đặt đâu đâu.
Phía trước có cây mai già cần rẽ ngang, Điền Chính Quốc cắm đầu lao chẳng để ý.
Kim Thái Hanh vội vàng kêu lên: "Điện hạ, cẩn thận!"
"Rầm."
Vẫn đâm sầm vào.
Kim Thái Hanh vừa sốt sắng vừa dở khóc dở cười chạy đến chỗ y, phủi đám lá khô rơi trên đầu Điền Chính Quốc.
Hắn cười: "Người làm sao vậy, đi mà không nhìn đường."
"..."
Điền Chính Quốc bị đập một cái làm ra điệu bộ bình tĩnh. Mà nói chính xác thì bị đứt mạch suy nghĩ giữa chừng, Điền Chính Quốc đang ngây ngốc thì có. Y nhìn chằm chằm vỏ gỗ trên thân mai xù xì, nhìn đến mức Kim Thái Hanh cảm tưởng trên đó có manh mối giết người diệt của được luôn.
Hắn tận tình phủi đám lá rồi xem trán cho y, thấy không xước mới thu tay mình lại. Ân cần nói với Điền Chính Quốc phát ngốc bên cạnh: "Đi thôi, ra bên ngoài."
"...Ừ.", Điền Chính Quốc hồi thần, chỉnh ống tay áo rồi bước đi.
Không hiểu sao trong chốc lát, một đoạn hồi ức về bóng dáng kia xoẹt qua đầu Kim Thái Hanh.
Trước đây khi Điền Chính Quốc trở về từ hang hùm ổ sói, bản thân Kim Thái Hanh đối xử với người này chí ít đã tốt lên nhiều. Một ngày mưa rào nặng hạt khi chiến trận vẫn đang dang dở, Kim Thái Hanh bê chậu gỗ để đủ loại thuốc che dù đến chỗ Điền Chính Quốc.
Trong lều rất tối, Điền Chính Quốc cũng không thắp nến, một mảng lạnh lẽo tĩnh mịch đập vào mắt Kim Thái Hanh. Hắn nheo mắt nhìn một lúc, mới phát hiện Điền Chính Quốc không có ở trong.
Trời mưa tầm tã như trút nước, sấm kêu chớp giật, thiên lôi như đằng xà xì xì trườn mình lẩn khuất sau rặng mây mù âm u. Kim Thái Hanh không tính rời đi, hắn hạ dù xuống, châm nến trong căn phòng ù ù tiếng gió tiếng mưa.
Trên bàn y bày rất nhiều món lộn xộn, có bản đồ thu nhỏ của Mẫn Doãn Kỳ gạch ngang gạch dọc mấy vị trí quan trọng, có giấy bút nghiên mực ghi chép tình hình và tìm phương hướng đánh trận khả quan, có ít lương khô từ tối hôm qua trong doanh phát, có cả điểm tâm ngọt. Điểm tâm kia quấn trong bọc giấy, là kẹo râu rồng tinh xảo đẹp mắt mới ăn chút ít, tơ đường trắng như chỉ, bên trong có thể thấy rõ mạch nha cùng kẹo lạc giòn giòn ngọt ngọt, có vẻ là đồ Uyên Thu nhất thời mang tới. Điền Chính Quốc ẩu đoảng, quấn không kĩ càng, có vài con kiến đã rục rịch bò lên lớp đường đẹp đẽ miệt mài ăn.
Kim Thái Hanh bất đắc dĩ đuổi chúng đi, gói lần nữa thật cẩn thận kĩ càng. Bên ngoài chớp giật đùng đoàng, âm thanh xé rách khung trời đôi nửa như sắp mở ra cánh cửa thời không kì bí nào đó.
Kim Thái Hanh vừa gói xong, thấy gió tạt vào từ bên ngoài nhiều hơn, giá nến chớp động. Hắn cầm thanh đồng dài để cời nến lên, nhìn ra ngoài liền thấy bóng áo trắng tinh sạch sẽ đang đứng. Điền Chính Quốc che ô, mặt dính vài vệt nước mưa, ngay cả tóc cũng hơi bết, ánh mắt lại sáng ngời, y phục trong mắt Kim Thái Hanh trắng như tiên hạc, nhưng thực tế vì mưa to đường đất đã bẩn không ít.
Y nhìn Kim Thái Hanh, dạo này hắn thường đến nên không lấy làm lạ, chỉ hỏi: "Có chuyện gì ư?"
"Ừm.", Kim Thái Hanh nói, giơ chậu gỗ bản thân mang đến từ đầu: "Là vài loại thuốc Mẫn huynh nhờ ta kiếm hôm trước."
Điền Chính Quốc thở hắt, dường như Kim Thái Hanh có thể nghe y lẩm nhẩm bản thân từ lâu đã không sao rồi. Thế nhưng sau đó Điền Chính Quốc vẫn bước vào nhận lấy, nói câu cảm ơn.
Mùi hương mang hơi mưa lạnh của Điền Chính Quốc thật gần, chớp mắt ấy Kim Thái Hanh có phần giật mình. Bàn tay của y chạm đến rồi lui đi, chưa đợi hắn làm ra phản ứng gì đã nhíu mày hỏi: "Tay của ngươi bị thương?"
"Hả?", Kim Thái Hanh khe khẽ kêu rồi nhìn tay mình, chợt nhớ ra hôm trước vì thử tập dùng roi nên bị rách, vẫn luôn để tạm bợ như vậy.
Điền Chính Quốc để ý chút chuyện vặt này, y xoè bàn tay trắng trẻo thon dài khớp xương rõ ràng kia ra, nhẹ giọng: "Đưa tay đây."
Ma xui quỷ khiến, Kim Thái Hanh thật sự đưa tay.
Vết thương kia nặng hơn xây xát nhưng không đáng nói so với người học võ, đối với Kim Thái Hanh thì chẳng khác nào muỗi chích da dày sớm tan. Nhưng Điền Chính Quốc rất cẩn thận, y dùng nước trong phòng rửa qua vết thương, lấy khăn thấm khô rồi thoa thuốc lên vết tích chẳng mấy to tát kia. Xúc cảm lành lạnh khiến tâm can Kim Thái Hanh run rẩy, run rẩy xong lại chợt giật mình ngơ ngẩn.
Rốt cuộc run rẩy vì thứ gì? Cảm giác này là thế nào?
Hắn đặc biệt khó chịu, không biết trong lòng tột cùng ra sao. Nhìn đến bạch y trước mắt, ngón tay thon dài của người kia cũng khiến hắn nhộn nhạo, tận sâu cùng tâm can, bản tính dã thú dâng lên, đột ngột toả ra mùi hương chiếm hữu.
Như bị kim chích, Kim Thái Hanh thu tay lại.
Hắn như Sào Do* từ chối ý tốt của vua Nghiêu, lại như tội đồ mông muội sắp bị vạch trần máu thịt vội vội vàng vàng bừng tỉnh thu thế, thứ còn là ánh mắt mờ mịt khó hiểu của Điền Chính Quốc.
(*Sào Do: tức Sào Phủ và Hứa Do. Theo "Sao sỹ truyện" và "Sử ký", hai người có tài năng đời Vua Nghiêu. Vua Nghiêu muốn nhuờng ngôi cho, cả hai đều từ chối và sống ẩn dật nơi dân dã.)
"Đau sao?"
"Không đau.", mà ngứa.
Gió thổi vù vù, ánh nến leo lét không chiếu hết căn phòng, dường như vừa đủ che đi vẻ bối rối và lang sói trên gương mặt Kim Thái Hanh. Hắn ho khan: "Ta về phòng trước."
Điền Chính Quốc không cản.
Dù đã mở, Kim Thái Hanh chưa vội rời, hắn nhìn bóng lưng cặm cụi sắp xếp số thuốc vào góc kia, bóng dáng áo trắng hằn sâu vào tâm trí bùng lên ngọn lửa nào đó mà hắn không biết, cứ thế nhen nhóm trong lòng Kim Thái Hanh cảm xúc đan xen phức tạp.
Có chớp mắt, hắn nghĩ mình bị bệnh. Bản tính xưa nay đều thu về hết, con dã thú tình nguyện giấu móng vuốt bén nhọn, dùng đệm thịt vô cùng mềm mại đối đãi và nâng niu.
Rốt cuộc là từ khi nào hắn liền có xúc cảm này?
Buổi trưa.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh dùng bữa ở bên ngoài.
Tiểu nhị vén rèm thưa lạch cạch, cầm theo cuốn sổ cũ hí hửng chào: "Hai vị công tử dùng gì?"
Kim Thái Hanh cầm thực đơn, gọi một lèo đồ ăn từ Đậu phụ Bình Kiều Giang Tô đến vịt hun khói trà Thục Trung, một bàn bày đầy ắp, còn chưa tính đến điểm tâm.
Điền Chính Quốc hớp ngụm trà liếc qua đống đồ ăn hẵng còn nóng, bình thản nhìn Kim Thái Hanh vẫn đang phân vân chỉ món: "Đừng gọi nữa, vậy là đủ rồi."
Kim Thái Hanh mỉm cười: "Người không muốn ăn thêm?"
Điền Chính Quốc không nghĩ bụng mình và Kim Thái Hanh có thể ních đủ đống đồ cao như núi nhỏ này. Hơn nữa nếu hắn nghĩ sức ăn của y như vậy, Điền Chính Quốc ít nhiều hơi tổn thương: "Ăn không hết."
Kim Thái Hanh không khẳng định cũng không phủ định đưa thực đơn trả tiểu quán: "Vậy gọi từng này trước đi."
Bàn hai người trùng hợp cạnh cửa sổ, ngoài kia nắng lớn, từng dòng người tấp nập như nêm cối, áo lụa tung bay, hương thơm lẫn lộn.
Kim Thái Hanh gắp một miếng cá hầm cho vào miệng, vị ngọt thanh tan ra nơi đầu lưỡi, hắn nhìn xuống dưới, đám trẻ con ăn xong cơm cầm diều giấy nô nức chạy đua, rồi lại lén lút trông trước mặt, Điền Chính Quốc đang từ từ dùng món.
Cảm giác này thật sự rất an bình.
Có thể ngồi chung một bàn cơm, gắp chung một đĩa đồ.
Có thể tán gẫu vài câu, nhìn ngắm nhân gian sóng sánh lụa đào, dưới mái ngọc lão ông đánh cờ so chiêu, trên cầu son trẻ con cầm diều chạy loạn, cạnh gốc hoè người làm mệt mỏi gối đầu mơ giấc Nam Kha. Thế thái an yên, vạn dân vui vẻ, tự nhiên bản thân cũng muốn dừng chân thưởng thức, góp nhặt một chút đặt vào cái túi lê khắp nhân gian của mình.
Kim Thái Hanh lại nhớ mẫu thân vuốt tóc mai hắn những khi lim dim, bà nhìn chim muông đậu cành cao ngoài sân viện, khe khẽ bảo: "Một ngày nào đó con đủ trang bị thì phải nhớ, quan trọng nhất không phải hào quang gấm vóc, quyền hạn kinh người mà là thương sinh. Những điều kia vốn để phụ trợ, không phải thứ con có thế mù quáng đắm chìm vào, lê dân bách tính, mẫu quốc thái bình mới là chuyện nên thấy, nên làm."
Kim Thái Hanh hồi bé hiểu trên câu chữ lại chưa chứng kiến đúng sai, sau này lạc mất mẫu thân chỉ thấy đời này toàn máu, nước mắt chúng sinh còn nhiều hơn bốn đại dương cộng lại. Nào có vui vẻ, nào có an yên, bề trên đắm chìm vào thói ăn người, ăn hết thì nhả bã, bách tính mệt nhoài làm lụng rồi chờ chết, sống như rối gỗ giật dây.
Chuyện ngồi ở nhà quỳnh mái ngọc, ngắm đoạn cảnh thế này là điều nhiều năm trước Kim Thái Hanh không mơ thấy, cũng tuyệt đối không dám mơ.
Bàn thức ăn này ăn lâu hơn bình thường, xong xuôi, họ trở về Ôn phủ.
Lần này xác định rõ ràng, sau khi tìm thư sách không thành thì chuyển sang manh mối khác.
Hai người tìm tới Ôn tiểu thư Ôn Thanh Lan.
Kết quả đến đi vừa vặn, thời điểm hai người đi tới gặp một kẻ khác cũng đang ung dung đứng chân cầu gỗ nổi.
———
Tiểu kịch trường:
Ôn Thanh Hiên: Rốt cuộc quá khứ của tên Huyền Khước chó má này là gì vậy? Úp úp mở mở, còn sai sự thật, Hà tiên đế là người chìm vào sắc đẹp buông thả triều chính, nào có chuyện khiến nhân dân vắt kiệt sức lực mà làm lụng, quá hoang đường.
Kim Nam Tuấn: À. Rất thú vị đó.
Phác Trí Mân: +1 Chuyện của hắn đương nhiên thú vị. Tiện thể vị lầu trên, ngài biết huyền cơ gì ư? Có thể ngồi uống trà đàm đạo tí không?
*Kẹo râu rồng:
*Đậu phụ Bình Kiều:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com