Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63: Lòng quân nào chỉ hàn thiết.

Hành động của Kim Thái Hanh giống như ném Phá Phù vào hồ nước lặng, mãi cho đến trước ngày khởi hành lên thôn trấn, Kim Thái Hanh cũng chưa một lần gặp Điền Chính Quốc.

Giữa đêm khuya Thôi Ngạ Siêu bỗng nhiên trúng gió, Kim Thái Hanh bèn đến nhà ăn kêu phòng bếp nấu một bát canh gừng.

Qua giờ cơm từ lâu, bên ngoài quạnh hiu, tiếng quạ đàn về tổ quang quác thê lương. Trời thu buổi tối càng đẫm rét, trong nhà ăn chỉ thắp một cây nến nhỏ, lửa cháy nhập nhoàng chiếu lên vật chết tĩnh lặng, phụ bếp ngậm cỏ linh lăng ngâm nga xếp thẻ gỗ. Lúc Kim Thái Hanh băng băng xông vào, phụ bếp vừa hay cất dọn xong.

Kim Thái Hanh hỏi: "Phòng bếp còn nấu không?"

Phụ bếp lau kệ gỗ, đáp: "Còn. Đương nhiên là còn."

Kim Thái Hanh: "Vậy nhờ nấu cho ta bát canh gừng."

Phụ bếp liếc hắn mà không hỏi thêm gì cả, ngáp ngáp hai cái bước sang gian, rất nhanh bê một bát canh nóng hôi hổi trở lại.

Chưa đợi Kim Thái Hanh thắc mắc, gã nói: "Ban nãy cũng có người nhờ nấu canh gừng, phòng bếp làm dư một phần đây, ta hâm nóng lần nữa rồi."

Kim Thái Hanh khẽ giọng cảm ơn, âm thầm liếc bàn gia vị. Ngoài trời càng lúc càng lạnh, chỉ sợ mang về nguội cũng thành công cốc, Kim Thái Hanh tính thó mấy viên đường mía rồi chạy ù đi, nào ngờ phát hiện sâu trong góc gian vẫn còn mở bếp. Nồi đất ninh lửa nhỏ, mùi nước xương sôi già thoang thoảng đầu mũi như lụa mềm vắt ngang, tầng không toả khói trắng đục.

Phụ bếp là người có tâm, giải đáp thẳng: "Cháo trứng thịt nạc nấu bằng nước xương hầm nhừ. Đừng trông chờ ta, này cũng của người khác."

Kim Thái Hanh không tính xin, song khuya muộn thế này nhờ mở bếp lần nữa hơi khó, huống chi cháo kia đun đâu phải dăm ba chung trà, nghĩ đến Thôi Ngạ Siêu, hắn mở miệng: "Có thể——"

"Loạt soạt."

Lời đến bên môi chợt khựng, ma xui quỷ khiến, Kim Thái Hanh thật sự đưa mắt sang xem kẻ khuya khoắt ghé bộ rốt cuộc là ai.

Rèm vải thô được vén lên, để lộ gương mặt cũng đang hốt hoảng của Điền Chính Quốc.

Lời nói nhất thời trôi tuột xuống bụng Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc chớp mắt không ừ hử, theo phép tắc mà cúi chào, đến lúc y bước tới, Kim Thái Hanh mới nhận thấy Điền Chính Quốc đang bê bát sứ để khay gỗ, bên trong sót hai lát gừng thái mỏng tinh tế và ít nước đường đã nguội.

Suy nghĩ đầu tiên của hắn là: Điền Chính Quốc phát sốt sao?

Chẳng lẽ mấy hôm trước dầm mưa về ốm tới nay chưa khỏi?

Lòng hắn bất chợt dâng lên nỗi ái ngại khó tả, ngập ngừng không biết nên hành xử sao mới phải.

Phụ bếp cười tươi: "Mẫn tiểu công tử, cháo trứng thịt nạc xong rồi, để ta múc cho người."

Mới mở nắp, hương thơm dậy cả gian bếp, hạt gạo trắng tinh chắc mẩy ninh nhuyễn với trứng gà đỏ bổ dưỡng, thịt nạc hồng hào ngon mà không ngấy, xem là biết kẻ nấu có tay nghề. Điền Chính Quốc vội dặn: "Đừng cho tiêu nhé."

"À dạ, công tử."

Kim Thái Hanh chưa kịp phản ứng, Điền Chính Quốc đã quay sang hỏi: "Kim công tử có cần không?"

Kim Thái Hanh bừng tỉnh, nhận thức bản thân vẫn ôm khư khư canh gừng từ nãy.

Như lần cuối hắn gặp, gương mặt Điền Chính Quốc chẳng lộ rõ buồn vui tức giận, chỉ có đôi mắt sáng ngời như tinh tú, hoặc có khi bởi khói nhoè mờ hết thảy, hắn cảm tưởng đang thấy báu vật bị lụa mỏng che phủ.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu với phụ bếp: "Phiền múc cho ta thêm một bát."

Trời thì rét, quãng đường lại xa, y phục Điền Chính Quốc ngâm sương giá, y vừa nói xong thì bụm mặt nhảy mũi một cái.

Kim Thái Hanh hỏi: "Điền công tử có bệnh?"

"Không phải đâu."

Y không nói, Kim Thái Hanh chẳng tiện hỏi thêm, bát cháo mới múc hắn thuận thế nhận lấy, sau đó Điền Chính Quốc đi mất.

Đến nhanh đi càng nhanh, quân tử giao du nhạt như nước*, sau cuối đã là hai kẻ không có điểm chung, chỉ mồi lửa nhỏ có thể cháy cả cánh rừng, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc tốt nhất chỉ nên có quan hệ thế này.

(*quân tử chi giao đạm nhược thuỷ.)

Không phải Kim Thái Hanh chưa từng cố gắng, kẻ được coi không tim không phổi như hắn thực tình hằng đêm thao thức. Có lẽ trước nay khó nếm trải an lành, gió thổi bên thềm, nhành cây lung lay, màn là thấm nước mưa cũng làm hắn dè chừng giương nanh múa vuốt. Có người cho hắn mật, hắn chỉ nghĩ người ta bắt mình nếm độc, có người thân cận hắn, hắn chỉ nghĩ kẻ kia là Kinh Kha*.

(*Kinh Kha: nói về sự kiện Kinh Kha hành thích Tần Thuỷ Hoàng.)

Dần dà, mưa ngừng gió dứt, chỉ sót lại kén tằm thật dày mà hắn tự dệt.

Xưa nay cô độc đã quen, mọi người cảnh giác hắn, dè chừng hắn, Kim Thái Hanh mắt điếc tai ngơ, việc bớt một người cũng không khiến mục đích của hắn có gì lung lay. Thế nhân chỉ trỏ, ác long thu mình, đối với hắn, tin tưởng một người còn khó hơn bắc thang lên trời nữa.

Bên này vừa rời chưa bao lâu, Điền Chính Quốc đã gặp Vãn Hoán.

Trong tay Vãn Hoán phá lệ ôm đến ba bốn bản trục niêm vải đỏ, bận bịu sắp chết tới nơi: "Ôi dà, Mặc tướng quân cũng tiện tay ghê, Kim Nam Tuấn vừa chạy biến đã nắm đầu ta chịu tội rồi."

Than thở xong lại hỏi: "Mẫn Doãn Kỳ thế nào, đỡ hơn chưa?"

Điền Chính Quốc gật đầu đáp: "Đã hạ sốt rồi."

Vãn Hoán: "Vậy thì tốt, giữa buổi y đột nhiên lăn đùng ra ngất, cũng may Kim Nam Tuấn kịp xốc đi."

Mẫn Doãn Kỳ vốn thân cận nhất nhì bên vai Mặc tướng quân, quản giáo cơ man thứ quan trọng, y vừa ngã bệnh mọi người liền nháo nhào lên, mãi đến ban nãy Mặc tướng quân mới tạm ổn thoả xong. Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ chốc lát, nói: "Phiền mọi người rồi."

Vãn Hoán xua xua tay, lại bảo: "Nếu y không còn vấn đề thì đệ nên nghỉ đi, chẳng phải sớm mai cần khởi hành sao?"

Điền Chính Quốc đảo mắt, lời ít ý nhiều đáp: "Huynh chớ lo."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất giác đã cả đoạn đường, nếu rề rà thêm thì cháo nguội mất, Điền Chính Quốc vội vội vàng vàng thối lui trước. Vất vả cả đêm, sáng dậy hai mắt y đều thâm quầng trông thấy.

Ngựa rảo gót theo đường quan đạo từ sớm canh, Điền Chính Quốc đội đấu lạp* voan trắng đằng trước, nối sau là Kim Thái Hanh.

(*đấu lạp: nón trúc gắn lụa voan.)

Trưa nắng, đoàn người dừng bộ tại trà quán nhỏ. Ngay phía cửa sài dựng bảng tên lụp xụp có cây đại thụ lớn, vài ba người gọi một vại nước mát quây dưới tán lá rợp trời trò chuyện.

Trong trà quán chật nhung nhúc, Kim Thái Hanh bèn ra ngoài hóng gió, đạp lên phần gỗ xù xì nhấp nhô tựa đằng long, gió mơn thổi lộng y phục hắn. Rễ cây khúc khuỷu liên tục, lòng vòng một hồi mới thấy khoảng trống nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Kim Thái Hanh tắp lự nhảy xuống. Tầm mắt tự nhiên lấp loáng thấy góc áo trắng, nhìn kĩ mới nhận ra là Điền Chính Quốc.

"..."

Kim Thái Hanh tính bỏ chạy.

Song vừa quay lưng thì phát giác là lạ, hắn đánh bạo thăm dò thử.

Quả là Điền Chính Quốc, nhưng Điền Chính Quốc ngủ rồi, nhận thức được vấn đề khiến Kim Thái Hanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Dáng ngủ của Điền Chính Quốc rất an tĩnh, cuộn vào góc nhỏ im lìm bất động, mí mắt nặng trịch chẳng hấp háy. Nhác thấy cái bánh cắn dở vẫn nằm nguyên trên tay đối phương, Kim Thái Hanh nhíu mi, tiến tới giúp y bọc vải cẩn thận lại.

Tỉ mỉ nhìn gần mới cảm khái ngũ quan Điền Chính Quốc rất mực hài hoà, rèm mi dày đẹp, sống mũi cao thẳng, sắc môi hồng nhạt, phía dưới còn có một nốt ruồi bé. Đúng là tháo bỏ cảnh giác, không còn ánh mắt chớp động lân quang, khi ngủ rồi thì người dễ gần hơn hẳn.

Kim Thái Hanh vân vê đầu ngón tay mình, đáy mắt âm u lay động, chớp lấy thời cơ, mãi sau mới khép mở môi mỏng: "Chuyện hôm qua còn chưa kịp nói, cảm ơn công tử."

Thả chậm một lát, tiếp tục: "Ta không thích thân cận ai, ghét nhất trên trời là giả bộ làm tịch, vờ nhân giả nghĩa, nếu công tử đối xử chỉ là ngoài mặt, thứ cho ta không cần. Sau này ta và người vĩnh viễn nước sông không phạm nước giếng."

Tháng năm xối xiết, đứng giữa đất trời vốn chỉ là một màn bóng câu qua cửa sổ, mỗi người một luồng lạch khác nhau, vô duyên ngoái đầu chẳng trông thấy, vậy thì không gì bằng.

Mí mắt Điền Chính Quốc hơi động, Kim Thái Hanh tưởng y tỉnh giấc, nhưng Điền Chính Quốc chưa tỉnh, y gật gà gật gù, rốt cuộc hơi nghiêng đầu, cả người đổ sang bên. Theo phản xạ tự nhiên, Kim Thái Hanh giơ tay đỡ lấy, tóc mực loà xoà rủ kẽ tay hắn như cát chảy.

Dù sao ngoài kia đã không còn chỗ, Kim Thái Hanh lại càng ghét chen chúc với đám người lỗ mãng trong doanh. Mặc dù hắn không thích Điền Chính Quốc thật, nhưng chẳng thà ở đây với y còn hơn ra bên ngoài, huống chi Điền Chính Quốc đã ngủ.

Chỉnh tư thế cho Điền Chính Quốc xong xuôi, Kim Thái Hanh ngồi gọn vào góc đối diện nhắm mắt dưỡng thần.

Gió mát từng cơn, nhành lá xì xào, âm thanh như cách cả cõi Hồng Hoang, mơ mơ thực thực xáo lẫn tro tàn tắt ngóm trong lòng.

Bên vai chợt nặng, Kim Thái Hanh không mở nổi mí mắt, nhưng cũng không bài xích khó chịu. Hắn bất giác thả chậm nhịp thở, chỉ sợ động một cái, cảm giác len lỏi như chỉ mành xâu kim này sẽ biến mất, mộng Trang Chu* vỡ tan.

(*mộng Trang Chu: điển tích Trang Chu nằm mơ hoá bươm bướm.)

Trước mặt bừng ánh sáng, ong bướm dập dờn, oanh yến líu lo, tiểu viện sơn thuỷ tranh vẽ chẳng bì nổi. Mẫu thân thêu quạt lụa bích dựa vai hắn, mày mắt hiền từ, môi mỏng khẽ cong.

Nàng cười xem hắn mân mê từng thẻ tre, hắn cong môi đáp lời nhi tử.

Đã cách xa ngàn trượng.

———
Tiểu kịch trường: 《Cho hỏi cảm tưởng của bạn về thế nào là trong ngoài bất nhất?》

Huyền Thiên Quân: Miệng nam mô bụng bồ dao găm?

Vãn Hoán: À, miệng nói ghét nhưng hành động thì trái ngược đấy.

Uyên Thu: Dạ? Đến lượt muội lên sóng rồi ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com