③①
31.
Taehyung không thể ngờ rằng, một câu nói của hắn lại khiến Jungkook bỏ về ngay lập tức. Cho dù hắn có gọi cho cậu bao nhiêu cuộc cũng không có một lời hồi âm.
Chính hắn cũng không hiểu tại sao thái độ của Jungkook lại trở nên xa lạ đến vậy. Hắn chỉ nói ra những lời trong lòng. Chẳng phải Jungkook đã đồng ý giúp hắn theo đuổi bố cậu ấy sao? Chuyện đêm qua cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, nếu không muốn nói trắng ra đó chỉ là việc giải quyết nhu cầu bình thường. Hắn thật sự không hiểu tại sao khuôn mặt Jungkook xám ngắt lại, và ánh nhìn vô cảm ấy lại hướng tới hắn.
Bóng dáng cậu rời đi thực sự mang theo cả đơn độc. Taehyung nhìn theo rất lâu, nhưng không có màn đuổi theo nào cả. Hắn nghĩ mình không sai. Hắn nghĩ đó chỉ là sự hiểu lầm nào đó của Jungkook. Đợi cậu bình tĩnh lại, hắn sẽ gọi cho cậu, cùng nhau nghiêm túc nói chuyện. Người hắn thích từ đầu cho tới hiện tại, chỉ có mình Jeon Junghoon mà thôi.
•••
Jungkook lê bàn chân mệt mỏi về nhà. Cậu đóng nhẹ cánh cửa. Tiếng ríu rít từ TV thu hút sự chú ý của cậu.
Jeon Junghoon tuy vậy nhưng lại ở nhà. Với một người bận rộn như bố cậu, chuyện này quả thực khó có khả năng xảy ra.
TV chỉ bật lên cho có, Jeon Junghoon ngồi thảnh thơi trên sofa, bàn tay lật giở từng trang báo, chốc chốc lại nâng tách trà lên kề trên miệng, thực sự chuẩn phong thái của một người đàn ông nho nhã.
"Bố không đi làm ạ?" Jungkook khẽ hỏi, âm giọng đầy mệt mỏi.
Nghe thấy giọng con trai, Jeon Junghoon đặt tách trà xuống mặt bàn, gấp đôi tờ báo lại, hình như động tác có phần hoảng hốt: "Sao con về sớm vậy?"
"Công việc của bố vẫn ổn chứ ạ?" Jungkook không trực tiếp trả lời, thậm chí còn đặt thêm câu hỏi.
"Ừ... không sao."
Jungkook biết bố mình đang nói dối. Mỗi lần lúng túng, ông không thể nhìn thẳng vào mắt cậu. Lần cuối cùng cậu thấy bố ở nhà vào giờ cao điểm là rất lâu trước đây, khi công ty của ông gặp chút trục trặc, thậm chí còn suýt phá sản.
Jungkook định nói thêm gì đó, nhưng điện thoại trong túi bỗng rung lên bần bật. Nhìn dòng tên hiển thị trên màn hình, cậu trực tiếp tắt máy.
Buồn đủ rồi. Không được buồn thêm nữa.
***
Hai tuần rồi.
Đã hai tuần kể từ lần cuối họ nói chuyện.
Sau ngày hôm đó, Jungkook luôn cố gắng tránh mặt Taehyung. Cậu chặn số điện thoại hắn, chặn cả Kakaotalk, trên trường học, cho dù hắn có cố gắng bắt chuyện như thế nào, cậu cũng chẳng để hắn vào trong mắt. Mà Taehyung cũng là một kẻ coi trọng sĩ diện, sau vài lần bị bơ liền không chủ động thêm lần nào nữa. Mối quan hệ của cả hai cứ thế đi vào ngõ cụt, nếu vô tình gặp cũng sẽ lướt qua nhau như những người xa lạ.
Mỗi ngày đến trường của Jungkook hiện tại chỉ còn xoay quanh Han Miyeon và Han Seungho. Thái độ của họ đối với Taehyung sau buổi party hôm đó cũng trở nên kì lạ. Thậm chí ngay cả Seungho, người cho dù có bị mắng nhiều đến đâu cũng bám người như đỉa, hiện tại cũng không còn tâm trạng cười cười nói nói như bình thường nữa.
Những người đã chứng kiến trọn vẹn ánh mắt nảy lửa của họ tối đó, đã kể lại rằng họ tuyệt đối không nhìn nhầm, rõ ràng trong đó in rõ sự thù địch. Tuy không biết sau đó giữa bốn người bọn họ đã có những chuyện gì xảy ra, nhưng việc bộ tứ nổi đình nổi đám của khối 12B tan đàn xẻ nghé đã trở thành một chủ đề bàn tán siêu hot của hội học sinh trong khối.
Tình trạng kinh khủng đó cứ thế kéo dài hơn hai tuần, cho đến một buổi chiều thứ bảy trời mưa tầm tã.
Jungkook gấp cuốn sách nổi tiếng "Hoa vẫn nở mỗi ngày" của một nhà văn Pháp lại, cẩn thận kẹp một tờ giấy nhỏ để đánh dấu trang đã đọc, ngó ra nhìn bầu trời đã hơi mù tối. Lớp học thêm của cậu đã về hết, chỉ còn mình cậu ở lại. Trận mưa rả rích từ chiều tới tận bây giờ vẫn chưa hề dứt. Mưa hắt vào ô cửa kính lớp học, đọng lại những hạt li ti rồi cứ thế từ từ lăn xuống theo từng vệt. Trước khi đi, Jeon Junghoon đã dặn cậu phải mang theo ô, nhưng cuối cùng cậu lại đãng trí mà quên mất. Từ trường chạy tới bến xe bus không quá xa, nhưng cậu không dám liều. Chính Jungkook cũng đã từng trải qua một kỉ niệm kinh khủng với những cơn mưa, khi cậu bị dính cảm và bệnh hen suyễn cũng đồng thời tái phát, khiến cậu một phen suýt chết. Sau này vì bất kể lý do gì, cậu cũng không dám dầm mưa nữa.
Jungkook xách cặp bước ra ngoài. Hình như cả trường chỉ còn cậu cùng lác đác mấy lớp học thêm còn sáng đèn. Cậu đã chờ rất lâu rồi, nhưng cơn mưa vẫn rả rích không chút lưu tình. Ô không có, điện thoại cũng không mang, cậu chỉ đành đưa tay ra hứng từng giọt mưa vẫn đang tí tách rơi.
"Cẩn thận... Ướt đấy." Một giọng nói vang lên bên tai. Jungkook giật mình quay sang, nét mặt bỗng trở nên sững sờ.
"Tớ đưa cậu về." Taehyung siết mạnh bàn tay đang cầm chiếc ô, tiến lại gần phía cậu. Nhưng phản ứng của Jungkook chính là lùi lại.
"Đừng bướng nữa. Về thôi." Taehyung dùng lực kéo cậu đi, không biết rằng biểu tình trên mặt Jungkook hiện tại là một cỗ sợ hãi.
Giữa cơn mưa bắt đầu thêm nặng hạt, Jungkook dùng hết sức đẩy tay hắn ra, từ đầu đến cuối vẫn là im lặng, lạnh lùng bước đi.
Mưa chảy đầy trên vai áo, thậm chí luồn qua cổ, thấm đẫm lên da thịt Jungkook, nhưng cậu quyết không ngoảnh lại, bước đi nhanh như chạy.
Kim Taehyung liều mạng vứt chiếc ô sang một bên, lao tới kéo tay cậu lại. Trong màn mưa dày đặc, khi làn nước tuôn xối xả không còn cho hắn cơ hội bình tĩnh nữa, hắn tức giận gầm lên: "Ngu ngốc thật! Rốt cuộc thái độ của Jeon Jungkook cậu là có ý gì?"
Jungkook không giãy dụa nữa. Cậu xoay người, nhìn thẳng vào mắt người nọ, hỏi một cách cay đắng: "Tại sao đêm đó khi tôi muốn hôn Han Seungho, cậu lại kéo tôi đi?"
Giọng nói của Taehyung không còn đủ bình tĩnh: "Tôi không muốn cậu gần gũi người khác."
"Nhưng cậu nói người cậu thích là bố của tôi mà, Kim Taehyung?" Jungkook nghẹn ngào. Nước mưa đã giấu hết trước mắt Taehyung, nhưng cậu biết, dòng lệ trên khoé mắt đã không còn kìm được nữa.
Taehyung im lặng. Chính hắn cũng không giải thích được mớ cảm xúc lẫn lộn của mình.
Jungkook lần nữa gào lên: "Sao nào? Mau nói gì đi chứ!"
"Tôi... thích chú Junghoon, nhưng tôi không muốn cậu hôn người khác. Chỉ vậy thôi."
Tiếng mưa rơi như muốn át đi giọng nói vô tình của Taehyung, nhưng thật không may, Jungkook đã nghe rõ từng từ một.
Điều đó triệt để phá vỡ niềm hi vọng mỏng manh cuối cùng của cậu.
'I always like walking in the rain, so no one can see me crying.'
Tai cậu ù đi, tất thảy chỉ còn lại tiếng trái tim bị giẫm lên đau đớn.
Vỡ vụn rồi.
Cậu gạt tay hắn ra khỏi khuỷu tay mình, gằn từng từ một.
"Tôi thích cậu. Những lời này là thật. Nhưng giờ nó chỉ là 'đã từng'. Xin lỗi vì đã khiến cậu gặp quá nhiều rắc rối. Tôi mệt lắm, Taehyung à. Tôi mệt lắm, không tiếp tục được nữa, không thích cậu được nữa. Tôi xin lỗi.. Làm ơn để tôi một mình... Kim Taehyung, cứ coi như chúng ta không quen biết, cứ coi như.. tôi thích cậu xong rồi.."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com