Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

③⑥

36.

Khi Taehyung trở lại chỗ ngồi sau vài phút thần tốc giải quyết vấn đề cá nhân trong WC, hắn dáo dác nhìn quanh, phát hiện Han Seungho và Jeon Jungkook đã tranh thủ rời đi trước.

Hắn rối rít hỏi nhân viên phục vụ. Nữ nhân viên nói đã thấy hai người họ rời đi cách đây ít phút, và anh chàng cao hơn thậm chí còn khoác tay lên vai người còn lại. Nhìn họ có vẻ rất thân thiết, trông giống như một cặp đôi mới bắt đầu hẹn hò vậy.

Hẹn hò cái con khỉ! Taehyung thiếu chút nữa chửi thề. Hắn chỉ kịp thanh toán bill và vội vã chạy thẳng ra khỏi quán. Thế nhưng bốn phương tám hướng bộn bề người qua lại, hắn tuyệt nhiên không thấy người đâu, trong lòng dấy lên trăm bề suy nghĩ. Ngay cả khi xung quanh đều rõ như ban ngày, thậm chí có cả sự chứng kiến của hắn, hai người đó còn thoải mái làm ra đủ loại hành động sến rện, thì cũng không ai biết ở những nơi tranh tối tranh sáng, liệu họ có dám trực tiếp chơi mấy trò mười tám cộng không!

Ai mà biết được!

Kim Taehyung bất lực nhìn xung quanh, tuy trong lòng rất muốn tìm hai người kia nhưng lại không biết nên tìm ở hướng nào.

"Taehyung..?" 

Giọng nói mang thanh âm trầm thấp vang lên bên tai khiến Taehyung quay người lại, mắt mở to: "C-Chú Jeon?"

Ánh mắt Jeon Junghoon có chút dao động. Ông cầm trên tay mấy túi đồ, có vẻ vừa mua sắm về. Giờ phút này trong lòng Kim Taehyung lại rối như tơ vò. Hình ảnh nụ hôn của Kim Taesan và Jeon Junghoon lần nữa hiện lên trong đầu hắn. Hắn muốn chạy trốn, muốn bỏ những hình ảnh kia ra khỏi đầu, thế nhưng bàn chân lại chôn chặt tại chỗ, không tài nào di chuyển được.

Sau cùng, Taehyung cùng người đàn ông dịu dàng kia quay lại quán café nơi hắn vừa chạy vụt ra.

Suốt cả quá trình hắn không nói lời nào. Ngay cả Jeon Junghoon cũng im lặng, dường như giữa họ có một sự ngại ngùng nhất định. Kể từ ngày sinh nhật phơi bày mối quan hệ giữa hai người lớn tuổi, Kim Taehyung đã suy nghĩ rất nhiều. Thế nhưng điều hắn bất ngờ nhất là, thì ra trong lòng không buồn như hắn tưởng. Cứ ngỡ ảo giác mơ hồ sẽ nhấn chìm tình cảm của hắn trong nỗi buồn, cho đến khi hắn nhận ra mối bận tâm trong hắn không chỉ là Jeon Junghoon, mà còn là những khoảng trống khác quá khó để gọi tên.

Cho dù vậy, việc đối mặt trực tiếp với Jeon Junghoon đối với Taehyung vẫn thật khó khăn. Hắn thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt ông. Hắn không biết mình sẽ phải nghe những gì tiếp theo, cũng không biết mình sẽ phản ứng như thế nào sau đó. Nhưng thà vậy còn hơn mãi trốn chạy. Cho dù chạy tới cùng trời cuối đất, cho dù có bị tìm thấy hay không, nếu không cởi tự trói cho những mâu thuẫn trong lòng, người lưu lại những vết hằn của dây trói cuối cùng sẽ chỉ là hắn mà thôi.

Jeon Junghoon gọi một ly café đá, còn Taehyung từ chối gọi đồ. Hai người họ bị sự ngượng ngùng bủa vây, suốt mấy phút đồng hồ, chẳng ai nói với ai câu nào.

"Cháu... về đi. Bố cháu rất lo.."

Lời nói của Jeon Junghoon nhẹ tựa tơ hồng nhưng lại đâm trúng tim đen của Taehyung. Quả thực hắn đã nghĩ về chuyện này rất nhiều lần. Hắn nghĩ mình sẽ về nhà sớm thôi, nhưng có lẽ không phải bây giờ, khi hắn còn quá nhiều điều không thể nói ra, khó có thể trực tiếp đối diện với bố.

Kim Taehyung thở dài, ngập ngừng: "Chú với bố cháu..."

"Chú chỉ biết nói lời xin lỗi thôi, Taehyung." Jeon Junghoon cũng thở dài, "Có những thứ thuộc về định mệnh thì không thể thay đổi. Chú với Kim Taesan cũng vậy. Cháu với con trai chú cũng vậy. Tất cả chúng ta gặp và quen biết nhau đều là do định mệnh."

Taehyung im lặng lắng nghe, chốc chốc lại xoa xoa mu bàn tay của mình, đôi khi lại lơ đễnh nhìn những bọt khí nổi lên trên miệng tách café còn nguyên vẹn trên mặt bàn.

Dừng lại một chút, giọng nói Jeon Junghoon bỗng trở nên kiên quyết lạ thường: "Cho dù có nhận được sự đồng ý hay không, chú cũng không có ý định buông bỏ. Có những thứ trên đời, nếu đánh mất sẽ không thể tìm lại được. Vậy nên chú không muốn bỏ lỡ cơ hội lần thứ hai. Nếu không thể chấp nhận chuyện này, xin hãy cho chú thời gian. Chú sẽ chứng minh cho Taehyung thấy, tình yêu vốn không sai. Chỉ có những người hèn nhát trốn chạy tình yêu mới là những kẻ sai lầm."

•••

Khi Taehyung trở về nhà Han Seungho, đồng hồ đã điểm bảy giờ tối.

Căn nhà tối đen, im lìm không gợn chút âm thanh. Hắn cởi áo ngoài, cả cơ thể đầy mùi men rượu lảo đảo bước về phía chiếc sofa nằm bẹp xuống, hai mắt dần nhắm chặt.

Bóng tối đã bao trùm hết thảy xung quanh. Trong đầu suy nghĩ gì đó, hắn dồn sức đứng dậy, xiêu vẹo mò về phía tủ lạnh trong bếp. Lí trí trong trạng thái không tỉnh táo, chân tay hắn hết va phải chỗ này lại đập trúng chỗ kia, khó khăn lắm mới mở được tủ lạnh, vơ bừa một lon bia, cứ thế vài ngụm nốc sạch.

Nhưng có một sự thật là, khi con người có đầy những tâm tư, thì càng có hơi men, thần trí sẽ càng tỉnh táo.

Hắn quay lại sofa, lần nữa áp lưng xuống ghế cùng những tiếng thở dài. Ngoài cửa vang lên những tiếng động nhỏ, Kim Taehyung nín thở lắng nghe, biết người nọ đã trở về rồi. Nhưng toàn bộ cơ thể hẳn đã không còn sức lực nữa, chỉ duỗi dài chân trên ghế, chăm chú nghe tiếng bước chân đang ngày một gần.

"Về rồi à?" Taehyung thở phì phò.

"Ôi mẹ ơi, thằng chó này, làm tao giật mình đấy." Han Seungho rờ công tắc điện. Đèn trần vụt sáng khiến Taehyung đang ti hí mắt nhìn trần nhà cũng bị ánh sáng khiến cho nhắm tịt lại. Seungho bỏ dép, bàn chân dí dí vào cánh tay mềm oặt của Taehyung, giọng trêu chọc: "Mày uống bia đấy à? Sao không về phòng mà ngủ, ở đây doạ ma ai thế?"

Hơi men khiến khuôn mặt Kim Taehyung trở nên hồng hồng, hơi thở phả đầy mùi bia rất khó ngửi. Mẹ kiếp, không biết rốt cuộc hắn đã nốc bao nhiêu bia vào bụng nữa.

"Hẹn hò vui không?" Hắn lè nhè.

"Rất tuyệt. Nhất là sau khi cắt đuôi được chú mày." Tâm tình Han Seungho rất tốt, y đặt mấy túi đồ mới mua xuống bàn, cẩn thận mở từng hộp ra xem một lượt. Thi thoảng liếc nhẹ sang Taehyung như muốn quan sát thái độ của hắn.

"Hai người... nắm tay chưa?"

Giọng Taehyung nghiêm túc lắm, Han Seungho biết. Nhưng y là kẻ thích đùa dai, vừa hay muốn dạy dỗ cho tên nhãi tự cao tự đại kia biết chút bài học, thế nên cũng hùa theo: "Nắm rồi! Bàn tay của Jungkook rất đẹp, cũng vô cùng ấm."

Taehyung nhếch mép cười: "Hai người đã ôm chưa?"

"Jungkook tuy không cao, nhưng eo rất nhỏ, đủ cho một vòng tay của anh mày."

Hắn tiếp tục lảm nhảm: "Vậy thì, hôn chưa?"

"Đoán thử độ mềm mại của đôi môi mà anh mày đã được nếm thử đi." Han Seungho huýt sáo.

Kim Taehyung lại cười. Nhưng nụ cười thật quá khó coi. 

"Vậy thì... Chắc cũng lên giường rồi."

Động tác của Han Seungho ngừng hẳn lại. Y xoay cả người về phía Taehyung, lần này không còn cợt nhả nữa.

"Tao cảnh cáo mày, Kim Taehyung, ăn nói cho cẩn thận."

Hắn chẳng thể tỉnh táo nữa, có chết cũng không nghĩ mình lại vô thức nói tiếp: "Kĩ thuật trên giường của Jeon Jungkook không tốt chút nào. Nhưng có lẽ tiếng rên rỉ của cậu ta dưới thân sẽ làm anh vui sướng."

Han Seungho nghe không sót một từ nào.

Y không nói hai lời, đứng bật dậy, bàn chân dùng lực nhắm tới, một cú đạp ấn thẳng vào bụng Kim Taehyung khiến hắn ngã lăn xuống đất, nằm im chịu trận.

"Mày không thấy, mày không biết, cũng không bao giờ hiểu vẻ mặt đau đớn của Jungkook khi nhặt lại tấm khăn tay bẩn thỉu mà chính cậu ấy đã tự mình dẫm lên trước mặt mày đâu!" Han Seungho gầm lên, "Trước khi mày xứng đáng với tình cảm của cậu ấy, tốt nhất nên ngậm cái mõm chó của mày lại."

Han Seungho đem theo cơn tức giận rời đi. Y sợ nếu còn nán lại sẽ không kìm được, sẽ đánh một tên say thành một cục thịt không rõ hình dạng mất.

Chỉ còn Kim Taehyung một mình. Hắn ngồi dậy, cúi gục mặt như một kẻ thất bại.

'Tình yêu vốn không sai. Chỉ có những người hèn nhát trốn chạy tình yêu mới là những kẻ sai lầm.'

Câu nói của Jeon Junghoon cứ mãi chảy quanh tâm trí hắn.

Mẹ nó Kim Taehyung! Mày nói thích chú ấy cơ mà! Buồn đi! Ghen đi! Tức giận đi! Chú ấy yêu bố mày rồi. Đáng ra mày phải ghen! Thứ mày cần làm là ghen! Ghen khi thấy người mình thích nắm tay và thậm chí là hôn bố mình!

Chứ không phải ghen khi thấy Jeon Jungkook vui vẻ ở bên một người khác.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là những câu hỏi. Cậu ôm anh ta rồi à? Nắm tay anh ta rồi à? Liệu đã hôn anh ta chưa? Có cảm xúc với anh ta không? Jeon Jungkook..

Hắn bỗng nhớ tới ánh mắt chán ghét của Jungkook, cùng câu hỏi nhẹ bẫng của cậu: "Cậu có thích tôi không?"

Không chạy nổi nữa. Giờ thì hắn không trốn nổi nữa.

Màn hình điện thoại sáng lên, Kim Taehyung xoá đi tấm hình nền của Jeon Junghoon, bỗng nhiên cười khẩy, mà giọng cười cũng đã lạc đi.

Tôi có thích cậu không?

Hắn cay đắng cười.

"Cậu hỏi tôi một lần nữa đi, Jeon Jungkook. Hỏi Liệu tôi có thích cậu không. Khi ấy cho dù có phải quỳ xuống trước mặt cậu, tôi cũng muốn dõng dạc nói ra mấy chữ: "Có, tôi thích cậu rất nhiều..."."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com