Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥


41.

"Tên điên.." Jungkook cau mày, cho dù cả cơ thể đang hơi run lên sau cái véo nhẹ vào đùi trong từ Kim Taehyung, nhưng cậu vẫn bình tĩnh đẩy hắn ra, không quên ném cho hắn một cái lườm.

"Hôn thêm cái nữa được không?" Hắn mặt dày sáp lại gần Jungkook, cố gắng vòng tay qua ôm lấy vòng eo nhỏ xinh của cậu nhưng nhanh chóng bị chặn lại.

Jungkook cáu kỉnh tiếp tục đẩy hắn ra, chỉ là không ngờ Taehyung cũng nhanh tay không kém. Năm ngón tay cứ thế luồn qua từng kẽ tay của người kia, nhân cơ hội nắm thật chặt, như thể sợ rằng chỉ cần buông ra, chút thân mật với cậu trong phút chốc sẽ hoá thành tro bụi.

Jungkook cố gắng cựa tay, nhưng cậu càng tỏ rõ sự khó chịu, Kim Taehyung càng siết chặt, thậm chí còn không biết xấu hổ ghé mặt lại gần, thì thầm: "Một lần nữa thôi, được không?"

'Đừng dùng ánh mắt đó, xin cậu.' Jungkook nhủ thầm, chỉ khi gương mặt hắn kề cận ngay trước mắt, lòng cậu mới buông xuôi. Được, một lần, chỉ một lần nữa thôi, chỉ một lần cậu để bản thân mềm yếu trong thứ cảm xúc chối từ này.

Nơi cánh môi vừa sưng nhẹ sau nụ hôn ban nãy, Taehyung thô bạo đặt lên đó đôi môi mình, theo đà vừa mút vừa cạ răng qua vết sưng đã hơi đỏ, đôi khi lại dùng lưỡi liếm qua, nhẹ nhàng nhưng lại với cùng ôn nhu, dịu dàng nhưng ẩn chứ bao nhiêu chiếm hữu.

Lần này hắn không đưa lưỡi vào trong, chỉ là một nụ hôn mơn trớn ngọt ngào. Tuy trong lòng Jungkook có chút hụt hẫng đầy bỡ ngỡ, nhưng ngay khi bờ môi Taehyung rời đi, cậu liền đi thẳng một mạch không chịu quay đầu.

Taehyung nhìn theo bóng dáng cậu mất dần sau cánh cửa, cũng không có ý định đuổi theo. Hắn đặt cuốn sách cũ vào đúng vị trí mà nó vốn thuộc về, đứng bần thần nhìn nó một hồi lâu.

Chết tiệt, hắn sắp phát điên rồi.

Cảm giác đau đớn như thủy triều dâng đầy tâm trí, mẹ kiếp, hắn thực sự không biết tình cảnh hiện tại của cả hai rốt cuộc còn kéo dài đến bao giờ. Hắn nhớ những lời nói tổn thương mà trước đây Jungkook phải nghe mỗi ngày. Lời nói rõ ràng có sức sát thương mạnh hơn cả. Chút nỗi buồn từ ánh nhìn bối rối và sự né tránh của Jungkook đối với hắn hiện tại chẳng là gì so với cách hắn từng đối xử với cậu. Giờ đây khi đứng trước mặt Jungkook, tất cả những gì hắn làm là nói mấy lời ngu muội, làm ra những hành động lỗ mãng và khiến bản thân rơi vào những tình huống đáng xấu hổ.

Hắn mang theo cánh tay lủng lẳng trên cổ rời khỏi thư viện với tâm trạng ủ rũ.

Vừa vào đến cửa lớp, Hansung đã đặt vào tay hắn một chồng sách, ý bảo hắn bê tất cả xuống phòng Hội đồng.

Hansung là bạn cũng bàn của Taehyung, cũng là chiến hữu có thể coi là thân thiết trong team bóng rổ của trường. Cậu ta nắm khá nhiều điểm yếu của Taehyung, tuy tính tình tưng tửng nhưng lại rất tâm lí, dễ dàng đoán ra những mảnh cảm xúc trong lòng người khác qua nét mặt, cảm xúc và hành động.

"Đừng có cậy thế bắt nạt. Tay tao đang què đấy." Taehyung hừ mũi.

Lee Hansung nhét nốt miếng bánh quy choco vào miệng, nhai một cách bình thản: "Mày què tay? Có đùa tao không vậy? Mày lừa nhầm người rồi thằng ngáo ạ."

"Lừa gì? Ai lừa?" Han Seungho lững thững đi tới từ cuối lớp, khệ nệ ôm lấy tập sách đang đặt trên cánh tay lành lặn của Taehyung. Tuy từ đầu tới cuối không liếc hắn một lần nhưng lại lầm nói với một âm lượng đủ để hắn nghe được: "Vào lớp ngồi im đi. Để anh mày làm giúp, tay què mà cứ chạy nhảy khắp nơi, cẩn thận đến chân cũng không có mà chạy."

"Độc miệng vừa thôi." Taehyung cau mày, "Này... cảm ơn."

Hansung đứng một bên ngó nghiêng chán, đoạn xoay người kéo hắn về chỗ, hỏi nhỏ: "Này, mày với anh ta làm hoà rồi à?"

Kim Taehyung tìm mọi cách đẩy cậu ta ra, biểu cảm khó chịu: "Cơ bản anh ta chưa từng giận ai được quá 1 ngày."

"Chung người trong mộng được mà vẫn hoà bình nhỉ? À, vừa rồi mày đi gặp Jeon Jungkook đúng chứ? Người ấy nói gì, kể anh em nghe với?"

Chuyện Hansung biết hắn thích Jungkook, kể ra cũng không lạ.

Trên đời có hai điều ngu xuẩn nhất tuyệt đối không được phép xảy ra, một là bỏ lỡ người thương mình thật lòng, hai là đặt màn hình điện thoại là người ấy nhưng lại lỡ để đám bạn phát hiện. Kim Taehyung vướng cả hai. Nhưng ngu hơn là để chính Hansung - một tên hay mách lẻo - biết đến sự tồn tại của loại tình cảm này.

Hắn càng nghĩ, khuôn mặt lại càng hiện rõ sự khó chịu, cứ thế chúi mặt vào sách vở, hoàn toàn không để tâm tới sự lắm lời của người kia.

Thấy Kim Taehyung cũng không có vẻ gì hứng thú, Hansung cũng thôi không nhắc. Cậu ta ngồi thần ra bàn một lúc, sau đó quay sang hỏi hắn: "Chủ nhật bên trường Yeonhwa đòi đấu lại một trận, tụi nó cho là chiến thắng lần trước chỉ là do mày mất tập trung nên team nó mới ăn may. Thành thử muốn hẹn đấu lại một phen, thấy thế nào?"

"Tao không đi." Hắn thẳng thừng từ chối, "May mắn cũng là một phần của thực lực, thắng thì thắng thôi, sĩ diện không giải quyết được gì. Với lại... tao đang què tay, mày không biết đường mà lựa lời từ chối à?"

Hansung bụm miệng cười: "Què tay? Thôi đi, ở đây chỉ có tao với mày, thế mà vẫn nói dối không chớp mắt."

Taehyung im lặng không nói.

Lại nhớ về ngày xảy ra tai nạn hôm đó, Kim Taehyung một thân một mình xuống phòng y tế của trường, người ngợm dính đầy đất cát, thoạt nhìn thảm hại vô cùng. Ngay cả giáo viên phòng y tế cũng chưa đến ca trực, hắn chỉ có thể dùng chìa dự phòng từ phòng Hội đồng để mở cửa và tự xử lí vết thương trên đầu. Nào ngờ cửa không khoá, và khi bước vào, hắn đã suýt giật thót bởi người nằm im lìm trên giường bệnh không ai khác ngoài Hansung.

Cậu ta lúc này cũng bắt đầu ngái ngủ, nhìn Taehyung như thể không có chuyện gì xảy ra. "Tới đây làm gì?"

"Câu đó phải là tao hỏi." Hắn vuốt ngực, tiến lại gần ngăn tủ đựng đồ sơ cứu. Suốt năm lớp mười hắn cúp tiết trốn xuống đây không biết bao nhiêu lần, thành thử đã thuộc hết tất cả vị trí đồ đạc, không cần ai chỉ cũng chính xác tìm được dụng cụ sơ cứu.

Hansung ngáo dài, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mấy nay cãi nhau với ông già, đi 2 ngày rồi chưa về, cũng không muốn làm phiền gia đình anh em bạn bè nên ngủ lại đây thôi, giường free tội gì không hưởng."

Kim Taehyung dùng bông băng thấm oxy già rồi bịt lại vết thương vẫn đang rỉ máu trên trán, cố ý ấn chặt một chút. Hành động này khiến Lee Hansung để ý. Cậu ta nhảy xuống giường, tiến lại gần nhìn vết thương trên đầu hắn một lượt: "Ngã à?"

Hắn không trả lời, cẩn thận dán băng vào miệng vết thương, tay còn lại dùng bông lau sạch đường máu chảy từ trán xuống đến cằm.

"Thằng ngu." Hansung càm ràm, "Phải làm thế này." Cậu ta dán lại miếng băng cho thẳng rồi miết nhẹ. Cuối cùng thì máu cũng bắt đầu ngừng chảy.

Kim Taehyung nghĩ ngợi gì đó, ngước lên nhìn cậu bạn cùng bàn: "Sau này mày theo y đúng không?"

Tuy không hiểu gì nhưng Hansung vẫn gật đầu. Được làm viện trưởng trong bệnh viện Seoul chính là ước mơ từ nhỏ của cậu ta.

"Giúp tao một chút."

"Giờ thì nhớ ra chưa? Đó chính là lí do cái tay mày lại lủng lẳng trên cổ đấy!" Hansung đắc ý la lên, cắt ngang dòng hồi tưởng.

"Câm mồm."

Hansung lắc đầu ngán ngẩm, cậu ta chọt nhẹ vào lớp thạch cao trên tay Taehyung, chép miệng: "Tao tò mò không biết, nếu Jeon Jungkook phát hiện ra sự thật mày giả bị thương để gây sự chú ý của người ta, đòi người ta chịu trách nhiệm, không biết cuộc đời này còn rách đến mức nào."

Chính Taehyung cũng không biết hắn lấy đâu ta dũng khí để nhờ Lee Hansung mua bó thạch cao về, giúp mình hoá trang thành người bị thương mặc dù cả cơ thể trừ đầu ra đều nguyên vẹn từ trên xuống dưới. Cú ngã kia cũng chỉ khiến hắn hơi choáng sau khi đứng thẳng dậy, và theo một phản xạ tự nhiên, hắn cứ thế cúi đầu chào Jungkook, rời đi cũng chỉ vì không muốn cậu thêm chướng mắt. Nhưng hắn muốn ít ra cũng có một điều gì đó ràng buộc giữa mình và Jungkook, cho dù cách thức có giả dối và hèn hạ, hắn cũng chẳng thể làm gì hơn.

Taehyung nhìn cánh tay cứng nhắc của mình, lại nghĩ về Jungkook, nghĩ về những khả năng lần Lee Hansung vừa nói ra, cũng sợ lắm. Hắn biết lừa dối cậu là điều tối kị. Hắn muốn theo đuổi Jungkook một cách đàng hoàng hiên ngang, nhưng sau tất cả những tổn thương từng mang đến cho cậu, hắn biết mình không để ngắm nhìn cậu một cách đường hoàng được nữa.

Mỗi ngày được ở bên cậu một chút, thi thoảng được ôm, xa hơn là được hôn lên má, lên môi Jungkook, đó là tất cả những gì hắn muốn, đề bù đắp tổn thương cho cậu, để tự vả vào mặt Kim Taehyung của quá khứ. Đây mới chính là tình. Cảm giác chiếm hữu ấy mới gọi là yêu.

Điện thoại trong túi bỗng run lên bần bật. Dòng tin nhắn được gửi đến từ Jeon Jungkook, tất cả chỉ vỏn vẹn bốn chữ.

"Tôi ghê tởm cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com