Chương 3: Jung Hoseok - Sự xuất hiện bất đắc dĩ.
Chap 3: Jung Hoseok - Sự xuất hiện bất đắc dĩ.
"Ăn cơm hai đứa ơi!"
Thế là cậu đã ở trong bộ truyện ngôn lù máu chó này được một tuần, và điều khiến cậu rất sốc là đây hoàn toàn không phải là một giấc mơ!
Mà là thật 100 phần trăm, cậu được sống lại rồi!
Điều này khiến cậu vô cùng bực mình!!!
Jungkook đã cố gắng tìm mọi cách để trở về thế giới thật, cậu đã thử đến phương pháp rạch tay máu chảy tung toé nhưng éo hiểu tại sao máu lại tự động biến mất và tay cậu cũng tự phục hồi.
Được rồi, cậu chấp nhận là cái truyện này không muốn cậu chết khi cậu chưa bị nam chính chém đầu.
Mà kể ra tên nam chính này cũng lạ, thần thần bí bí như ác ma ấy. Đôi lúc cậu bắt nạt, hắn nổi hứng thì lại răm rắp nghe theo. Còn lúc hắn tắt hứng thì lại không thèm nghe theo mà nhào tới ôm cậu vào lòng kêu cậu ngủ đi. Đùa chứ một ngày hắn bắt cậu ngủ hơn trăm lần!
"Dạ mẹ đợi con một chút!" Jungkook nói vọng xuống, chải lại tóc tai rồi xuống nhà.
"Taehyung đâu?" Kim Yeongi xào xào nấu nấu, tới giờ cậu vẫn không hiểu tại sao cái nhà rộng hơn cái biệt thự này lại không có một người giúp việc nào hết.
"Con không biết, tên đó làm gì thì sao mà con biết được!" Cậu ngồi lên bàn ăn, áp sát mặt xuống mặt bàn. Vậy là ngày mai Jeon Jungkook ta đây phải học lại mẫu giáo rồi...
"Không được nói chuyện với anh như vậy nha Jungkook, nói như vậy là hư đó!" Mẹ Kim trách mắng, giọng nói có chút dạy dỗ.
Con thúi luôn rồi chứ hư gì nữa mẹ ơi!!
Jungkook bĩu môi thành một đường dài, cuộc sống này thật là bất công!
Jungkook chán nản đánh mắt sang chỗ khác, từ cầu thang có một thân hình nhỏ bé đang mang chiếc cặp màu đen đi xuống, trên tay còn cầm quyển sách toán nhìn không khác gì mấy tên học bá. Và chẳng ai khác, đó là Kim Taehyung!
Jungkook nhếch môi khinh bỉ một cái, đúng là đồ mọt sách!
Mẹ Kim dọn đồ ăn đầy ắp ra bàn mặc dù chỉ có ba người ăn. Đột nhiên Jungkook mới nhớ ra gì đó, thắc mắc hỏi.
"Bố đâu rồi mẹ?"
"Bố con đi làm từ sớm rồi, chắc chiều mới về."
Jungkook gật gù, tay gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Được rồi, tuy đây chỉ là truyện nhưng đồ ăn lại rất ngon, cậu còn có thể cảm nhận được mỹ vị của nó.
Cậu ăn ngon đến nỗi hai má phải phồng lên rất to vì chứa nhiều đồ ăn trong đó, nhai nhồm nhoàm không để ý đến một cặp mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa hề động đũa mà cứ mảy may nhìn lén cậu.
Taehyung mím môi nhìn cậu, gắp một tiếng thịt bỏ vào bát cậu rồi tiếp tục thưởng thức bữa ăn.
Cậu nhóc này, tuy vừa gặp hắn không lâu nhưng lại để cho hắn rất nhiều ấn tượng.
...
"Ê, Taehyung hôm nay ngáo à?" Một cậu bạn ném một cuốn sách vào đầu hắn, làm hắn ăn đau đến mức phải nhăn mặt.
"Mày nói gì vậy, nó ngáo đó giờ mà, haha!" Một tên khác cười khoái chí, đi đến gần giật tóc hắn ra đằng sau.
Taehyung cam chịu, dù sao đây cũng là việc thường ngày chúng nó hay làm trên thân thể hắn.
Tại sao hắn không nói với mẹ?
Hắn không dám.
Hắn sợ mẹ lại bắt hắn chuyển trường lần nữa, vì đây là ngôi trường thứ tư hắn theo học từ hồi chập chững vào tiểu học đến giờ.
"Các cậu không được làm như vậy!" Bỗng từ xa, có một tiếng hét chói tai của một cô bé bằng tuổi. Chẳng ai khác ngoài nữ chính - Han Hayoon với nét đẹp thiên phú vạn người mê, nhiều nam sinh trong trường chết mê chết mệt về vẻ đẹp tựa như thiên thần của cô (Dù nữ chính mới học lớp 1, cậu nghĩ tác giả bị khùng).
Hayoon tiến lại gần, chắn trước mặt hắn không sợ bố con thằng nào. Mặc dù nếu hai thằng kia mà tung cú đấm sấm sét là có khi húc bay con bé đi luôn.
"Eo ôi, sợ quá đi!" Tên kia giả bộ run rẩy, sau đó liền cười khoái chí rồi bỏ đi.
Hayoon phồng má, quay ra sau lưng tìm người mình vừa bảo vệ thì thấy người ta đã đi mất.
Mỹ nhân cứu anh hùng, rồi anh hùng đi đâu rồi?
Để lại Hayoon đang ngơ ngác, hắn đã lén trốn ra ngoài với nhiều suy nghĩ trong đầu.
"Con nhỏ này bị khùng hả trời, ai mướn nó cứu mình đâu chứ."
...
"Aaaaaaa, chán quá má ơi!" Jungkook lăn lộn trên chiếc giường rộng hàng ngàn mét vuông như một tổng tài mang thân hình bé nhỏ, tác giả kể vậy cậu cũng đành bấm bụng nghe theo.
Không có gì để giải trí hết, điện thoại cũng không có, bộ nhà các người nghèo đến mức không mua nổi một cái điện thoại sao?
Jungkook lăn qua, rồi lăn lại không khác gì một trái banh tròn ủm. Lăn đến nỗi rớt xuống giường cái bịch làm mông tê tái.
Đang ôm mông đau đớn, đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng cười trầm thấp vang vảng bên tai.
Jungkook nhíu mày, không lẽ vong linh thấy cậu đẹp trai quá nên ám đến tận đây sao?
Jungkook lắng tai cố tìm kiếm âm thanh, nhưng đổi lại tiếng cười ấy càng lúc càng phát ra to hơn.
Jungkook nổi da gà. Được rồi, có mấy con ma quỷ thôi mà, có gì đâu mà sợ!
Dù là nói không sợ, nhưng vẫn có đứa sắp tè ra quần rồi.
Đột nhiên, một âm thanh trầm bổng phát ra từ tai cậu làm cậu phải giật mình phát ra ba chữ: "Đụ má mày!"
[Ai ghẹo gì bạn, mắc gì bạn sợ?]
???
Jungkook quay đầu tìm tung tích người vừa phát ra âm thanh, nhưng thứ cậu nhận được là sự im lặng vô bờ bến.
[Tìm cái gì? Tôi không có ở đây đâu, tôi đang trong dây thần kinh và tâm trí cậu đấy!] Giọng nói kia phát ra đều đều.
"Cậu... cậu là ai..?" Jungkook run run, đùa chứ tự nhiên có một thằng xâm nhập vô đầu óc mình ai mà không sợ.
[Tôi là Jung Hoseok, là người sẽ giúp cậu thoát ra khỏi cái truyện vớ vẩn này!]
Khoan đã, tên này biết cậu đang xuyên không sao?
Thật có gì đó không bình thường!
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com