Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14


Phòng của Kim Thái Hanh rất lớn, có phòng rửa tay và phòng tắm riêng, còn có một cánh cửa nhỏ đi qua phòng sách sát vách. Thiết kế này rất tiện cho người thích học, còn với người không thích học, cánh cửa nhỏ đó cũng chỉ để trang trí.

"Nếu cậu muốn làm bài tập hay đọc sách gì đấy, thì có thể qua phòng sách." Thiết kế phòng sách của hắn cũng không tệ lắm, chỉ là trên tủ đầy ắp cả sách, một cuốn hắn cũng chưa từng đọc, cái bàn cũng đẹp nữa, hắn từng làm bài tập ở đó hồi tiểu học, sau đó cũng chỉ lên mạng ở đó. Sau này hắn thậm chí còn cảm thấy làm thành một nơi như vầy còn không bằng đổi thành phòng để quần áo cho hắn, thực dụng hơn.

"Ừm." Điền Chính Quốc đáp, người thì đứng trước tranh phác họa chân dung của Kim Thái Hanh.

Bức tranh phác họa này có thể nhìn ra lúc đó Kim Thái Hanh còn chưa lớn như bây giờ, năm đề chữ có thể xác nhận được điểm này, chắc được vẽ hồi lớp 7. Thế nhưng vẫn rất đẹp trai, chỉ là gương mặt ngầu ngầu không có nụ cười, có cảm giác không dễ đến gần như bây giờ.

"Rất tuấn tú." Điền Chính Quốc cười híp mắt xoay đầu nói với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhướn lông mày, "Trong tranh đẹp trai hay người thật đẹp trai?"

"Trong tranh đẹp trai, người thật còn đẹp trai hơn." Điền Chính Quốc không chút keo kiệt mà bình luận.

Ai nói Điền Chính Quốc ngốc, không biết khen người? Đây không phải rất biết nói à?

"Coi như cậu tinh mắt." Kim Thái Hanh cười nói: "Không còn sớm nữa, cậu đi tắm trước đi, tôi tìm khăn mới cho cậu."

"Được." Điền Chính Quốc đáp, rồi cầm đồ ngủ ra từ trong túi mang theo bên mình. Đồ ngủ mà Kim Thái Hanh mua cho cậu mặc rất thoải mái, thế nên mặc dù Kim Thái Hanh có nói trong nhà có đồ ngủ mới có thể cho cậu mặc, cậu vẫn mang theo qua.

Sau khi hai người lần lượt tắm xong, liền lên giường chuẩn bị ngủ.

Giường ngủ của Kim Thái Hanh cho hai người hoàn toàn không thành vấn đề, Điền Chính Quốc có thói quen đọc sách một lát trước khi ngủ, lúc này đang tựa vào đầu giường lật sách tiếng Anh.

Kim Thái Hanh thì đang xem điện thoại, thành tích rất tệ, xác định cao thấp.

"Nghỉ học rồi, mai cứ ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh đi." Gần đây hôm nào cũng dậy sớm, Kim Thái Hanh đã quen. Chẳng qua nếu đã là kỳ nghỉ, vậy điểm mấu chốt nhất để phân chia kỳ nghỉ với ngày bình thường thì tự nhiên là có thể ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh hay không rồi.

"Cậu cứ tùy ý, nếu tôi tỉnh thì sẽ qua phòng sách đọc sách." Điền Chính Quốc nói. Đồng hồ sinh học của cậu ngay đấy, có lẽ sẽ không dậy quá trễ.

Kim Thái Hanh gật đầu không có ý kiến, nhìn thoáng thời gian, sắp mười một giờ, "Ngủ đi."

"Ừm." Điền Chính Quốc đặt sách tiếng Anh lên tủ đầu giường, thả gối xuống đặt lại, liền trượt vào trong chăn, không qua một lát, đã ngủ.

Kim Thái Hanh gối một tay ở dưới đầu, trái lại không thấy buồn ngủ, trong bóng đêm đôi mắt sáng khác thường.

Những lời Điền Sổ nói hôm nay không ngừng vòng vo trong đầu Kim Thái Hanh. Trước đây, hắn thật sự rất phiền Điền Chính Quốc, nếu không phải Điền Chính Quốc mất trí nhớ, cả đời này hắn cũng sẽ không thành bạn với Điền Chính Quốc. Nhưng sau khi biết chuyện của Điền Chính Quốc, hắn bắt đầu thật lòng làm bạn với người bạn Điền Chính Quốc này. Không phải do thương cảm, không phải do họ là đồng loại, mà là do hắn có thể hiểu được Điền Chính Quốc, có thể hiểu được sự áy náy và khó chịu của Điền Chính Quốc, nếu như là hắn, có thể cũng sẽ giống như Điền Chính Quốc.

Vì thế nếu hắn muốn kết bạn với Điền Chính Quốc, muốn che chở Điền Chính Quốc, thì tất nhiên phải thi vào chung trường với Điền Chính Quốc. Nhưng nhìn thành tích của hắn, rồi nhìn của Điền Chính Quốc, đúng là trứng cũng muốn nát.

Nếu như không thi vào chung trường với Điền Chính Quốc, hắn thực sự sẽ thấy không yên lòng. Đại học là xã hội nhỏ, thời kỳ này rất quan trọng đối với kế hoạch tương lai, vì thế mặc dù hắn là học tra, thì cũng phải lên đại học, dù cho là dùng tiền ra nước ngoài học. Hắn không hy vọng Điền Chính Quốc bị chuyện này làm hỏng ở đại học nữa, một người bạn cũng không chơi được, là sự đả kích trí mạng với tương lai của Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc học giỏi như vậy, không nên bị hủy diệt.

Vì thế hắn nhất định phải theo bên cạnh Điền Chính Quốc, dù có bị kỳ thị, thì Điền Chính Quốc vẫn còn có hắn, tuyệt đối không đến mức ảnh hưởng tương lai.

Mà hắn thì không thể để Điền Chính Quốc theo hắn đi học ở trường tệ được, thế nên chỉ có thể do hắn cố gắng, chạy lên trên!

Đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh có kế hoạch và mục tiêu cho cuộc sống tương lai của mình. Cảm giác này rất mới mẻ, cũng không vô lại, khiến hắn cảm thấy chân thật, lại có phần kích động và hướng tới.

Hôm sau năm giờ rưỡi, Điền Chính Quốc tỉnh dậy như thường.

Tuy ở nơi xa lạ, nhưng Điền Chính Quốc cảm thấy ngủ rất ngon, giường và chăn đều rất thoải mái, có Kim Thái Hanh ở bên cạnh, cậu không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Điền Chính Quốc rón rén xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt. Lúc này, chuông báo thức mà Kim Thái Hanh cài trên điện thoại vang lên, làm Điền Chính Quốc giật mình.

Kim Thái Hanh tắt báo thức, trở mình, bộ dạng muốn ngủ tiếp. Điền Chính Quốc cũng không lên tiếng, đến phòng rửa mặt.

Chờ Điền Chính Quốc rửa mặt xong đi ra, đã thấy Kim Thái Hanh ngồi trên giường còn đang tỉnh ngủ.

"Chưa tắt báo thức à? Buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi." Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói.

Kim Thái Hanh lắc đầu một cái, xuống giường đi rửa mặt -- hôm qua hắn hơn mười hai giờ mới ngủ, báo thức là cố ý cài, để có thể dậy đọc sách. Đã quyết định, tất nhiên phải biến thành hành động rồi.

Rửa mặt xong đi ra, Kim Thái Hanh cũng tỉnh táo, vừa thay đồ mặc ở nhà vừa nói: "Có trang web chương trình học cấp ba nào có thể nghe được không? Tôi muốn nắm chắc việc học."

Điền Chính Quốc không hề cảm thấy bất ngờ, dù sao trong khoảng thời gian này Kim Thái Hanh luôn dậy sớm tự học với cậu, tuy thành tích không lý tưởng, nhưng chỉ cần Kim Thái Hanh sẵn lòng, vẫn có thể bù lại.

"Có, điện thoại có thể xem."

Kim Thái Hanh mở khóa điện thoại mình rồi ném cho Điền Chính Quốc, "Làm giùm tôi đi."

Điền Chính Quốc tải app cho hắn, Kim Thái Hanh thì lật tài liệu học của mình, chuẩn bị nghe giảng thật tốt.

Sau khi tải app xong, Điền Chính Quốc dạy hắn tìm chương trình học ở đâu.

"Mấy thầy cô này giảng cũng không tệ, nếu cậu xem không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi tôi." Điền Chính Quốc nói.

"Được, biết rồi." Kim Thái Hanh ôm sách và điện thoại, "Tôi xuống lầu uống ly nước trước, cậu cứ đến phòng sách đọc sách, tôi qua phòng khách nhỏ."

"Ở chung trong phòng sách cũng không sao mà." Điền Chính Quốc cảm thấy mình không nên chiếm phòng sách một mình, đuổi Kim Thái Hanh đi.

Kim Thái Hanh tìm cớ nói: "Trong phòng sách có máy vi tính, tôi nhìn là muốn chơi, không bằng đến phòng khách cho rồi." Thật ra hắn chỉ là không muốn quấy rầy thời gian buổi sáng dễ nhớ nhất của Điền Chính Quốc mà thôi.

Điền Chính Quốc vừa nghe, cũng cảm thấy Kim Thái Hanh vẫn đừng nên vào phòng sách, "Vậy thì được, xem không hiểu chỗ nào thì viết ra, chiều tôi giảng cho cậu."

"Được."

Dì trong nhà sáu giờ mười lăm ra làm bữa sáng, lúc đang đi về phía nhà bếp, thì nghe thấy phòng khách nhỏ có tiếng động. Ban đầu dì cho rằng Kim Thái Chiêu dậy sớm làm việc, muốn vào hỏi xem có cần pha ly nước mật ong cho anh trước không, nhưng vạn lần không ngờ, trong phòng khách nhỏ lại là Kim Thái Hanh.

Thấy có người vào, bút trong tay Kim Thái Hanh dừng lại, ngẩng đầu lên.

"A, cậu hai dậy rồi?" Dì thấy hắn đang học, trong lòng cũng vui mừng, vội hỏi: "Sáng sớm có muốn ăn chút gì không? Dì làm cho cậu."

Dì làm cơm này bắt đầu từ khi mẹ Kim Thái Hanh gả vào, đã nấu cơm ở nhà họ Kim, coi như là nhìn Kim Thái Hanh từ nhỏ đến lớn, tự nhiên là quan tâm hắn nhiều hơn chút. Mấy người hầu phụ trách quét tước đều cảm thấy Kim Thái Hanh lạnh lùng không dễ ở chung, nhưng dì thì không nghĩ thế, Kim Thái Hanh không phải bẩm sinh như vậy, là cái chuyện nát bét đấy khiến hắn trở thành như vậy. Bản tính của Kim Thái Hanh là tốt, sau này cũng sẽ tốt.

"Gì cũng được." Kim Thái Hanh nói.

"Vậy cậu Điền thì sao?" Dì không biết gia đình Điền Chính Quốc làm gì, nhưng nếu là Kim Thái Hanh dẫn về, tự nhiên dì cũng gọi một tiếng 'cậu'.

Kim Thái Hanh suy nghĩ chút, hỏi: "Ở nhà có bột bánh muffin không?"

"Có."

"Vậy làm chút muffin đi, sau đó chiên trứng với thịt xông khói, tôi và Điền Chính Quốc ăn chung."

"Được, một tiếng sau ăn được chứ?"

"Có thể."

Nhà họ Kim không có thời gian ăn cơm cố định, bình thường đều tỉnh dậy thì xuống lầu ăn là xong.

Sau khi dì rời đi, Kim Thái Hanh tiếp tục nghe bài trên mạng. Bài trên mạng này giảng thật sự không tệ, hơn nữa chỉ chọn điểm chính để giảng, rất dễ hiểu. Chỉ là không có đề ôn tập, nên hắn chỉ có thể tự làm đề của mình.

Kim Thái Hanh căn bản kém, phải bù rất nhiều thứ. Nhưng may mà bây giờ hắn có thể chịu được tính tình, ngược lại cũng không sợ.

Lúc Kim Sĩ Nghĩa xuống lầu, đã thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đang cùng ăn sáng trước bàn ăn -- việc này có thể nói là ly kỳ, thằng con thứ hai của ông từ lúc nào từng dậy sớm qua?

Điền Chính Quốc thấy Kim Sĩ Nghĩa trước, "Thưa chú, chào buổi sáng ạ."

"Chào buổi sáng." Kim Sĩ Nghĩa cười đáp, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn thực sự hợp ý ông khắp mọi nơi.

Kim Thái Hanh không quen chào buổi sáng với người nhà, lại nói mối quan hệ của hắn và cha hắn cũng không quá tốt, liền cúi đầu tiếp tục ăn đồ của mình.

"Hôm nay sao con dậy sớm vậy?" Kim Sĩ Nghĩa kéo cái ghế bên cạnh Kim Thái Hanh ra ngồi.

Dì từ nhà bếp bưng nước mật ong chuẩn bị cho Kim Sĩ Nghĩa ra, cười nói: "Thưa ngài, hôm nay cậu hai dậy còn sớm hơn tôi nữa, học ở trong phòng khách nhỏ đấy chứ."

"Ồ?" Kim Sĩ Nghĩa hơi kinh ngạc.

Kim Thái Hanh cảm thấy khó chịu, hắn học thì sao? Có cần ngạc nhiên vậy không? Có cần đặc biệt nói với ba hắn không?

Điền Chính Quốc thì cảm thấy làm tốt nên khen ngợi, vì thế tranh công giùm Kim Thái Hanh, "Bây giờ ngày nào Kim Thái Hanh cũng dậy rất sớm, sau đó đến phòng tự học ở thư viện tự học chung với con."

Kim Sĩ Nghĩa càng kinh ngạc hơn, nhìn Kim Thái Hanh khá là quan tâm hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có gì không vui thì cứ nói với ba."

Kim Thái Hanh càng khó chịu hơn, "Không có gì không vui, chỉ là Điền Chính Quốc kéo con đi học, con liền đi thôi."

Lần này Kim Sĩ Nghĩa càng cảm thấy Kim Thái Hanh quen đúng bạn, cười nói: "Rất tốt, rất tốt. Sau này học chung với Điền Chính Quốc nhiều hơn, cần gì thì cứ nói với ba."

"Ừm." Kim Thái Hanh cũng không quá để bụng, dù sao hắn học cũng không phải vì gia đình.

Sau khi hai người ăn xong, những người khác trong nhà cũng dậy, hai người liền về phòng sách. Kim Sĩ Nghĩa kể chuyện Kim Thái Hanh bắt đầu học tập cho người cả nhà đều biết, cứ như Kim Thái Hanh nhận được giải thưởng lớn gì vậy.

Mới ăn sáng xong, hai người chuẩn bị tiêu hóa một lát rồi mới đọc sách. Điền Chính Quốc chỉ chỉ đàn ghi-ta treo trên tường trong phòng sách, "Cậu biết đàn không?"

"Trước đây biết, giờ thì hơi quên rồi." Lúc đó vì muốn thể hiện mình đẹp trai, không đứng đắn từng đàn qua mấy bài.

"Có thể lấy xuống xem không?" Điền Chính Quốc cười hỏi.

"Đương nhiên." Đây cũng không phải đàn ghi-ta đắt tiền gì, hơn nữa, dù có đắt, hắn cũng cam lòng cho Điền Chính Quốc chơi.

Lấy đàn ghi-ta xuống đưa cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc khẽ gẩy dây đàn vài cái, sau đó ngồi xuống, vừa đàn vừa hát bài 'May mắn nhỏ'.

Kim Thái Hanh ngây người, hắn không biết Điền Chính Quốc cư nhiên biết chơi đàn ghita, hơn nữa còn hát dễ nghe như vậy!

Lúc Điền Chính Quốc nói chuyện thì nghe không rõ, nhưng lúc hát thì trong thanh âm mang theo một loại từ tính, độ thừa nhận vô cùng cao, hơn nữa cực kỳ dễ nghe.

Nhìn Điền Chính Quốc rũ mắt khẽ hát, tựa như hoàn toàn chìm đắm trong đấy, trái tim Kim Thái Hanh bỗng nhảy thêm mấy cái -- Điền Chính Quốc như vậy thật sự quá xinh đẹp, cũng rất có sức hút.

Vì gia đình mở công ty giải trí, nên nghệ sĩ mà Kim Thái Hanh từng gặp cũng không phải số ít, nhưng hắn chưa từng để ý ai quá nhiều qua. Mà Điền Chính Quốc, không phải ca sĩ nổi tiếng gì, nhưng lại khiến hắn không dời mắt nổi, hi vọng Điền Chính Quốc vẫn luôn hát tiếp, chỉ hát cho một mình hắn nghe.

Điền Chính Quốc như vậy, khiến hắn thấy hơi thích rồi, làm sao bây giờ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com