22
Lần đầu hẹn hò sau khi hai người quen nhau, đi nhà sách thì quá không lãng mạn, cho dù Điền Chính Quốc có thích đi nữa. Dạo phố thì chẳng có nơi nào đặc biệt muốn đi dạo, có thể sẽ rất nhàm chán. Đi khu vui chơi giải trí trái lại là một sự lựa chọn không tệ, nhưng khu vui chơi giải trí rất xa, đường ngồi xe qua lại cũng phải hơn ba tiếng, hơn nữa nếu có thì không chơi được nhiều, một ngày lại không nghỉ ngơi đủ, sẽ ảnh hưởng công việc và nghỉ ngơi bình thường.
Bởi thế so sánh, manga festival trái lại là một sự lựa chọn không tệ. Hơn nữa hắn cũng chưa từng đi qua, không chừng rất thú vị, đi một lần cũng không tệ.
Nghe thấy hai chữ "Hẹn hò", Điền Chính Quốc hơi mắc cỡ cúi đầu, rồi gật gật đầu, nói: "Hẹn."
Kim Thái Hanh cười ha ha, "Hẹn cái gì?"
"Hẹn... Hẹn hò..." Điền Chính Quốc đỏ mặt.
Kim Thái Hanh áp sát vào chút, thấp giọng nói: "Nói hết là được rồi mà, không thì còn tưởng hẹn pháo (*) nữa."
(*): Hẹn pháo cũng có thể nói là hẹn 'ba trấm'
Điền Chính Quốc cúi đầu ăn cơm, xấu hổ không nói. Nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, mai có thể đi hẹn hò với Kim Thái Hanh, hôm nay trôi qua thật sự tuyệt vời đến mức khó tin.
Buổi tối, hai người làm xong hai bài thi, Điền Chính Quốc giảng mấy đề cho Kim Thái Hanh, liền cầm sách lên giường dựa, chuẩn bị đọc một lát rồi ngủ.
Kim Thái Hanh không học tiếp nữa, mà là đứng dậy ngồi xuống bên giường Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cũng mất luôn ý nghĩ đọc sách, nhìn nhau với Kim Thái Hanh.
Cậu cảm thấy Kim Thái Hanh rất đẹp trai, nhìn sao cũng không đủ.
Kim Thái Hanh nắm lấy tay cậu, chậm rãi đến gần.
Lúc này, hôn lên môi Điền Chính Quốc.
Môi Điền Chính Quốc có hơi lạnh, nhưng rất mềm mại. Kim Thái Hanh liên tục tìm kiếm, thâm nhập như bị nghiện. Khiến nụ hôn này trở nên triền miên, mê người.
Đầu lưỡi Điền Chính Quốc rất mềm, Kim Thái Hanh càng hôn càng tập trung, cảm giác kỹ thuật hôn của mình tăng vọt chất lượng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng cần một tháng, hắn nghĩ họ sẽ có thể dùng đầu lưỡi thắt nơ con bướm mất.
Điền Chính Quốc cũng rất lưu luyến hơi thở của Kim Thái Hanh, chủ động ôm Kim Thái Hanh, kỹ thuật hôn có phần trúc trắc, nhưng rất ngoan ngoãn phối hợp Kim Thái Hanh.
Nụ hôn của Kim Thái Hanh rất ấm áp, khiến trái tim cậu cũng ấm theo. Tuy ban đầu hai người đều có hơi trúc trắc lúc nếm thử và thăm dò, nhưng sau đấy sa vào bên trong, bị bản năng và dục vọng chiếm hữu điều khiển, ăn ý quấn quýt lấy nhau.
Chờ lúc Kim Thái Hanh thả Điền Chính Quốc ra, Điền Chính Quốc đã trượt nằm ở trên giường, mở đôi môi bị hôn đỏ bừng thở hổn hển.
Kim Thái Hanh nằm trên cậu, một tay chống khuỷu tay ở giường, một tay khác thì chải tóc Điền Chính Quốc.
Ở tuổi này của họ, chính là thời điểm dễ kích động nhất, Kim Thái Hanh cũng có cảm giác. Nhưng trong lòng hắn luôn có một nguyên tắc —— hắn muốn chờ mình thành niên, càng phải chờ Điền Chính Quốc thành niên.
Bởi vì chuyện của mẹ, hắn hết sức tôn trọng và quý trọng một nửa kia mà bản thân xác định khó có được. Hắn không muốn vì sự vọng động của mình, tạo ra bất cứ chuyện gì không chịu trách nhiệm. Hắn xác định bản thân sẽ không phụ lòng Điền Chính Quốc, nhưng điều này cũng không tỏ vẻ hắn có thể chiếm hời từ Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc còn nhỏ, như vậy đã tốt rồi, đáng giá cho hắn dùng sự dịu dàng và thương yêu lớn nhất để đối xử.
Cúi đầu hôn Điền Chính Quốc một cái, Kim Thái Hanh cười nói: "Đừng đọc sách nữa, ngủ sớm chút đi. Mai mình ra ngoài ăn sáng, rồi đi lễ hội manga."
"Được." Điền Chính Quốc đáp. Thật ra cậu sao mà ngủ được chứ, tim đập nhanh như vậy, mặt cũng đỏ nữa, cả người kích động kinh khủng, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không ngủ được.
Hôm sau, hai người vẫn rời giường đúng giờ, sau khi uống hết nước mật ong, thì ngồi ở trước bàn học.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, rồi đứng dậy đến gần hôn Điền Chính Quốc một cái, "Nụ hôn chào buổi sáng, không thể quên."
Hôm nay hắn không dậy sớm bằng Điền Chính Quốc, nên kế hoạch muốn hôn Điền Chính Quốc tỉnh cứ thế mà rơi vào khoảng không.
Điền Chính Quốc cười, mím mím môi, tiếp tục đọc sách.
Kim Thái Hanh cũng thu về suy nghĩ, nghiêm túc học tập —— hắn còn phải thi chung trường với Điền Chính Quốc đó! Không thể thư giãn!
Đọc sách một tiếng, hai người liền thay đồ ra cửa.
Kim Thái Hanh bắt xe ở cổng trường, đi tới một quán bán bữa sáng nổi tiếng có cửa hiệu lâu đời ở trung tâm thành phố.
Bữa sáng của quán này dùng bánh bao và cháo là chính, cũng sẽ có bánh quẩy đậu hũ các loại. Tuy đơn giản, nhưng hương vị rất ngon, những ngày bình thường thì tộc đi làm sẽ xếp hàng dài ở trước cửa sổ bán ngoài, mua xong ăn ở trên đường. Nhưng cuối tuần đều sẽ chọn vào quán ăn, bởi vậy phải đi sớm tí, sợ chưa xếp hàng có chỗ còn phải chờ.
Lúc hai người vào quán, trong quán gần như đã ngồi đầy người. Nhưng có lẽ do mới sáng sớm, nên ham muốn trò chuyện của mọi người không quá mạnh, vì thế mặc dù nhiều người, cũng không ồn ào.
Điền Chính Quốc chưa từng đến quán này qua, Kim Thái Hanh thì đã từng tới rất nhiều lần rồi, nhất là hồi tiểu học, gần như cuối tuần nào cũng đến.
Kim Thái Hanh rất thành thạo gọi bánh bao, cháo đậu xanh và một món tráng miệng.
Thức ăn được đưa lên rất nhanh.
"Ăn từ từ thôi, trong bánh bao nhiều canh, cẩn thận nóng." Kim Thái Hanh nhắc Điền Chính Quốc.
"Ừm." Điền Chính Quốc đáp, gắp một cái bánh bao.
Bánh bao ở đây là được hấp trong vỉ hấp nhỏ, lúc vào bàn là đi cùng với vỉ hấp, một vỉ hai cái, bột lên men, to bằng nắm tay, trông không nhiều, nhưng rất thực dụng, cũng rất dễ no.
Điền Chính Quốc từ từ ăn, hương vị rất ngon.
"Ăn no bảy phần là được, hương vị bánh rán trái cây ở đây cũng không tệ, lát nữa đi thì mua một cái cắt ra nửa, vừa đi vừa ăn." Kim Thái Hanh nói. Bởi vì quán này mùi vị ngon, cho nên tất cả các món ăn ngon, Kim Thái Hanh đều muốn cho Điền Chính Quốc nếm thử.
Mà bánh rán trái cây của quán này chia làm hai loại lớn nhỏ, phần lớn hoàn toàn có thể cho hai người ăn.
"Được." Vừa nãy sau khi vào cửa, Điền Chính Quốc nhìn thấy có người đang xếp hàng trước cửa sổ bán thức ăn ngoài, bên trong đang làm bánh rán trái cây, mặt là dùng mặt bánh rán thật, vừa nhìn đã cảm thấy rất muốn ăn rồi.
"Thái Hanh?" Kim Thái Hanh đang húp cháo, chợt nghe có người gọi hắn.
Vừa quay đầu, liền thấy Viên Tâm Nhụy.
Kim Thái Hanh lườm một cái trong lòng.
Điền Chính Quốc nhìn thấy Viên Tâm Nhụy, cũng không quá vui vẻ.
"Tình cờ thật đó." Viên Tâm Nhụy cười bước tới, bộ dáng chẳng hề nhìn thấy Điền Chính Quốc. Một ánh mắt thôi cũng không cho.
Cô ta đã không quan tâm Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc tự nhiên cũng sẽ không chào hỏi cô ta.
"Ba mẹ tớ ở bên đó, qua ăn chung đi." Lời mời này của Viên Tâm Nhụy hiển nhiên là chỉ với Kim Thái Hanh.
"Khỏi." Kim Thái Hanh chán ghét Viên Tâm Nhụy, thậm chí ngay cả suy nghĩ chào hỏi người nhà họ Viên cũng chẳng có.
"Đi mà, ba mẹ tớ đang nói chuyện làm ăn, tớ không chen lời vào được, chán lắm." Giọng điệu Viên Tâm Nhụy có phần làm nũng.
Kim Thái Hanh nghĩ thầm: Tôi với cô cũng chả có gì để nói cả.
"Tôi và Điền Chính Quốc có rất nhiều chuyện muốn nói, không quấy rầy cả nhà mấy người ăn cơm." Kim Thái Hanh nghĩ mình nói lời này đã rất uyển chuyển rồi.
"Thế cứ để Điền Chính Quốc đi cùng đi." Viên Tâm Nhụy nói.
Kim Thái Hanh hừ lạnh một cái ở trong lòng, cái giọng bố thí này là gì, cho cô mặt mũi quá rồi đúng không?
"Khỏi cần, Điền Chính Quốc và cha mẹ cô cũng không quen, qua đó sợ là ăn không ngon." Kim Thái Hanh lạnh mặt nói.
Viên Tâm Nhụy không quá vui vẻ liếc nhìn Điền Chính Quốc, "Ba mẹ tớ cũng đâu có ăn thịt người, có gì mà ăn không ngon chứ."
"Ha ha, cô đi về đi, đừng để người nhà đợi nữa." Nói xong, Kim Thái Hanh không thèm nhìn cô ta nữa, gắp bánh bao cho Điền Chính Quốc, bảo cậu tiếp tục ăn.
Viên Tâm Nhụy thấy không nói được Kim Thái Hanh, lại nghĩ Điền Chính Quốc không thức thời, hừ một tiếng, liền đi.
Kim Thái Hanh 'Chậc' một tiếng, nói với Điền Chính Quốc: "Đừng quan tâm cô ta, ăn tiếp đi."
"Ừm." Điền Chính Quốc cười cười, cậu có thể cảm giác được Viên Tâm Nhụy không thích cậu, cậu cũng không thích Viên Tâm Nhụy, vì thế thái độ của Kim Thái Hanh làm cậu rất hài lòng.
Mà Viên Tâm Nhụy đi xa được chút lại quay đầu liếc nhìn họ, phát hiện Kim Thái Hanh đang dùng khăn giấy lau miệng cho Điền Chính Quốc. Hành động này khó tránh khỏi quá thân thiết rồi, như chỉ có người nhà và người yêu mới sẽ như vậy, hai thằng con trai...
Đôi mắt Viên Tâm Nhụy hơi híp lại, vẻ mặt khó coi không ít.
Ăn xong, hai người mỗi người cầm một nửa bánh rán trái cây, đến quán cà phê gần đó. Hiện giờ cách thời gian bắt đầu tổ chức manga festival còn một tiếng nữa, họ có thể ngồi ở đây một lát, sân manga festival rất gần chỗ này, đi bộ chỉ cần mười phút.
Từ bữa sáng đến quán cà phê, Kim Thái Hanh cảm thấy hành trình sáng sớm này vẫn rất hoàn mỹ —— nếu Điền Chính Quốc đồng ý nắm tay với hắn, thế thì càng tốt hơn.
Đáng tiếc, sau khi Kim Thái Hanh cầm hai ly cà phê về, Điền Chính Quốc liền từ trong túi lấy ra hai cuốn sách bài tập, một cuốn cho Kim Thái Hanh, một cuốn tự xem.
Kim Thái Hanh im lặng nhìn sách bài tập trước mặt mình, chấp nhận số phận cầm bút Điền Chính Quốc để trên bàn, bắt đầu viết —— được rồi, bây giờ học tập là vì tương lai tốt đẹp hơn. Anh tụi mày thi lên đại học, không ép khô mày liền theo họ mày!
Hôm nay Kim Thái Chiêu có công việc, sáng sớm đã đến công ty. Công ty anh ở cạnh quán cà phê này, nên tiện đường qua mua ly cà phê. Hôm nay thư ký, trợ lý của anh đều nghỉ, đến công ty cũng phải tự mình pha cà phê, còn không bằng mua có sẵn. Hơn nữa anh chẳng có cái giá ông chủ gì cả, mà cần phải sai bảo người khác, mình tiện đường qua đây, cũng rất bình thường.
Nhưng lúc đang chờ cà phê, anh vừa quay đầu, liền nhìn thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngồi trong góc. Hơn nữa Kim Thái Hanh đang viết thứ gì đấy, nhìn quyển vở đó hình như là sách ôn tập.
Loại ngạc nhiên này không thua gì hôm Quốc khách nhìn thấy Kim Thái Hanh dậy sớm học tập.
Anh không xác định Kim Thái Hanh có phải đang làm bài thật không, nên cầm cà phê rồi bước tới.
Thấy có người đến gần, Kim Thái Hanh ngẩng đầu liếc nhìn, lại là anh cả mình.
Điền Chính Quốc cũng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Kim Thái Chiêu, cười nói: "Anh? Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng. Hai đứa sao lại dậy sớm chạy tới đây vậy?" Chỗ này cách Bác Minh có hơi xa. Anh cũng nhân cơ hội nhìn xem Kim Thái Hanh đang viết gì, quả nhiên là bài tập, trong lòng có hơi vui vẻ.
Kim Thái Hanh và Kim Thái Chiêu đều không nói chuyện nhiều, Điền Chính Quốc cũng biết hai anh em họ ở chung có vẻ rất lạ lẫm, chủ động trả lời: "Thái Hanh dẫn em đi ăn sáng, lát nữa tụi em đi lễ hội manga ở trung tâm Bác Lẫm một vòng."
Kim Thái Chiêu cũng không phải người luôn đòi hỏi em trai phải học hành, hơn nữa bây giờ em trai anh cũng đang rất cố gắng, thích hợp thả lỏng chút cũng phải.
"Đủ tiền không?" Kim Thái Chiêu hỏi.
"Đủ rồi." Kim Thái Hanh trả lời.
Kim Thái Chiêu lấy bóp tiền từ trong túi ra, lấy hết tiền mặt bên trong ra, trực tiếp đặt lên bàn, "Cầm dùng đi, không đủ thì nói với anh. Được rồi, hai đứa cứ đọc sách, anh đi đây."
Anh mà chuyển khoản thì sợ rằng Kim Thái Hanh sẽ không nhận, vì thế cứ trực tiếp đưa tiền mặt càng tốt hơn.
Kim Thái Hanh gật đầu, hắn không muốn lấy tiền của Kim Thái Chiêu, nhưng đang trong quán cà phê nếu lôi kéo nhau thì cũng không quá tốt. Hơn nữa vừa nãy Điền Chính Quốc gọi hắn là "Thái Hanh", nghe xong hắn cũng chẳng còn lòng dạ đi lo mấy chuyện đó nữa.
Điền Chính Quốc chọt chọt Kim Thái Hanh, dùng ánh mắt chỉ chỉ Kim Thái Chiêu.
Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Kim Thái Chiêu nở nụ cười, nói câu "Không khách sáo", liền rời đi.
Điền Chính Quốc nhìn một màn nho nhỏ này, mỉm cười nói: "Thật ra anh trai đối xử với cậu rất tốt mà."
"Ừm..." Kim Thái Hanh thu tiền vào.
"Nếu đã không còn vấn đề không phải ruột thịt, thì cậu cũng đừng có khoảng cách với anh trai như vậy nữa."
Kim Thái Hanh gật đầu, "Tớ biết rồi."
Từ nhỏ hắn đã ở cùng với Kim Thái Chiêu, nếu nói không có tình cảm thì không có khả năng. Hắn sở dĩ xa lánh, cũng vì quá coi trọng anh trai, không muốn cho anh thêm ngột ngạt. Bây giờ nếu đã xác nhận chuyện này với cha rồi, hắn thật sự không cần phải làm thế nữa.
Từ khi có Điền Chính Quốc, mối quan hệ của hắn với gia đình đã khá hơn nhiều, đương nhiên, ngoại trừ mẹ kế và em trai. Nhưng điều này với hắn mà nói là đã đủ rồi —— Điền Chính Quốc à, nói không chừng chính là phúc tinh của hắn đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com