Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35


Mọi khi tối chủ nhật cuối tuần là phải về trường, nhưng vì nghỉ Tết nguyên đán, học sinh lớp 12 bị cướp mất một ngày nghỉ ngơi, nên có thể về trường vào sáng thứ hai.

Kim Thái Hanh ở nhà họ Điền một ngày, chỗ ở của nhà họ Điền không lớn bằng nhà hắn, chẳng khác nào làm chuyện gì cũng ngay dưới mí mắt người lớn, thêm cái đuôi nhỏ Mai Nhĩ đi theo Điền Chính Quốc, nên Kim Thái Hanh không thể làm gì cả, chỉ có thể ngoan ngoãn học.

Nhưng nguyên một ngày, cũng thu hoạch được rất nhiều.

Trong cuộc sống học tập, thật ra thời gian trôi qua rất chậm. Từ từ tích lũy, Kim Thái Hanh cũng có phát hiện thu hoạch, dần dần cũng nâng cao sự tự tin trên việc học. Trước đây bài tập của hắn đều nhờ cả vào sao chép, nhưng giờ hắn đã có thể tự mình làm, ngoại trừ biết làm hơn phân nửa các đề chung trên bài thi, mấy bài khác có thể làm thì làm, tỷ lệ chính xác vẫn có thể, ít nhất biết nên lấy công thức nào, có lẽ đáp án tính sai, nhưng đã tiến bộ rất lớn.

Ăn cơm tối xong, Kim Thái Hanh xách một túi lớn bánh nhân đậu mà Mai Mãn Chi gói cho hắn chuẩn bị về nhà.

"Sáng sớm mai anh tớ sẽ đưa tớ đi, tiện thể đến đón cậu, có lẽ bảy giờ sẽ tới." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc mỉm cười gật đầu, "Biết rồi."

"Tớ đi nhé. Chú dì, con đi ạ."

"Được. Đi đường cẩn thận, về đến nhà thì nhớ nhắn tin cho Quốc Quốc." Điền Sổ nói.

"Dạ."

Sau khi Kim Thái Hanh đi, Điền Chính Quốc và Mai Mãn Chi dọn dẹp phòng bếp chút, rồi xuống lầu đi dạo. Điền Chính Quốc thì sang phòng Mai Nhĩ, phụ đạo bài tập cho bé.

"Anh, em thấy anh dâu là người rất tốt." Mai Nhĩ nghiêm túc nói.

"Đúng vậy." Điền Chính Quốc nhìn bài lúc trước Mai Nhĩ làm sai.

"Anh, anh dâu có tốt với anh không? Em là nói lúc không ở nhà mình ấy."

Điền Chính Quốc nở nụ cười, cảm thấy cô bé này suy nghĩ còn rất nhiều, "Rất tốt, giống ở nhà vậy.",

"Ha, thế thì tốt." Mai Nhĩ yên lòng gật gật đầu.

Điền Chính Quốc xoa xoa tóc bé, nói: "Mai Nhĩ, có chuyện này anh muốn nói với em."

"Chuyện gì ạ?"

"Sau này ở ngoài em không thể gọi anh Thái Hanh của em là 'anh dâu' được, như vậy không hay." Từ vụ việc trước đây của cậu, Mai Nhĩ cũng có hiểu biết về đồng tính luyến ái. Có lẽ do còn nhỏ, nên rất dễ đón nhận, đến giờ vẫn không thấy có gì không ổn cả.

Mai Nhĩ gật đầu, "Ừm, em biết rồi!"

Điền Chính Quốc luôn nghĩ em gái còn nhỏ, nói nhiều quá chưa chắc con bé có thể hiểu, nên chỉ có thể phòng bị ở bên ngoài chút thôi. Nếu ở nhà, nhà họ Kim cũng sẽ không có thêm người khác tới, nên cứ theo Mai Nhĩ đi vậy.

Sáng sớm thứ hai, Điền Chính Quốc mới ăn xong, Kim Thái Hanh đã đến đón cậu.

Đến cổng trường, liền thấy học sinh lớp 12 từng người một lừ đừ đi vào trường, dù là ai bị cướp đi một ngày nghỉ thì cũng sẽ không vui. Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngược lại không có gì không vui, dù sao người đang yêu mà, chỉ có ở trường thì mới có thể gặp nhau, về nhà chỉ có thể dựa vào điện thoại, tự nhiên vẫn muốn gặp mặt.

Bạn cùng lớp nhìn thấy Điền Chính Quốc, đều chủ động chào hỏi cậu.

Điền Chính Quốc cũng sẽ đáp lại.

Bạn cùng lớp cảm giác rõ ràng mấy hôm nay Điền Chính Quốc lại bắt đầu như hồi mất trí nhớ, người sáng sủa hơn không ít, mọi người cũng bắt đầu tan học vây vòng quanh cậu. Tuy mỗi lần đều phải đón lấy mắt lạnh của Kim Thái Hanh, nhưng vì hỏi bài, nên nhịn, không chịu đòn là được.

Hướng Tân Kiệt đuổi theo từ đằng sau, "Hai người sớm ghê đó."

"Cậu cũng không chậm." Kim Thái Hanh nói.

Hướng Tân Kiệt cõng cặp sách lên, "Hai người làm xong hết bài tập chưa? Đến phòng học cho tôi mượn chép nhé."

"Cậu không làm?"

"Đừng nói nữa. Lớp học bổ túc của tụi này không được nghỉ, còn tưởng mai tụi này không đi học, liều mạng thêm tiết, tối hôm nào cũng hơn chín giờ mới về nhà, chẳng có thời gian để làm."

"Được rồi." Kim Thái Hanh cảm thấy cái lớp học bổ túc này đi học cũng không dễ, vẫn không vui vẻ bằng hắn và Điền Chính Quốc học chung, còn có động lực nữa.

Buổi sáng tự học, thầy Khuất qua đây nói với mọi người cách sắp xếp kỳ thi cuối kỳ một lần. Mọi người cũng căng thẳng theo, kỳ thi lần này có thể trực tiếp quyết định điểm mô phỏng cơ sở của học kỳ sau, nên không ai dám sơ suất cả.

Kim Thái Hanh cũng cảm thấy thời gian gấp rút, hủy luôn buổi trưa đi dạo, tất cả đều dùng để học tập. Kỳ thi lần này với hắn không phải kiểm tra thành tích nữa, mà là xem xem có thể cùng Điền Chính Quốc thi vào cùng một trường hay không.

Qua mấy ngày, Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh gầy đi, nhân lúc ăn cơm, Điền Chính Quốc khuyên nhủ: "Cậu đừng lo quá, còn một kỳ nghỉ có thể học bù mà, không thành vấn đề đâu."

Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên từ trong sách vật lý, thấp giọng nói với Điền Chính Quốc: "Liều mạng nửa năm nay, không thi nổi đại học cậu muốn thi, thì cũng phải thi gần cậu mới được. Tớ muốn dính chung với cậu mỗi phút mỗi giây, để sau này có thể dính nhau mỗi ngày, tớ phải liều mạng nửa năm này."

Kim Thái Hanh cảm thấy thời gian gấp rút, Điền Chính Quốc dù có thi rớt, nhiều nhất chỉ là khác nhau giữa đại học quốc gia nổi tiếng và đại học quốc gia bình thường thôi, mà hắn, phải phát huy bao niêu mới có thể mò tới giới tuyến đại học quốc gia chứ?

"Thầy cô sẽ cho đề áp sát, lúc đó cậu biết hết bài, thành tích sẽ không quá kém." Điền Chính Quốc cũng đau lòng cho Kim Thái Hanh.

Bây giờ Kim Thái Hanh ngoại trừ hoạt động sinh sống cần thiết và thân thiết với cậu 20 phút mỗi ngày, tất cả đều đặt trên việc học. Mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn cậu, cậu thật sự sợ Kim Thái Hanh sẽ mệt chết mất.

"Học nhiều chút lòng tớ mới kiên định." Kim Thái Hanh cười nói, sau đó ánh mắt quay về trong sách.

Điền Chính Quốc chỉ có thể thở dài trong lòng, nghĩ cuối tuần về bảo mẹ làm thêm vài món ngon, chủ nhật Kim Thái Hanh đến nhà cậu thì có thể ăn nhiều hơn chút.

Giờ cậu ở chung với gia đình đã tốt hơn rất nhiều, nên cũng không bài xích chuyện về nhà nữa. Cha mẹ cậu đều rất vui vẻ, chính cậu cũng rất vui vẻ.

Chớp mắt, đã đến kỳ thi cuối kỳ.

Trước khi vào phòng thi, Kim Thái Hanh kéo Điền Chính Quốc vào nhà vệ sinh, hôn một lúc lâu trong phòng cách ly, nói cho hay là dính chút may mắn và thông minh.

Lúc Điền Chính Quốc đỏ mặt đi ra, còn bị thầy Khuất quan tâm có phải cơ thể không thoải mái không.

Kỳ thi tiến hành hai ngày, chưa hết một tuần, đã có điểm.

Điểm của Điền Chính Quốc khỏi cần xem, trước khi có điểm, thầy Khuất đã tới thông báo cậu đứng hạng nhất rồi. Mà khiến cho bạn cùng lớp bất ngờ là, sau khi Trác lão nhị bị đuổi học, người hạng hai cuối kỳ lần này lại là Ninh Phi lớp họ.

Thành tích của Ninh Phi vốn không tệ, nhưng không ngờ lần này thế mà vọt lên hạng hai.

Ninh Phi rất vui mừng, đặc biệt cảm ơn Điền Chính Quốc. Khoảng thời gian này mỗi lần nghỉ giữa giờ cậu ta đều hỏi bài Điền Chính Quốc, có lúc Điền Chính Quốc giảng còn rõ hơn thầy cô, nên mấy bài không am hiểu trước đây lần này đều làm được hết, thành tích dĩ nhiên là lên rồi.

Điền Chính Quốc sao có thể nhận câu cảm ơn, chỉ nói là kết quả Ninh Phi tự mình nỗ lực, chẳng hề hưởng công.

Điểm của lớp được dán ở sau cùng, mọi người đến gần bắt đầu xem điểm của mình.

Điền Chính Quốc thoáng cái đã tìm được Kim Thái Hanh -- Ngữ văn 101, Toán 72, Tiếng Anh 93, Khoa học tự nhiên 181, tổng điểm 447.

Tuy không so được với Điền Chính Quốc, nhưng với Kim Thái Hanh mà nói, quả thực là chất lượng nhảy vọt.

"Cậu giỏi quá!" Điền Chính Quốc hăng hái nói.

Kim Thái Hanh cười ngắt mũi Điền Chính Quốc một cái, thành tích này nên nói sao đây, tiến bộ rất lớn, coi như mò tới cánh cổng đại học, nhưng hắn vẫn không quá hài lòng, phải nâng lên ít nhất 200 điểm trong nửa cuối năm, nhiệm vụ này quá khó khăn.

Bài thi phát xuống, Điền Chính Quốc chủ động giúp Kim Thái Hanh tổng kết điểm bị mất.

Toàn quá trình đều khen ngợi Kim Thái Hanh tiến bộ, Kim Thái Hanh nghe nghe, có cảm giác mình thi hình như rất ổn, dần dà chút áp lực ấy cũng không còn.

Lại học hai ngày nữa, sẽ chính thức được nghỉ.

Kim Thái Hanh cầm điểm về nhà, Kim Sĩ Nghĩa rất vui, Kim Thái Chiêu cũng rất hài lòng.

"Muốn cái gì, cứ nói với ba." Kim Sĩ Nghĩa cười nói.

"Không có gì, ngày nghỉ Điền Chính Quốc sẽ đến giúp con học bù, con muốn cậu ấy ở lại nhà." Kim Thái Hanh nói.

"Vậy chắc chắn là nên rồi." Vừa nghe Điền Chính Quốc đến cho Kim Thái Hanh học bù, Kim Sĩ Nghĩa không có lý nào không đồng ý, "Nhưng mà, có làm phiền người ta quá không?"

"Không sao." Kim Thái Hanh hời hợt nói: "Tụi con là bạn tốt."

Kim Sĩ Nghĩa cảm thấy như vậy vẫn rất có lỗi với con nhà người ta, liền nói: "Người ta giúp con học bù cũng không dễ, nếu không thì vậy đi, mình đưa cậu ấy tiền học bù? Bao nhiêu mới được? 10 ngàn? Hay 30 ngàn thì tốt hơn?"

"..." Kim Thái Hanh cạn lời giây lát, "Không cần, đưa tiền thì hơi quá. Vậy đi, chờ con thi đại học xong, mặc kệ thi thế nào, ba vẫn tặng Điền Chính Quốc một món quà đi."

Kim Sĩ Nghĩa nghĩ kỹ lại, cảm thấy cách này được, vừa thể hiện lòng thành và lòng biết ơn, vừa không có vẻ nịnh bợ tầm thường, rất thích hợp.

"Thế cũng được, có cơ hội thì con hỏi xem cậu ấy muốn gì. Tặng quà, dù sao vẫn phải tặng vào lòng người ta mới được."

"Biết rồi." Kim Thái Hanh đáp.

Kim Thái Chiêu và Du Mỹ Hề phần mình im lặng, lúc này họ đều đang nghĩ một chuyện -- Muốn quà gì à? Đương nhiên là muốn ông đồng ý một yêu cầu rồi! Như vậy mới come out được chứ!

Mà Kim Vu Tư chỉ là thuần túy vui mừng, Điền Chính Quốc tới, lại có người có thể chỉ bài cho bé rồi!

Năm nay lớp 12 nghỉ đông chỉ được ba mươi ngày, qua hết năm phải đi học sớm.

Điền Chính Quốc ở nhà ba ngày, Kim Thái Hanh thực sự không nhịn được, đến nhà Điền Chính Quốc, đón người về, tiện thể còn đem theo đồ ăn Mai Mãn Chi làm.

Hai người vừa vào cửa, Du Mỹ Hề đã lên đón. Từ chuyện lần trước Kim Thái Hanh và Du Mỹ Hề đều không cho Viên Tâm Nhụy mặt mũi, quan hệ của hai người đã không còn cứng ngắc như trước nữa.

"Về rồi à, mau vào đi. Bên ngoài lạnh lắm nhỉ?"

Kim Thái Hanh không lên tiếng, chỉ đưa thức ăn đem về cho cô.

Điền Chính Quốc trả lời: "Cũng tạm ạ, không dậy gió, không coi như quá lạnh."

Du Mỹ Hề nhận túi, cười nói: "Dì có bảo nhà bếp nấu trà sữa, lát nữa hâm nóng uống một ly, sưởi ấm một chút."

"Dạ, cảm ơn dì."

Kim Vu Tư nghe thấy tiếng động, từ trên lầu chạy xuống, "Anh Chính Quốc, anh tới rồi?"

"Ừm." Điền Chính Quốc cười đáp.

Kim Vu Tư kéo Điền Chính Quốc vào trong, "Anh, em có mua rất nhiều đồ ăn ngon cho anh, lát nữa mình ăn chung đi."

Du Mỹ Hề theo cạnh giải thích: "Hôm qua dẫn nó đi siêu thị mua đồ ăn vặt, chọn một đống lớn cho con đấy."

Điền Chính Quốc hơi ngượng, "Làm dì tiêu pha rồi."

"Ai, tiêu pha gì chứ? Con thích là được."

Kim Thái Hanh nhìn Kim Vu Tư dắt tay Điền Chính Quốc, thầm nghĩ: Thằng lùn nhà mày, biết chiếm hời lắm đó nghen! Nhanh buông tay ra, có tin tao ném mày đi không hả?!

Nhưng Kim Vu Tư cũng không nghe thấy tiếng lòng của Kim Thái Hanh, đang hăng hái nói với Điền Chính Quốc thành tích thi học kỳ của mình.

Lần này Kim Vu Tư cũng có tiến bộ, Kim Sĩ Nghĩa hứa hẹn sẽ mua kính viễn vọng cho bé.

Du Mỹ Hề nhìn thức ăn trong túi, nói với Kim Vu Tư: "Vu Tư, có bánh nhân đậu mẹ Điền Chính Quốc làm, con có muốn ăn không?"

"Ăn, con ăn!" Kim Vu Tư tức khắc đáp.

"Thái Hanh, Chính Quốc, hai đứa ăn không?"

Kim Thái Hanh lắc đầu một cái, lúc hắn ngồi ở nhà Điền Chính Quốc, đã ăn bánh hoa hồng rồi, giờ còn no lắm.

Điền Chính Quốc mới ăn tối hôm qua, giờ cũng không đói bụng, nên trả lời: "Con không ăn."

Du Mỹ Hề gật đầu, bảo dì trong bếp hâm nóng hai cái, cô và Kim Vu Tư mỗi người một cái.

Kim Vu Tư cầm bánh nhân đậu, kéo Điền Chính Quốc lên lầu. Kim Thái Hanh cũng đi lên theo, nghĩ lấy đồ ăn vặt từ chỗ Kim Vu Tư xong, liền trực tiếp lừa Điền Chính Quốc về phòng.

Du Mỹ Hề ăn bánh nhân đậu, nhìn ba đứa bé lên lầu, lộ ý cười -- Cô vẫn còn chưa nghĩ nên làm sao để ngầm biến đổi khiến Kim Sĩ Nghĩa chấp nhận được chuyện của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc. Nhưng nhìn họ vui vẻ, cô cũng rất vui. Dù sao không vội, tốt xấu chờ hai đứa thi đại học xong, không ảnh hưởng việc học mới phải.

Ăn cơm tối xong, Kim Sĩ Nghĩa lên lầu làm việc, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đọc sách trong phòng khách nhỏ.

Kim Thái Hanh không nhịn được đến gần hôn Điền Chính Quốc.

Du Mỹ Hề đi đưa nước trái cây cho hai người, đúng lúc bắt gặp. Lập tức núp vào, không muốn hai đứa bé nhìn thấy cô tăng thêm xấu hổ.

Nhưng mới trốn xong vừa quay đầu lại, liền thấy Kim Thái Chiêu mới về nhà đang đứng ngay ngoài cửa sổ.

Chắc là đỗ xe xong đi về thì đúng lúc nhìn thấy.

Mà Kim Thái Chiêu cũng nhìn thấy Du Mỹ Hề đang núp ở một bên.

Lúc này, đầu Du Mỹ Hề và Kim Thái Chiêu đều nhanh chóng xoay chuyển.

Du Mỹ Hề đang nghĩ, phải nói với Kim Thái Chiêu như thế nào, mới có thể làm Kim Thái Chiêu chấp nhận. Đã nhìn thấy, chắc chắn không thể phủ nhận được.

Mà Kim Thái Chiêu đang nghĩ, không thể để Du Mỹ Hề nói nhiều, nếu Du Mỹ Hề dám khiêu khích ly gián, anh sẽ cho Du Mỹ Hề biết căn nhà này rốt cuộc mang họ gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com