Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Ba Kim trở về trong sự bất ngờ, khi con trai út đang dán mắt vào cái TV ngay lúc này chứ không phải đang trên máy bay sang Úc.

Mẹ Kim biết thừa cái sự khó hiểu kia, lên tiếng giải thích.

-Con anh đổi vé rồi, bay sáng sớm mai.

Đúng lúc TV quay đến Jungkook, ông giơ tay ra hiệu, mẹ Kim mỉm cười hiểu ý, chỉ có cái thanh niên trước TV là không thèm nhìn ông nhìn một cái.

-Nay ba đi xem có gặp Jungkook không! Ba có nói họ vote cho em không! Em đang ở top mấy rồi ạ.

Một câu em hai câu em. Ba Kim vừa ngồi nhấp trà vừa trả lời.

-Hôm nay thi Top 3.

-TOP 3? TOP 3 thật ạ? Nghĩa là Jungkook đang ở top 3 rồi. Thế hôm nay em có vào top 2 không ba.

Hắn lớn giọng, vừa bất ngờ vừa vui sướng, mẹ Kim đoán chắc lúc nhận bằng xuất sắc hắn còn không ngoác mồm ra cười như này.

Ba Kim nhàn nhã xem TV rồi nói:

-Thiên cơ bất khả lộ

Hắn giống như rơi từ trên đỉnh núi xuống vực sâu, phụ thân sinh ra hắn còn không cho nói hắn biết.

Ba mẹ Kim nhìn nhau cười rồi lại nhìn thạc sĩ 2 tháng nhà mình. Ba nói:

-Anh về Úc đi, ở lại cũng không được gặp Jungkook đâu.

Hắn ngây ngô cười rồi lại yên lặng xem TV, miệng hắn mỉm cười đầy tự hào, lòng hắn gập tràn hạnh phúc, Jungkook của hắn giỏi quá. Vừa ngoan vừa giỏi.

Nhưng hắn thấy có vẻ cậu không vui thì phải. Có lẽ trong đó áp lực quá. Mắt hắn dán vào TV nhưng miệng nhẹ giọng hỏi.

-Ba ơi! Có cách nào gửi đồ cho Jungkook không? Có phải nếu người ta biết chú Chương và ba quen Jungkook thì em sẽ bị đánh giá là có quan hệ với ban tổ chức không?

Thông minh, nghĩ được thế mà nãy còn hỏi ba có nói người ra vote cho Jungkook không. Ba Kim tự hào trả lời:

-Không giao thiệp với bên ngoài để tránh sao chép ý tưởng. Để xem lại thư mời xem ghi hình tập cuối hôm nào.

-Ba lại được đi xem tiếp ạ! Đính kèm con với.

Taehyung cố bày cái vẻ mắt tròn long lanh thành khẩn nói. Lần này về đã phải nhìn Jungkook qua TV rồi. Thiệt thòi thế quá đủ, hắn phải giành giật cơ hội mới được.

-Nghe vẻ học thạc sĩ bên đó nhàn nhỉ?

Câu nói của mẹ Kim ghim thẳng cái câu hắn vừa nói vào đỉnh núi xa xôi, như muốn hắn đừng mong ngóng nữa.

Hắn nhanh chóng lấp liếm, biện minh.

-Đâu, bận lắm chứ mẹ, nhưng con đổi sang chương trình 1 năm nên thư thư một chút cũng không sao.

Bao biện.

Mẹ Kim bĩu mỗi cái lập luận của hắn. Nhưng hắn được duyệt thạc sĩ 1 năm cũng đã giỏi rồi.

Ta nhân nhượng.

Hắn lại quay sang nhìn ba Kim mong chờ.

Đáp lại đôi mắt cún con nhưng chưa đủ long lanh. Ba Kim nhẹ tênh trả lời rồi quay người về phòng.

-10 ngày nữa ghi hình. Chuyến này về bằng thẻ Kim Taehyung. Tôi không ký cho anh nữa.

Mẹ Kim nói nhỏ vào tai hắn:

-Mẹ ký cho.

---

Đơn xin nghỉ phép tuần vừa rồi vẫn còn thơm mùi mực trên bàn giáo sư phụ trách. Ông đẩy kính, cau mắt, vài sợi tóc trắng lại lơ thơ bay bổng như muốn động viên con người trước mặt.

-Tuần trước về thăm nhà, tuần này lại xin về?

-Xin giáo sư châm trước cho hoàn cảnh gia đình em. Em mong nhận được sự đồng ý của giáo sư.

Những ngón tay nhăn nheo hướng đến con dấu tên mình. Hắn nhanh lẹ đón lấy rồi trịnh trọng đặt vào tay giáo sư già của mình.

Dập dấu xong, xanh lét trên nền giấy trắng. Nhưng không thể để mọi thứ cứ êm đẹp như vậy. Nói mấy câu cho bõ công đóng dấu

-Về thăm đất xây ngân hàng dần hay sao mà về liên tục thế. Ký được hợp đồng tốt chớ có quên tôi.

-Được như ngày hôm nay, đều đã một tay thầy dìu dắt. Từ tận tấm lòng, em luôn kính trọng giáo sư.

Giáo sư cười, có hơi đắc ý nhưng cũng đúng thôi, cậu bé này với ông thật sự rất giỏi. Ai cũng khen ông có trò giỏi, điểm học phần và hết môn thừa sức ăn đứt vài cái đơn xin nghỉ phép này.

Tâm tư ấy thế mà lại không thể về đến Hàn Quốc.

Người thầy đầu tiên của Jungkook lại đang đăm chiêu trong cửa tiệm của mình.

Ánh mắt ba Jeon hướng đến thanh niên đang cần mẫn cắt vẽ phía bàn may, tiêu cự dần nhoè đi do đã nhìn quá lâu, giọng ba trầm ổn từ từ lên tiếng.

-Ba thấy Jungkook nhà mình áp lực quá. Con nghĩ em có được giải gì không.

Minguk vẫn mượt nhát kéo, miệng mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời:

-Ba ơi! Em chưa về là em chắc chắn có rồi. Ba nên tìm dẫn chỗ thật đẹp để treo giải của thằng bé đi.

Mặt ba Jeon vẫn rõ ràng lo lắng:

-Ba thấy nó cứ buồn buồn.

-Nó nhớ thằng bé nhà chú Kim thì có. Jungkook hạ quyết tâm lắm, mấy cái áp lực này phải rồi cũng phải trải qua thôi ba à. Ba phải tin vào em chứ?

Không thấy ba trả lời, lúc quay lại, Minguk đã thấy có người đang dọn phần giữa tủ kính ở phía lối vào. Minguk cười hiền, rồi cũng tập trung tiếp công việc.

Jungkook cứ làm những gì thằng bé muốn vì chắc chắn nghề gia truyền của Jeon gia vẫn sẽ tiếp tục từ đời này qua đời khác.

Trái ngược với thời gian đầu và sự lo lắng ở phía cửa tiệm có cái mặt tiền ăn đứt cái ngân hàng.

Jungkook đang dành gần như tất cả tâm huyết của cậu cho bài thi chung kết.

Bộ nào cậu có thể để lại làm tư liệu cho chương trình nhưng riêng thiết kế này, dù có phải trả lại giải cậu cũng phải mang về bằng được.

Cái tủ kính chính giữa triển lãm của trường hay tủ kính ở trước cửa tiệm, phải là thiết kế của cậu.

Jungkook tham vọng.

Jungkook hiếu thắng.

Chính xác. Cái gì cậu đã xác định, nếu không được xuất sắc thì chắc chắn cậu cũng đã làm hết sức có thể rồi.

Hai ngày trước khi quay trực tiếp vòng thi cuối, các giám khảo đi đánh giá tại phòng may cá nhân.

Jungkook không đoán được họ đã nói những gì với người ở bên kia nhưng lâu vậy rồi vẫn không thấy họ qua. Cậu không đợi nữa, quay vào tiếp tục vào những thiết kế của mình.

Thực ra không phải họ lâu, mà họ đang yên lặng quan sát một cậu bé thật thuần khiết trong bộ jisangza trắng, đang say mê trước thiết kế mà họ chưa từng thấy vào lần trước đến xem.

Có vẻ cậu đang thùa khuyết áo.

Hội đồng giám khảo chương trình yên lặng quan sát. Chú Chương thoáng giật mình rồi lại cười đầy ẩn ý. Người đi cạnh nhỏ tiếng hỏi chú:

-Sao, có phải hồi đó ông như thằng bé không?

Họ lẳng lặng rời đi. Vừa đi vừa bán tán

-Lần trước đến rõ ràng không thấy bộ đó.

-Để tôi về xem lại bài sơ khảo.

-Hay thằng bé lén rút nguyên liệu để may riêng.

Chú Chương lắc đầu nhưng không nói gì, chú chỉ cười nhẹ với ánh mắt chú nói rõ ràng chú rất vui.

---

-Mẹ ơiiiii! Mẹ đón con với.

-Sao bảo mai mới về

-Thôi mà mẹ, mẹ đón con đi.

*bụp

Đúng mẹ Kim, dù sáng sớm hay đêm muộn đều giống nhau. Mỗi lần hắn năn nỉ ỉ ôi qua điện thoại, cách mẹ đồng ý chính là dứt khoát dập máy.

Trang nhất báo Kim gia đưa tin. Đích thân Kim phu nhân đi đón con trai út giữa đêm.

Tất nhiên phần ngọt ngào tình cảm theo kiểu Kim gia là

-Hết tiền à mà bay cái giờ không giống ai thế.

Hắn tựa ghế, mệt mỏi nói, giọng trầm ổn êm theo nhịp xe của mẹ Kim.

-Mẹ ơi, út vàng của mẹ mệt lắm. Mai mẹ làm miến trộn nhé.

-Đưa tiền đây.

-Thống đốc Kim Taewon ký, mẹ muốn bao nhiêu cứ ra giá.

-Hôm qua chị Cho đưa mẹ ký, nhưng là mai mới bay mà, sao lại về hôm nay, lại ham hố xem vé đúng không.

Taehyung lẳng lặng gật đầu, đưa tay lên biểu thị mẹ đoán chỉ có chuẩn.

-Con hỏi thì chị bảo bay được, ra sân luôn đi, chị nhờ người đón sẵn cho rồi.

-Thế mà con bé không nói gì với mẹ.

-Chị còn không nói với ba mà. Mẹ tị ư, chị chạy việc cho Kim gia mà còn lo cho con. Tháng này mẹ tăng lương cho chị đi.

-Thống đốc nhà anh hào sảng lắm, không đến lượt anh nhắc nhở đâu.

-Tuyệt vời, để con cọc thêm cho miếng đất kia.

Mẹ Kim cười. Thực ra có nhận ra rồi nhưng bây giờ mới chắc chắn. Di truyền đáng yêu nhất của Kim gia là đội vợ lên đầu.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com