Chương 26
Taehyung vẫn chưa tin vào mắt mình.
Jungkook đang ở đây, đang nấu cơm đúng công thức cho hắn.
Hắn giờ này không còn quan tâm cái bảng viết gì, tin tài chính nào đang được đưa lên nữa.
Hắn kệ hết.
Hắn bây giờ chỉ biết Jungkook Jeon thôi.
Jungkook nói hắn dỡ vali cho cậu. Hí hửng chứ. Vali lần này lớn. Chắc là ở lâu.
Tiếng cậu gọi hắn từ bếp cũng không dứt được tâm tư hắn đang ngập trong những món đồ Jungkook mang sang.
Chỉ có một ngăn là đồ của cậu.
Ngăn bên kia có vải và một số đồ trong ngành may mà hắn không biết tên chính xác của nó là gì.
Không nhận được câu trả lời từ phòng ngủ, Jungkook đoán chắc hắn đã thấy rồi.
Ngó vào thấy Taehyung đang trầm ngâm, bất động với chiếc vali được mở toang.
Cậu ngồi cạnh, thái độ điềm nhiên. Jungkook vui vẻ nói.
-Anh sao thế? Em mang nhiều đồ quá à.
Hắn ngước lên nhìn cậu. Mí cắt cụp xuống. Giọng buồn buồn nói
-Jungkook à! Em không phải là sang đây với anh đúng không? Là em đi may đồ cho người ta...
Bây giờ mà giơ tay đánh vào đầu anh giảng viên nhỏ của cậu thì có độc ác quá không?
Sao lại có thể nghĩ được như thế. Sao vậy mà cũng nghĩ ra được chứ.
Nhưng tâm trạng đang rất vui, Jungkook phải trêu hắn thêm mới được.
-Vâng, mai anh đưa em đi nhé. Giờ thì ra ăn cơm đã.
Hắn vẫn chưa thoát cơn chấn động tinh thần này. Thật không thể tin được. Jungkook không phải sang đây với hắn.
Hắn phải tự an ủi bản thân. Tự trấn an quả tim và hai bán cầu não.
Ngồi ăn cơm. Thi thoảng Jungkook lại tự cười thầm.
Mấy cái bảng kín chữ vẫn còn mà lại để cho hắn có suy nghĩ đó. Có thật sự được mời sang đây may đồ thì cậu cũng không nhận nổi sự đãi ngộ này.
Taehyung có trầm xuống một chút.
Nhưng mọi việc vẫn phải diễn ra như bình thường. Jungkook phía sofa hỏi người đang rửa bát.
-Hôm nay anh có học bài đêm không?
Taehyung cười, thì ra cậu nhớ như thế. Lần trước là hắn không dám. Lần này không phải có dám hay không và hiển nhiên là hắn sẽ không đợi cậu ngủ mới leo lên giường nữa.
-Anh không.
Tuyệt. Cậu lăng xăng quanh quanh trong phòng. Vui vẻ than vãn.
-Nay em dậy từ sáng sớm đó. Ngồi trên máy bay lâu quá, ê hết người rồi.
-Thương quá, vậy mà còn nấu cơm cho anh.
-Thấy không, em thương anh nhất đấy.
-Rồi, rồi, thương thương của anh đi tắm đi nào.
-Vâng, thương thương của em tắm sau nhé.
Dọn qua phòng khách, bàn, bảng, sách vở. Tiếng nước trong nhà tắm vọng ra.
Lâu lắm rồi tim hắn mới lại được nhộn nhịp như vậy.
Ở hai người.
Thật thích.
Jungkook ngồi trước chiếc bảng của hắn.
Tóc chưa khô hẳn, khăn vẫn còn vắt trên cổ.
Cậu cầm bút dạ. Thầm nghĩ chiếc bảng này đến lúc không nên xuất hiện thêm chữ và số nữa.
Cậu đưa bút, vẽ đường cong rồi đường thẳng, điểm tròn rồi hình vuông.
Đổ bóng rồi lại chấm điểm bắt sáng.
Xong xuôi còn tự khen mình giỏi, vui vẻ đi sấy tóc.
Chưa được bao nhiêu nhịp, đã có bàn bay đỡ lấy, tay kia nhẹ nhàng chạm tóc cậu.
Jungkook mỉm cười, tóc loà xoà trước mặt cũng không che được hạnh phúc trên gương mặt cậu.
Taehyung trêu cậu.
Cố tình đẩy hết tóc về phía trước mặt. Đã thế còn đụng chạm gáy cậu.
Cậu thích nha nhưng cứ lả lướt trên da đầu như này thì cậu buồn.
Là buồn cười.
Jungkook cười khúc khích, Taehyung được đà, giữ chặt gáy cậu.
Qua từng lớp tóc của mình, Jungkook lờ mờ thấy cả gương mặt hắn đang ở đối diện mình.
Không thể phủ nhận, tóc dài lúc này lại có lợi trong việc che đi đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào môi người đối diện.
Đôi môi mỏng đó. Khẽ cười, rồi nhẹ như mây trôi, nhanh như gió lướt.
Chạm môi cậu.
Gió Úc vốn thổi nhanh như vậy hay mây Hàn Quốc quá nhẹ.
Cậu không cảm nhận được, bắt đền đấy.
Lần đầu có người chạm môi cậu, sao không lâu hơn một chút chứ.
Taehyung có học bá học thần thì lần này đúng là quá bạo rồi.
Không chịu mở mồm giống ba Kim nhưng giỏi làm con người ta không dứt ra được lại giống mẹ Kim.
Các bà mụ cũng thật biết thêm bớt.
Nụ hôn của hai người yêu nhau đành nợ Jungkook vậy.
Hắn tắt máy sấy rồi đặt và tay cậu. Ngồi xuống bên cạnh rồi cứ làm như vô tội nói.
-Đến lượt Jungkook sấy tóc cho anh rồi.
Chưa kịp hoàn hồn. Jungkook vô thức đứng lên, bật máy sấy.
Tiếng máy sấy thổi lý trí cậu quay trở lại. Jungkook tự nhiên cảm thấy bờ ức bức nặng bực.
Cậu khẽ khàng, nhẹ nhàng đưa tay vòng qua trước cổ hắn. Rồi dứt khoát.
"mưu sát" hắn. Tay còn lại thổi loạn tóc hắn lên.
Cậu chính là đang kẹp cổ hắn. Chỉ là cậu cố tình dùng chút lực.
-Sao lại nhanh như thế. Anh trêu em đúng không?
Taehyung bị chạm cổ, nơi nhạy cảm nhất của hắn, tay cầm vào bắp tay cậu cố gạt ra. Nặn ra tiếng trả lời nhưng xem chừng nói ra sẽ không vui nữa.
Hắn hùa theo, giãy giũa tăng cấp độ lên. Jungkook gằn giọng lên một chút.
-Anh cố tình, ai lại chơi thế. Đồ xấu tính này.
Jungkook vẫn chưa thả hẳn ra, cứ cảnh này người khổ là mình mất thôi, yết hầu của tôi không chịu đựng giỏi như "tôi" đâu.
Hắn lấy lại thế chủ động. Một tay giật lấy máy sấy rồi tắt đi, tay còn lại giữ chặt bàn tay cậu vòng xuống ôm eo hắn ngay khi vừa trở người.
Hai người đối diện nhau.
Tóc hắn sợi khô sợi ẩm loạn xạ, cái dựng cái xoã xuống mặt.
Jungkook bật cười.
Cậu cười tươi như một đứa trẻ, quên cả chuyện lúc nãy.
"đứa trẻ 22 tuổi" trước mặt Jungkook lại giả vờ làm mặt phụng phịu trêu cậu tiếp.
Thôi được rồi, biến hoá giỏi như này. Cậu thua, cậu không còn trách gì được nữa.
Taehyung lại ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn Jungkook. Nai vàng ngơ ngác nói tiếp
-Em cười anh, rõ ràng em không nghiêm túc sấy tóc cho anh.
Ủa alo
Rồi ai mới là người không nghiêm túc. Rồi ai mới là người trêu ai trước.
Taehyung trưng ra cái mặt biểu đạt rõ "Đã ai làm gì đâu, đã làm gì đâu"
Trêu tới trêu lui thì cũng sấy tóc xong.
Máy sấy tắt. Taehyung cầm một tay Jungkook, không nhìn cậu mà hỏi
-Hôm nay đã đi ở ngoài cả ngày rồi. Muốn đi ngủ chưa.
Jungkook cúi người xuống, cả hai nhìn nhau. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Thật xinh.
Chăn đắp ngang bụng, hai tay để trên, Jungkook nhắm mắt. Tư thế đi ngủ không sai vào đâu được.
Hắn nằm nghiêng người nhìn cậu.
Cắt đứt sự lãng mạn Taehyung đang chìm đắm.
Cậu nói:
-Ngủ đi mai còn đưa em đi đấy.
Hắn dỗi nha, tự nhiên nhắc lại lúc người ta đang tình cảm dâng trào. Taehyung quay người.
Jungkook mỉm cười, sao lại dỗi người ta tiếp rồi, hôm nay hơi mè nheo rồi nhé.
Cậu bay sang đây với hắn mà. Dỗ hắn là chuyện đương nhiên. Nhưng buồn ngủ quá rồi phải đánh nhanh thắng nhanh thôi.
Cảm nhận được có vòng tay trên người mình. Bàn tay cậu mềm mại tìm được đốt xương trên tay hắn.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Hắn quay người ôm cậu vào lòng, cố tình nhích người lên một chút.
Vòm ngực ấm áp. Trái tim đập vì cậu.
Jungkook mùi mẫn dụi vào ngực hắn. An yên chìm vào giấc ngủ.
Đâu cần em phải dỗ tôi, tôi cả đời không biết chữ giận với em viết nhưthế nào.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com