Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Cho bản thân cơ hội

   "Chúng ta... chia tay đi!"

   Jungkook như chết lặng ngay tại khoảnh khắc đó, nhưng em vẫn hi vọng rằng bản thân mình nghe nhầm. Đúng vậy, dù chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi nhưng người ta vẫn cố chấp bám víu vào nó vì một chấp niệm khó bỏ mà.

   "H-Hyungie nói gì vậy? Là em nghe nhầm đúng không? Hay là anh đang đùa giỡn?"

   "Jungkook, anh không đùa, chúng ta... kết thúc đi!" Taehyung đã rất cố gắng để nói ra hai từ cuối.

   "Chẳng phải chúng ta đang rất tốt đẹp hay sao? Cớ gì anh lại muốn chia tay?" Em cảm thấy sống mũi cay xè, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

   "Đơn giản là vì hết yêu thôi!" Taehyung cúi gằm mặt, hắn không thể nhìn thẳng vào mắt em lúc này khi đôi mắt long lanh mà hắn yêu thích đang phủ một tầng sương mỏng, nước mắt như trực trào ra.

   "Hết yêu? Anh nói dối mà không biết chớp mắt ư? Anh nói với em rằng anh thích em hơn mười hai năm, bây giờ nói hết yêu là hết thật à? Tình cảm của anh chỉ đến vậy thôi ư?" Jungkook dường như mất kiểm soát, em hất mạnh bàn tay đang đặt trên vai mình, quay mặt đi lau nước mắt.

   "Đơn giản vì lúc đó chưa có được em, nên anh muốn thử cảm giác chinh phục thôi! Bây giờ đã không còn tình cảm, chi bằng chia tay cho đỡ khổ sau này!" Hắn cố ổn định hơi thở, thốt ra những lời nói mà đến hắn sau này cũng không hiểu được chúng đã làm tổn thương em như thế nào.

   "Vậy thì anh hết tình cảm từ khi nào? Từ vài ngày, vài tuần trước, hay ngay từ khi em đồng ý làm người yêu anh?" Giọt nước tràn ly, Jungkook cuối cùng cũng đã rơi nước mắt, bộ dạng vô cùng thê lương.

   "Anh..."

   "Anh không trả lời được đúng không? Tại vì anh chưa từng hết yêu em!" Chất giọng trầm ấm hằng ngày hơi run nhẹ, không hề giống một người vừa nói chia tay người yêu. Đâu đó trong ánh mắt hắn có sự đau lòng xen lẫn tiếc nuối. Vừa hay Jungkook đã kịp nhận ra điều đó.

"ANH ĐÃ NÓI LÀ CHÚNG TA CHIA TAY ĐI! EM NGHE KHÔNG HIỂU HẢ?" Taehyung lớn tiếng khi Jungkook đã chọc trúng tim đen.

Jungkook không nói gì cả, chỉ lặng im rơi nước mắt. Từ bao giờ mối quan hệ của em và hắn ra nông nỗi này. Taehyung nhận ra bản thân đã mất bình tĩnh mà lớn tiếng với em liền cảm thấy hối hận. Nhưng có điều hơi muộn.

"Được, chúng ta chia tay!"

Nói xong Jungkook quay lưng bỏ đi thì bị hắn níu lại: "Để anh đưa em về!" Nhưng tay sớm đã bị em hất ra.

Em trừng mắt lên nhìn hắn, một ánh mắt đầy căm phẫn chứa nỗi uất ức không thể nói thành lời. Một đường đi thẳng về phía đường lớn. Có lẽ Jungkook đang gọi tài xế.

Hắn cứ đứng đó cho đến 10 phút sau, khi nhìn thấy bóng lưng em bước lên chiếc Bentley Taehyung mới chịu mở miệng ra nói ba chữ: "Xin lỗi em!" Rồi đội mũ lái xe về.

***********

Lại là một buổi sáng đẹp trời của thời tiết mới vào thu, nhưng đối với hai người vừa mới chia tay người yêu thì như một ngày mưa ủ dột.

Không còn hình bóng ai đó đứng đợi trước cửa nhà, tay ngắm ngắm vuốt vuốt trước kính chiếu hậu để đưa Jungkook đến trường nữa. Em đành để tài xế chở đến trường. Trên đường đi suy nghĩ cách làm thế nào để không cảm thấy ngượng ngùng khi ngồi chung bàn với 'người yêu cũ'.

"Thưa Jeon thiếu, đã đến trường rồi ạ!"

Vì mải suy nghĩ nên Jungkook không để ý chiếc siêu xe đã đỗ trước cổng trường, tài xế gọi em đến lần thứ ba mới nhận lại phản ứng của cậu thiếu gia.

"Ủa đại ca, hội trưởng đâu rồi? Tưởng hôm qua làm hoà dẫn nhau đi chơi rồi mà!" Junseo quay xuống nhìn bản mặt chù ụ của hắn liền thắc mắc.

"Mày bớt nói lại không ai bảo mày câm đâu!" Dứt câu liền gục mặt xuống bàn.

"Em không biết thì em hỏi... A hội trưởng Jeon!" Junseo còn đang uất ức không nguôi thì vị cứu tinh đã xuất hiện.

"Chào cậu!" Jungkook mỉm cười rồi ngồi vào chỗ, không còn màn ôm ấp như mọi hôm mà thay vào đó là ôm đống bài tập nâng cao lớp 12.

Junseo cảm thấy bầu không khí hôm nay thật lạ kì. Ai cũng lạ hết á! Cả hội trưởng Jeon lẫn đại ca Kim đều trầm tính hơn bình thường. Thật ra chỉ có Kim Taehyung thôi, vì Jungkook nổi tiếng ít nói và lạnh lùng mà. Chỉ có điều ở bên cạnh hắn lại dịu dàng ngoan ngoãn như một chú thỏ hồng. Nhưng có lẽ khoảnh khắc đó không tiếp diễn được nữa rồi.

"Junseo, đi với tao!" Đột nhiên hắn đứng phắt dậy làm cậu giật hết cả mình, còn Jungkook thì quá quen với tính cách bất chợt này của hắn rồi.

"Sắp vào tiết rồi đại ca!" Junseo vẫn ngồi lì trên ghế, có hội trưởng ngồi đây cậu đâu sợ bị túm đầu.

"Tao bảo đi là đi!" Taehyung định nắm đầu Junseo kéo đi thì bị một giọng nói làm hắn chững lại.

"Sắp vào tiết rồi, cậu mà đi sẽ bị tính là không có mặt!" Chủ nhân của câu nói đó còn ai ngoài Jeon Jungkook.

   "Không phải việc của cậu!" Nói xong Taehyung xách tai Junseo đi một mạch ra ngoài.

   Hắn kéo cậu lên trên sân thượng. Taehyung tâm sự đủ điều với Junseo, từ việc bản thân tổn thương thế nào và đã nói chia tay Jungkook ra sao. Hắn đã nghĩ rằng bản thân có thể nhận một lời an ủi nhưng không, phản ứng đầu tiên của Junseo là...

   "ĐẠI CA NÓI CHIA TAY HỘI TRƯỞNG Á?"

   "Đù mé tao kể từ nãy đến giờ mày vẫn chưa hiểu hả? Biết thế đã không kể với mày rồi, kể như không ý!" Taehyung bất mãn lên tiếng.

   "Đại ca yêu hội trưởng bỏ mẹ ra mắc gì chia tay?"

   "Chia tay vì tương lai của người ta thôi, tao không muốn Jungkookie vì tao mà mất thời gian xây dựng tương lai sau này..."

   "Thôi thôi ông đừng có bốc phét, hai người có học ngu thì sau này ra đời vẫn giàu còn gì. Làm như Jeon thị với Kim thị dễ phá sản lắm vậy á!"

   "Tao thì sao cũng được, nhưng Jungkookie cần lo cho sự nghiệp của em ấy nữa tao sẽ cố gắng quên đi em ấy..."

   "Thôi thôi im mẹ mồm, một câu Jungkookie hai câu Jungkookie, còn nói sự nghiệp tương lai đồ. Sau này sự nghiệp của hội trưởng cao mét tám nặng 72,5 kg thì ngồi đó mà khóc!"

   "Ê thằng kia, ý mày là gì?"

   "Đại ca phái hội trưởng từ lúc bé đến giờ, bảo quên là quên được à? Đại ca suy nghĩ lại đi, hội trưởng Jeon có nhiều vệ tinh lắm, để lạc mất coi như không còn cơ hội đâu!"

   Junseo vừa dứt câu thì bầu không khí rơi vào im lặng. Cũng phải thôi, cậu nói đúng quá mà.

Tâm lý Taehyung có chút xao động. Hắn thích em từ nhỏ đến giờ. Em vừa là ánh trăng sáng đời hắn, vừa là mối tình đầu của hắn. Nên dù có dùng cả đời bắt Kim Taehyung quên được Jeon Jungkook thì kết quả nhận lại là con số không tròn trĩnh. Chi bằng suy nghĩ lại bằng cách cho bản thân cơ hội được ở bên em, đó cũng là điều hắn muốn mà.

Hai người một đại ca một đàn em đi về lớp, nhìn hai người họ là biết không dễ đụng chạm rồi. Nhưng chưa kịp bước vào cửa lớp đã nghe tiếng chửi mắng sang sảng của thầy giáo Kang.

"Em nói vậy là sao hả Jeon Jungkook? Em ngồi cùng bàn với Taehyung mà cậu ta đi ra ngoài khi sắp vào tiết không biết đường cản lại à? Em làm hội trưởng kiểu gì vậy? Em cứ dung túng cho cậu ta như vậy đừng trách tôi cho em hạnh kiểm trung bình môn của tôi!"

*************

Toy cho phép các em chúc mừng sinh nhật toy 🎂

Hạp pi bớt đầy tu miii~

Hạp pi bớt đầy tu miii~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com