Chương 56: Tôi có thể ngủ ở đây không?
"Quaao Jungkook ah, không ngờ cậu cũng biết đàn nha!" Jimin vỗ cái bép vào đùi Yoongi đang ngồi lái xe bên cạnh.
"Người gì mà đã đẹp còn giỏi thế này, chỉ tiếc cậu không phải con gái thôi!" Eun Jo chống cằm nhìn em đang ngồi phía sau.
Jungkook đối diện với những lời khen chỉ biết cười trừ. Nói sao nhỉ? Jeon Jungkook nghe người khác khen ngợi đến quen luôn rồi.
Đột nhiên Yoongi la lên một tiếng, em nhỏ của anh vì giật mình mà vỗ bép vào cái tay đang sờ mó mình.
"Anh làm cái gì mà oang oang cái mồm lên vậy? Hại em hú hồn hú vía!" Nó nhớ là lúc hai người gian gian díu díu mập mờ thì anh tiền bối này lạnh lùng lắm mà ta.
"Xin lỗi bé cưng, anh mới nhớ ra là hôm trước anh mượn mô tô của thằng Taehyung mà chưa trả. Tiện hôm nay đem trả nó luôn." Anh vừa cười vừa xoa xoa chiếc má mochi của em người yêu.
"Hôm nay ư? Vậy thì anh phải đưa bọn họ về trước đã!" Jimin vừa nói vừa chỉ vào hàng ghế phía sau.
"Yên tâm, anh đưa Eun Jo và Jaehyun về trước, Jungkook và Taehyung tiện đường nên để thằng khứa đi đưa em ấy về!" Yoongi vừa nói vừa nhếch lông mày với hắn: "Đúng không, Taehyung?"
Taehyung nghe thấy tên mình thì giật mình, nhận được tín hiệu liền ho vài cái: "E hèm... đúng rồi, anh đưa họ về trước, Jungkook... để em!" Âm lượng hắn nói càng bé dần, đến hai chữ cuối gần như chỉ lí nhí trong miệng.
"Không nghe rõ!" Yoongi cố tình nhếch mày khiêu khích hắn.
"Em sẽ đưa Jungkook về!" Taehyung nhắm mắt lên tiếng.
"Phải vậy chứ, đàn ông con trai ăn to nói lớn đi cái xem nào!"
Thế là Yoongi đưa Eun Jo và Jaehyun về đến tận cửa. Anh đã hi sinh chiếc mô tô mới mua của mình để tạo điều kiện cho hai bạn trẻ có không gian riêng với nhau. Min Yoongi không nói không có nghĩa là anh không biết, ánh mắt của Jungkook nhìn Taehyung từ lúc ở nhà hàng đến lúc chơi đàn đều rất lạ kì.
Taehyung đưa em về đến nhà cũng đã hơn 10 giờ đêm. Quả thật hôm nay đi chơi hơi nhiều. Trên cả đoạn đường đi không ai nói với ai câu nào, chẳng lẽ đến tận nhà người ta rồi không không tiến triển được gì thì quá là kém cỏi đi, phí bao nhiêu công Min thiếu gia dàn xếp. Nhân tiện trời đã khuya, hắn tin rằng mặt bản thân đủ dày để... xin em ngủ nhờ một đêm.
"Cảm ơn vì đã đưa tôi về, cậu về cẩn thận!"
Nếu như lúc trước, khi cả hai vẫn còn tay trong tay rất mặn nồng thì Jungkook sẽ đứng đợi cho đến khi hắn đi khuất mới bước vào nhà. Nhưng qua bao lâu rồi, mối quan hệ của cả hai đâu còn được như trước. Vậy nên em cứ thế cất bước đi vào. Nếu không phải do hắn phản ứng nhanh thì đã vuột mất cơ hội ngàn vàng rồi.
"Jungkook!" Taehyung nắm chặt lấy cổ tay em như thể nếu không làm vậy thì em của hắn sẽ biến mất.
Có lẽ do hắn kéo quá mạng nên thân hình người nhỏ cứ thế va vào lòng ngực của người lớn hơn. Jungkook lúc này mới giật mình đứng thẳng người lại, nhưng tại sao con người này vẫn chưa chịu buông em ra? Cổ tay bị siết chặt khiến Jungkook khẽ nhăn mặt, nhờ đó mà Taehyung biết ý thả lỏng tay em ra.
"X-xin lỗi, anh... tôi không cố ý!" Taehyung xót xa nhìn cổ tay trắng nõn nay hằn lên vết đỏ vì lực nắm của hắn.
"Không sao, cậu muốn nói chuyện gì với tôi à?" Em không lòng vòng vào ngay chủ đề chính.
"Hôm nay... tôi... tôi..." Taehyung đang đấu tranh tư tưởng xem hắn có nên nói ra hay không.
"Cậu không nói là tôi đi vào đấy!"
Hắn nhắm mắt hét to: "TÔI CÓ THỂ NGỦ Ở ĐÂY KHÔNG?"
"Gì chứ?" Em nhăn mặt.
"Trời khuya mất rồi, đi về sẽ rất nguy hiểm. Không biết tôi có thể ngủ nhờ ở đây không?" Đi đường ban đêm nguy hiểm là thật, nhưng đối với Kim Taehyung thì không biết ai sẽ gặp nguy hiểm đâu.
Jungkook suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không hẳn là không thể, nhưng sẽ có chút bất tiện!"
"Tôi có thể ngủ ở sofa trong phòng cậu mà!" Phòng Jungkook như cái chung cư cao cấp thu nhỏ, chỉ thiếu duy nhất cái bếp thôi.
"Trong phòng tôi?"
"Ừm... được không Jungkookie?"
Trong lúc em đang chần chừ không biết nên đồng ý hay không thì vừa lúc chiếc Cadilac sang trọng dừng trước cổng Jeon gia. Bước xuống là Jeon chủ tịch và Jeon phu nhân. Kim Taehyung nhân cơ hội nắm bắt ngay, cứu tinh của hắn đến rồi.
"Ủa Taehyung, sao hai đứa ở đây giờ này? Sao không vào nhà ngồi, sương đêm lạnh lắm!" Jeon phu nhân tiến lại gần nói với đôi bạn trẻ.
"Dạ cháu chào cô!" Taehyung cúi đầu chào rồi bắt đầu kể khổ: "Hôm nay cháu với Jungkook đi chơi với Yoongi và Jimin rồi cháu đưa cậu ấy về. Bây giờ gần 10 rưỡi đêm rồi, cháu sợ đi đêm nguy hiểm nên xin ở lại một hôm nhưng có vẻ Jungkook sợ phiền nên từ chối rồi ạ!" Hắn vừa nói vừa mếu, nước mắt như sắp chảy ra đến nơi.
Em lúc này đứng hình mất mấy giây, đã ai từ chối hắn đâu. Chưa kịp lên tiếng phản bác liền ăn ngay cú lườm từ mẹ Jeon khiến Jungkook im như thóc.
"Con đó, bạn đưa về tận nhà mà xin ngủ lại cũng không cho. Ai dạy con xấu tính thế hả? Nhà còn bao nhiêu phòng, để Taehyung chọn một cái là được mà!" Mẹ Jeon chốt câu cuối cùng khiến hắn như chết lặng.
"Thì con cũng định cho đó, nhưng cậu ta đòi ngủ trong phòng con!" Jungkook chỉ tội hắn.
"Cái này..." Chết thật, mối quan hệ của tụi nhỏ đâu chỉ là bạn bè để ngủ chung với nhau đâu.
Cảm giác mẹ Jeon đang bị lung lay, Taehyung liền đánh mắt sang cầu cứu vị chủ tịch cao quý. Ba Jeon đương nhiên sẽ hết mình đẩy thuyền cho hắn rồi.
"Thôi cứ để Taehyung vào nhà đi rồi tính, ba sẽ nói với ông Kim bảo là Taehyung ngủ ở đây!"
Quả là chủ nhân của Jeon gia, nói đâu trúng đó. Tất cả đành ngậm ngùi đi vào nhà.
************
Rốt cuộc thì Taehyung hắn cũng phải ngủ phòng riêng do quản gia sắp xếp. Quả thật là Jeon gia, đến cả phòng dành cho khách cũng rộng lớn và tiện nghi vô cùng. Trong lúc hắn tay đang ôm gối, chân gác lên tường suy nghĩ cách lẻn vào phòng em thì tiếng gõ cửa mà Kim Taehyung không ngờ sau này sẽ thay đổi toàn bộ cục diện trong mối tình sâu đậm này của hắn vang lên.
Cốc cốc cốc ~
"Vào đi ạ!" Hắn chán nản lên tiếng.
Vị quản gia cao tuổi kia bước vào, cung kính cúi chào: "Thưa cậu, Jeon lão gia muốn gặp cậu trên thư phòng ạ!"
"Gặp cháu?" Taehyung lấy tay chỉ vào mình.
"Đúng vậy!"
Thế là phía sau vị quản gia lạng lùng kia xuất hiện một cậu trai ngoại hình xuất sắc, lần mò từng bước đến thang máy dẫn thẳng lên thư phòng riêng của Jeon Junghyun. Vừa bước vào đã nhìn thấy người đàn ông uy nghiêm ngồi trên bộ ghế da sang trọng, trên tay là tách trà hoa cúc mà ông hay dùng trước khi đi ngủ. Hương gỗ nhè nhẹ xộc thẳng vào mũi khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
"Thưa chủ tịch, cậu Kim đã đến rồi ạ!"
"Ông ra ngoài được rồi!"
Taehyung rón rén ngồi xuống chiếc ghế đối diện bố Jeon. Lúc bình thường thì không sao, cứ khi nào Junghyun nghiêm túc thì đến cả con trai cưng cũng phải sợ.
"Bác cho gọi con?"
"Ừm, có vẻ lâu rồi ta không thấy con gọi ta là bố!" Bắt đầu câu chuyện bằng một câu nói bông đùa.
"Dạ, mối quan hệ của con với Jungkook không được như xưa nữa, mọi việc xảy ra đều là do con..."
"Được rồi, ta không gọi con lên đây để nói về việc này, có chuyện quan trọng hơn!" Junghyun trở về dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.
"Có chuyện quan trọng hơn chuyện này sao ạ?" Đối với hắn, Jungkook là nhất, không ai quan trọng bằng. Chẳng lẽ việc này liên quan đến em sao? Jeon Jungkook sắp đi du học lần nữa, hay em được đính ước với một người khác?
Trong lúc hắn đang overthinking thì giọng nói trầm ấm của bố Jeon vang lên, đập tan hoàn toàn nghi ngờ của Taehyung.
"Là chuyện liên quan đến cái chết của mẹ con!"
"Dạ?" Hắn phải mất một lúc lâu mới hiểu được ông Jeon đang nói về điều gì: "Chẳng phải mẹ con bị tai nạn giao thông, mất cách đây nhiều năm rồi sao?"
"Cái chết của mẹ con... không phải là một sự cố ngoài ý muốn!" Jeon Junghyun có vẻ hơi ngập ngừng nhưng vẫn lựa chọn nói ra.
***************
Tôi đã trở lại rồi đây, thi cử cứ phải gọi nà nét nuôn. Còn thi hsg thì phiên phiến thoi hà. Nhím cố gắng thi hsg như vậy vì crs có trg đội tuyển môn khác đó 😊😊😊 cùng thi hsg cho xứng với ngta. Mà ngta báo tui lm hơn 20 đề toán các cọu ạ 🥹 ksao, vì sự nghiệp ngày mai crs trở thành ngiu 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com