Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Ngoại lệ đối với anh nghĩa là gì?(2)

Người kia bước qua đường rồi rời đi. Jeon Jungkook lúc này mới thôi suy nghĩ, cậu quay ra từ từ ăn phần của mình. Lòng cậu lúc này tự hỏi cậu đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?.

Dòng thời gian trôi qua thật nhanh...cứ như cuộn video được người ta tua đi tua lại chẳng mấy chốc trở về với thực tại. Dòng người vội vã cứ thế thưa thớt hơn. Ánh đèn vàng trên nẻo đường se se lạnh. Jeon Jungkook và Park Jimin đã ngồi trò chuyện, ôn bài cùng nhau cho đến khi thấy trời chuyển tối.

" Tạm biệt, mai lại gặp, về cẩn thận" Park Jimin vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Jeon Jungkook. Có lẽ ăn no và nói chuyện xong tâm trạng đã tốt hơn Jungkook cũng giơ cao tay vẫy chào Park Jimin rồi sau đó cả hai quay đi mỗi người một hướng.

Trải bước đều trên con đường chẳng còn mấy ai, Jeon Jungkook ngẩn đầu nhìn lên bầu trời cao rộng kia, cậu ngắm nhìn bầu trời sao đêm thật lâu, thật lâu đến khi mây mù lấp kín cả bầu trời mới đi tiếp. Ánh đèn sưởi ấm cả màng đêm, có cậu thanh niên đang một mình bước về nhà cùng chiếc cặp đen trên vai lướt ngang một thứ chợt bất ngờ mà nhìn lại.

Ánh đèn tỏa sáng xuyên qua khung cửa kính của một cửa tiệm nhỏ...hình bóng người ấy không thể khiến Jeon Jungkook lầm tưởng được. Chàng trai cao ráo phía trong đang cặm cụi vẽ một bức tranh, xung quanh ngập tràn sắc màu và hoa. Phố đêm lãng mạn nhìn người qua khung cửa sổ ấy khiến Jeon Jungkook không biết chán chừng.

" Bức tranh...rất đẹp...". Jeon Jungkook từ đó đến bây giờ vẫn không thay đổi. Cậu chưa từng khen tranh của ai ngoài Kim Taehyung... Phải phải...chính là tiền bối Kim.

" Ý chết!! Chậu hoa cụa tôiiii". Kim Taehyung bỗng hét toáng lên chạy thật nhanh ra phía sau cánh cửa. Kim Taehyung thật ngốc, mỗi việc tưới nước cho hoa cũng không xong. Anh ta đem cả chậu hoa để dưới vòi sen trong nhà tắm để tưới đấy!!quan trọng là từ lúc mua về tới lúc vẽ tới giờ đã tối sầm, vòi sen vẫn còn mở!!

" Tiền bối đâu rồi?..." Đôi mắt nai long lanh nhìn về phía cánh cửa đang mở. Cửa tiệm vẫn để biển OPEN nên cậu chậm rãi bước vào.

*Bên trong ấm lắm, thoang thoảng mùi của tiền bối, rất dễ chịu....* Dường như muốn thốt ra thành lời nhưng chỉ biết giữ trong lòng không biết vì sao không thể nói ra.

Để nhẹ chiếc cặp xuống chiếc ghế gỗ nhỏ, cậu ngồi xếp bằng xuống nền gạch trắng, trở thành cậu bé ngoan ngồi trật tự ngắm nhìn xung quanh. Nơi này chứa đầy các bức tranh do Kim Taehyung vẽ, đơn giản mộc mạc và ấm áp. Chiền đắm vào nơi này không lối thoát, có một Jeon Jungkook ngủ thiếp đi từ khi nào không hay. Đầu tựa vào chiếc cặp chẳng mấy mềm mại, nhưng đành chịu thôi vì cậu đã ngủ rồi, không còn biết trời trắng mây gió gì nữa.

" Jung-" Kim Taehyung bất ngờ nhìn thấy cậu trai đang ngủ thiếp, lẽ ra định gọi cậu một cái thì chợt thấy cậu đã ngủ. Jungkook là cậu bé rất ngoan, lúc ngủ nhịp thở chậm rãi, hoàn toàn không cựa quậy gì hết, khác với tên Kim hoàn toàn. Đặt chậu hoa vừa xử lí xong kế bên bức tranh, anh vội tìm áo khoác của mình đắp vô cho Jungkook, vừa đắp vừa nhỏ với em.

" Trời đã se se lạnh rồi, phải biết giữ ấm cho bản thân chứ cậu Jeon". Chất giọng trầm ấm càng khiến người nghe dễ chịu mà ghiền vào giấc ngủ. Kim Taehyung cười nhẹ như thể thật hết nói nổi với cậu. Thấy cậu ngồi dưới nền gạch, lại không có chỗ tựa đầu thoải mái, Kim Taehyung quyết định đỡ cậu dậy để đi tìm đồ trải ra cho cậu ngủ. Nơi này thuận tiện thật đấy! Sở dĩ nó là nơi để Kim Taehyung xã stress, chăn gối nệm êm ở đây đều có hết.

Bàn tay cứng rắn đỡ đầu chàng trai dậy thật nhẹ nhàng bởi sợ người kia tỉnh giấc. Để cằm cậu dựa vào vai, tay vẫn giữ cho đầu cậu không ngã xuống trong tư thế một chân quỳ. Cứ tưởng tượng hình ảnh người mẹ cho em bé ngủ trên vai sẽ hình dung ra ngay.

Trải xong liền từ từ để đầu cậu ngã xuống rồi đắp chiếc áo khoác cho cậu. Mùi hương quyến luyến giữa cả hai khiến ai cũng dễ chịu. Jeon Jungkook có mùi hương thơm nhẹ nhàng như em bé. Kim Taehyung mang mùi hương nam tính kèm pha sự lãng mạng.

Từ lúc nơi này được Kim Taehyung chuyển đến chưa ai dám ngủ lại ở đây, cũng có người ngủ quên nhưng cậu ta đều gọi dậy và tiễn về.* Lạ thật, sao mình không kêu cậu ấy dậy?* Đầu Kim Taehyung chợt nảy ra câu hỏi.

" Coi như cậu may mắn, tôi để cậu ngủ ở đây, tôi có vẽ tranh ồn quá cũng đừng có trách". Tính tình hậu đậu như cậu ta làm cái gì cũng gây tiếng ồn nên mới nói thế, cơ mà người kia ngủ rồi có nghe hay không mà nói lắm thế.

Cặm cụi dành cho những nét vẽ chẳng mấy chốc kim đồng hồ điểm không giờ đêm. Tích tắc tích tắc chiếc đồng hồ kêu lên giữa không gian tĩnh lặng. Đôi mắt người kia dần mở ra, chớp chớp vài cái rồi chợt nhận ra.

" Tiền...tiền bối Kim...". Jeon Jungkook uể oải cả người ngồi dậy, dụi dụi cặp mắt mơ mớ ngủ.

" Em làm phiền tiền bối rồi...em...em về ngay đây, không phiền tiền bối nữa đâu!!".

" Làm gì mà luống cuống lên thế, không sao không sao, về thì để tôi tiễn". Một lúc lâu sau cậu cũng không đáp lời...

"...".

" Nếu được thì cậu cứ ở lại đây đi, giờ là nửa đêm rồi về lúc này không được an toàn cho lắm".

" Nếu...không phiền thì em xin phép ạ...".

" Cậu làm gì mà cứ ấp e ấp úng, tôi có làm gì đâu, vậy là ở lại nhé! Cậu ngủ đi. Đêm rồi".

Người đứng người ngồi, người cười người không. Kim Taehyung quay lưng về phía cậu để vẽ tiếp.

" Tiền bối hay ngủ trễ ạ?".

" Không hẳn, không thường xuyên, chỉ là lâu lâu lại muốn vẽ vài bức tranh theo ý tưởng thôi".

" Bầu trời xanh...đường rây và không có ai...".

" Có cả cây nữa mà haha. Anh chợt nhìn lại quá khứ thời hoa niên của mình...anh thấy nó trôi nhanh quá...như thể một chuyến tàu".
Cậu dừng lại và không nói tiếp.

" Như thể ta" bắt lấy" chuyến tàu tương lai...ta đắm chiềm vào bên trong một tương lai xa vời chẳng biết điểm dừng là khi nào. Từ trong thân tâm ta nhìn ra ngoài, thấy những khung cảnh thân quen rồi chẳng mấy chốc chúng trở thành quá khứ khi ta lướt qua. Nhìn lại thì ta đang ở tương lai mà quá khứ cố tìm kiếm, cố suy nghĩ. Cứ lướt qua lướt qua rồi trở thành quá khứ".

Jeon Jungkook nối tiếp câu, câu nói này...cậu nghe ở đâu đó từ hồi nhỏ, của một bà lão, nhưng chuyện lâu rồi chẳng nhớ khung cảnh khi xưa là gì nữa, chỉ nhớ lời không nhớ người không nhớ được gì nữa...

" Đường rây chính là con đường ta đã đi, một con đường thật dài thật dài, trong gai, sỏi đá. Nhưng không phải ta cứ đi một hướng, anh nhìn lại thì đường rây của bản thân ngã theo nhiều hướng quá haha".

Kim Taehyung lại tiếp câu, nói không chừng hai người cứ nói tiếp nói tiếp lại thành cả bài văn mất.

" Tiền bối có hay tâm sự thế này không?".

" Không đâu... Bây giờ thì không...trước kia thì có, anh hay tâm sự cùng bà của mình, giờ thì lâu rồi không nói với nhau nữa. Do anh cứ bận bịu cho việc học, có nói cũng chỉ là hỏi thăm sức khỏe, không có nhiều thời gian bởi bà không còn khỏe nữa".

" Nhắc lại mới nhớ, hình như...anh cũng đang tâm sự nè".

" Phải...Phải ha"

" Này gọi là gì ta??? Mmmmm.....ngoại lệ ha...anh ít khi tâm sự với người ngoài lắm".

" Chắc không hẳn đâu...Thế theo tiền bối, ngoại lệ nghĩa là gì?".

" Ngoại lệ đối với anh nghĩa là....em ( giống cách đối xử với em)".

Jeon Jungkook không biểu đạt cảm xúc ra ngoài nhưng bên trong cậu cảm giác lạ lắm. Nhịp tim đập loạn cả lên. Cậu không thể hiểu nổi bản thân lúc này...

Đợi đến lúc Kim Taehyung đã đi ngủ. Jeon Jungkook nhẹ nhàng mở cặp ra lấy ra cuốn từ điển và cây bút quen thuộc viết gì đó.

-xx/x/xxxx-
Ngoại lệ: biểu thị bản thân
( Tiền bối Kim nói: Ngoại lệ đối với anh nghĩa là em).

Hoàn thành công việc thường ngày. Cậu đến chỗ Kim Taehyung đã trải cho cậu mà nằm xuống. Đánh một giấc thật tốt cho đến sáng hôm sau.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #taekook