Chương 47: "Anh cõng em"
Điền Chính Quốc chạy ra khỏi phòng, lảo đảo đi xuống lầu.
Trời đã gần sáng rồi nhưng sàn nhảy dưới lầu một vẫn chìm trong xa hoa truỵ lạc, chỉ mê kim túy*.
[ *Chỉ mê kim túy (纸迷金醉): ẩn dụ cuộc sống xa hoa phù phiếm]
Đầu Điền Chính Quốc đang rất loạn, không có cách nào để suy nghĩ, trong đầu như một cuộn phim, không ngừng chiếu lại cảnh tượng vừa rồi.
Cậu thấy rõ ràng Lãnh Gia Nghị và Kim Thái Hanh ở rất gần rất gần, nghe được Lãnh Gia Nghị nói Kim Thái Hanh đã từng yêu anh ta...
Điền Chính Quốc thống khổ nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.
Cậu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thống khổ lắc đầu, hi vọng có thể đuổi những hình ảnh trong đầu kia đi.
Cậu không muốn phỏng đoán quan hệ của Kim Thái Hanh và Lãnh Gia Nghị trong quá khứ, hiện tại và tương lai, chỉ là những gì cậu chính tai nghe được, tận mắt thấy làm trái tim cậu đau đớn vô cùng.
Một nhân viên phục vụ có dáng người nóng bỏng, ăn mặc hở hang bưng một ly nước chanh tới, cười quyến rũ: "Anh trai, muốn uống chút gì không?"
Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng lắc đầu, rồi lại gật gật đầu. Cậu hỏi: "Rượu mạnh của các cô là cái gì?"
Nhân viên phục vụ cảm thấy buồn cười, ngón tay gảy nhẹ qua trong khuôn mặt trắng hồng của Điền Chính Quốc: "Anh trai nhỏ à, anh xác định muốn rượu mạnh nhất ở nơi này sao? Sau khi uống xong phát sinh thứ gì, chúng ta cũng không chịu trách nhiệm đâu nha!"
Điền Chính Quốc tức giận nhìn nhân viên phục vụ, Kim Thái Hanh khi dễ cậu thì thôi đi, thế mà ngay cả nhân viên phục vụ cũng không muốn cho cậu uống rượu.
Ngón tay mảnh khảnh của cậu đung đưa trước người phục vụ trước mắt, nói mơ hồ không rõ: "Tôi muốn, tôi muốn... Uống hai ly!"
Nói xong, cậu lại lấy điện thoại ra, để lên bàn, "Tôi có, có tiền!"
Nhân viên phục vụ nhìn Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới, thấy cậu dáng dấp da mịn thịt mềm, quần áo chỉnh tề, không giống như đến gây chuyện, cũng sảng khoái gật đầu: "Được rồi anh trai, hai ly Lily trắng, em giúp ngài hạ đơn."
Về phần tại sao người nhìn ngoan vậy thanh thuần vậy như Điền Chính Quốc xuất hiện ở nơi này, cũng không phải chuyện cô phải thắc mắc.
Có lẽ là quý công tử đến tìm kích thích, cũng có lẽ là khổ sở vì tình đến phát tiết.
Trong lúc chờ đợi nhân viên phục vụ đưa rượu đến, Điền Chính Quốc ôm ly nước chanh uống ừng ực ừng ực, chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Điện thoại để trên bàn không ngừng rung lên, nghe ồn ào không chịu được. Cậu không chút do dự, trực tiếp tắt nó đi, tiện tay ném qua một bên.
Lily trắng đặc biệt rất nhanh được đưa tới, hai cái ly thủy tinh xinh đẹp bày trước mặt Điền Chính Quốc, dưới ánh đèn nhiều màu trông mê say lại mơ hồ.
Điền Chính Quốc bất mãn vặn lên lông mày, cẩn thận bưng một ly lên.
Đây chính là rượu mạnh nhất sao? Sao lại, giống như là sữa bò thế? Chẳng kích thích chút nào.
Cậu không chút do dự uống ực một ngụm.
Lúc vào là vị ngọt nhàn nhạt, ngay sau đó là vị cay nồng dâng từ trong cổ họng, khiến Điền Chính Quốc ho khan hai tiếng, mắt bị cay đỏ lên.
Dư vị lại là mùi cam chanh nhàn nhạt, khiến cho người ta không nhịn được lại muốn uống một ngụm.
Hai tay Điền Chính Quốc ôm ly thủy tinh làm đá lạnh bên trong lắc lư.
Nhìn qua đám nam nam nữ nữ đung đưa trong sàn nhảy cách đó không xa mà thấy cay cay cổ họng.
Từng ngụm rượu vào trong bụng, cậu mới thấy trong lòng dễ chịu hơn chút.
Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh cậu xuất hiện thêm một gã đàn ông ước chừng hơn ba mươi tuổi, tóc nhuộm vàng, hốc mắt mang theo tơ vàng.
Gã cầm điếu thuốc, thuần thục hút một hơi, rồi lại dùng đầu ngón tay gảy hai cái: "Bạn nhỏ, tới đây một mình sao?"
Khói thuốc nhàn nhạt mông lung lượn lờ bao quanh người Điền Chính Quốc, khiến cậu không thoải mái ho khan hai tiếng, giương mắt nhìn về phía gã đàn ông trước mặt.
Lạnh lùng, không có ý muốn tiếp lời.
Gã đàn ông cười cười, dập tắt điếu thuốc, ngồi xuống sofa mềm đối diện Điền Chính Quốc, "Sợ cái gì, tôi cũng không phải người xấu."
Điền Chính Quốc ôm trong ngực nửa ly rượu chưa uống xong, vẫn lạnh lùng nhìn gã. Giống như một loài động vật ăn cỏ, mắt trừng đến căng tròn.
Nam nhân cũng không buồn bực, chỉ vào ly Lily màu trắng còn lại trên bàn: "Tôi chỉ hơi tò mò, cậu gọi hai ly rượu, sao chỉ có một mình?"
Hắn thích ý tựa ở trên lưng ghế salon mềm, ánh mắt nhìn về phía đám nam nam nữ nữ bên kia cử chỉ thân mật, động tác lẳng lơ: "Bọn hắn đều có đôi có cặp, chỉ có tôi với cậu, là cô đơn một mình."
Điền Chính Quốc khẽ giật mình, thái độ hơi mềm xuống, lông mi thon dài rung rung, mí mắt tiu nghỉu.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người tôi thích... Không thích tôi."
Gã đàn ông cười khinh miệt, gặp được thiếu niên khổ vì tình, gã tùy ý nói tiếp, "Ừm, cô ta là người xấu."
"Không phải người xấu!"
Bạn nhỏ Điền Chính Quốc tức giận, dù cho lúc này cũng không thể chấp nhận người khác nói xấu Kim Thái Hanh.
Tay Điền Chính Quốc không tự giác nắm thành quyền, đặt bên cạnh đầu: "A Hanh ca ca là người tốt, nếu như, nếu như anh dám nói anh ấy không tốt, tôi sẽ... Tôi sẽ đánh anh!"
Gã đàn ông rõ ràng bị động tác của Điền Chính Quốc làm vui vẻ, hứng thú nhìn Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới: "U, hóa ra cậu thích ca ca gì đó à, vậy sao anh ta không thích cậu?"
Điền Chính Quốc giật mình, nắm đấm đang nắm chặt vô thức buông lỏng, rũ xuống bên người.
Cậu tủi thân nhỏ giọng mở miệng: "Anh ấy... Anh ấy hẹn hò với người con trai khác!"
Gã đàn ông càng cười tươi hơn, gã bước chân dài đến bên cạnh Điền Chính Quốc. Gã đưa tay lấy ly rượu trên tay Điền Chính Quốc đặt lên bàn thủy tinh trước mặt, vòng tay ôm lấy cậu, gần như là ngăn Điền Chính Quốc lại.
Thanh âm của gã rất thấp, rất nặng, cố ý thổi hơi bên tai Điền Chính Quốc: "Ca ca của em không hẹn hò với em, vậy em hẹn hò với tôi có được không? Tôi cũng có thể làm ca ca của em, còn có thể làm chuyện khác với em..."
Hơi thở lạ lẫm quanh quẩn khiến Điền Chính Quốc không thoải mái nhíu mày. Cậu đẩy gã đàn ông sắp dán lên người cậu ra, không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Tôi không muốn!"
Gã nhếch miệng cười khinh bỉ: "Bạn nhỏ à, đã tới đây thì phải hiểu rõ chứ. Cậu có thể kêu thử xem ca ca gì đó của cậu có thể tới cứu cậu không."
Âm nhạc xung quanh ồn ào, tiếng người huyên náo, gã không tin ca ca gì đó của cậu có thể tìm tới đây.
"Buông em ấy ra."
Gã vừa nói xong thì một giọng nam bên cạnh đạm mạc vang lên. Thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại có thể dễ dàng cảm nhận được tức giận trong giọng nói.
Lúc Kim Thái Hanh tìm được Điền Chính Quốc trong góc sàn nhảy của lầu một, gương mặt trắng nõn của thiếu niên đỏ bừng lên, hận không thể cách xa tên bên cạnh tám trượng. Mà ngồi bên cạnh cậu là một gã đàn ông tóc vàng lạ mặt, lộ ra một cỗ túng dục quá độ.
Kim Thái Hanh quan sát tỉ mỉ Điền Chính Quốc, phát hiện tóc cậu thiếu niên chỉ bị làm loạn chút, quần áo vẫn chỉnh tề, lúc này mới thoáng yên tâm lại.
Gã đàn ông tóc vàng vô thức ngẩng đầu, lúc ánh mắt chạm đến khuôn mặt lãnh nhược băng sương của Kim Thái Hanh không khỏi run một cái.
Cho dù gã có ngốc, cũng sẽ không thể không biết nam nhân có thể một tay che trời này.
Trong giới không dám tung ra scandal của Kim Thái Hanh, không chỉ bởi vì anh là ảnh đế nổi tiếng, mà nhiều hơn cả chính là sợ thế lực rắc rối phức tạp của Kim gia phía sau Kim Thái Hanh. Mà để có thể trà trộn lâu dài ở mấy nơi thanh sắc, nghênh ngang làm loại chuyện xấu xa mà không sợ bị bắt, đương nhiên trong nhà gã tóc vàng cũng coi là có chút quan hệ.
Chỉ là lần này, thân thế của gã tất nhiên là núi cao gặp núi cao hơn. Gã không tự giác buông ly và tay Điền Chính Quốc ra, ngượng ngùng cười.
Điền Chính Quốc đột nhiên thu tay lại, cổ tay trắng nõn lúc đầu đã đỏ một vòng. Cậu chán ghét chà hai lần, muốn xóa sạch dấu vết gã kia để lại.
Kim Thái Hanh nhanh chân đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, thương tiếc nắm chặt cổ tay Điền Chính Quốc. Lúc nhìn về phía Điền Chính Quốc, ánh mắt lạnh như băng lập tức mềm nhũn, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng chà, một lát nữa dắt em đi rửa."
Lúc này Điền Chính Quốc mới phát hiện Kim Thái Hanh không biết lúc nào đến đây, cao hứng kêu một tiếng "A Hanh ca ca", lại đột nhiên nhớ tới gì đó, rút tay khỏi tay Kim Thái Hanh, cực kỳ tủi thân lẩm bẩm: "Đừng đụng vào em!"
Gã tóc vàng ở một bên cẩn thận từng li từng tí cười: "Kim thần, ha ha, đây là người của ngài à."
Kim Thái Hanh lạnh lùng liếc gã một cái, môi mỏng khẽ mở: "Cút."
Khí thế to lớn ập tới là gã đàn ông chỉ cảm thấy tê cả da đầu, liền vội vàng gật đầu, lăn khỏi đó, đầu cũng không dám ngoảnh lại một chút.
Kim Thái Hanh không để ý đến gã nữa, ngồi xuống bên người Điền Chính Quốc, nhỏ giọng dỗ dành cậu: "Cùng A Hanh ca ca trở về có được không?"
Điền Chính Quốc nháy mắt lắc đầu: "Không muốn! A Hanh ca ca là đồ khốn kiếp!"
Lúc đối mặt với người khác Điền Chính Quốc không nỡ nói xấu Kim Thái Hanh, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lại cảm thấy có chút tức giận.
Anh đi tìm Lãnh Gia Nghị gì đó của anh không phải tốt hơn sao, còn tới tìm mình làm gì.
Kim Thái Hanh vuốt ve đầu Điền Chính Quốc, ngữ khí dịu dàng đến nỗi có thể chảy ra nước: "Mộc Mộc ngoan, ca ca đối xử với em không tốt sao?"
Trong mắt Điền Chính Quốc là một mảng sương mù mông lung:"A Hanh ca ca khi dễ em! Anh ấy hẹn hò với người con trai khác!"
"Ca ca không có, " Nhớ tới Lãnh Gia Nghị, ý lạnh nơi đáy mắt Kim Thái Hanh chợt lóe lên, nhưng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa. Anh không nhịn được bóp khuôn mặt đỏ rừng rực của Điền Chính Quốc một chút, tiếp tục dỗ dành, "Ca ca không có hẹn hò với người con trai khác, ca ca có thể thề, nếu như ca ca hẹn hò với người khác, sẽ..."
"Không muốn không muốn! Em tin!"
Kim Thái Hanh chưa kịp mở miệng, một đôi tay chặt chẽ đã ngăn miệng anh lại.
Thần sắc Điền Chính Quốc có chút bối rối, mở to hai mắt, lặp lại một lần nữa, "Em tin rồi, không cho phép ca ca nguyền mình!"
"Được", Điền Chính Quốc viết hết ý nghĩ lên mặt làm nội tâm Kim Thái Hanh không khỏi mềm nhũn, cười đáp ứng.
Anh giữ chặt tay Điền Chính Quốc lại, rồi vuốt ve khuôn mặt cậu, "Vậy bây giờ có thể đi với ca ca không? Ca ca đảm bảo, sẽ không khi dễ em."
Điền Chính Quốc bĩu môi, làm nũng: "Nhưng mà em run chân, không có sức."
Kim Thái Hanh chịu mệt nhọc cúi nửa người xuống: "Anh cõng em."
Điền Chính Quốc híp mắt cười ngọt ngào, ngoan ngoãn đưa tay vòng lấy cổ Kim Thái Hanh: "Ca ca thật tốt!"
Kim Thái Hanh vững vàng đứng dậy, cõng Điền Chính Quốc vào trong xe.
Náo loạn một đêm, lại uống nhiều rượu, bây giờ khí tức quen thuộc lại ấm áp quanh quẩn quanh thân khiến Điền Chính Quốc rất nhanh mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Kim Thái Hanh cẩn thận từng li từng tí đặt Điền Chính Quốc ở ghế phó lái, hầu kết nhấp nhô, không dám nhìn cậu bởi vì nóng mà cởi ra mảng lớn làn da trắng nõn.
Anh sợ mình không nhịn được sẽ gì đó với Điền Chính Quốc.
Tiếp xúc trong khoảng thời gian này, anh đương nhiên thích Điền Chính Quốc. Ở chung với một cậu thiếu niên sạch sẽ năng động như thế khiến anh cảm thấy dễ chịu, tính cách xấu hổ cũng làm cho anh cảm thấy thú vị, không nhịn được muốn tiếp tục trêu chọc một chút, muốn hiểu rõ hơn về cậu.
Anh có thể cảm giác được Điền Chính Quốc ỷ lại và tín nhiệm bản thân, nhưng cũng biết Điền Chính Quốc thích một người rất nhiều. Điều này khiến anh có chút không nắm chắc được tâm tư hiện tại của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc ngoẹo đầu ngủ say, hoàn toàn không ý thức được Kim Thái Hanh xoắn xuýt cái gì, cánh tay trắng nõn vô thức duỗi ra, phía trên còn lưu lại một vết đỏ dễ thấy.
Ánh mắt Kim Thái Hanh tối xuống, lấy một miếng khăn ướt từ trong xe, lau dọc theo làn da Điền Chính Quốc một vòng, tinh tế lau sạch đi khí tức gã kia lưu lại.
Anh xuống xe, gọi một cú điện thoại, phân phó người trong nhà điều tra gã đàn ông tóc vàng kia.
Dám động vào người Điền Chính Quốc, dù chỉ là một sợi tóc, anh cũng sẽ không bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com