Chương 40+41
Dĩ nhiên Điền Chính Quốc không có yếu đuối đến mức bị đụng nhẹ một cái là bị thương, nhưng hắn vẫn không an tâm kiểm tra khắp người Điền Chính Quốc một lượt.
Nhìn trên nhìn dưới, nhìn qua nhìn lại, cậu cảm thấy đầu Kim Thái Hanh cách cổ mình ngày một gần.
Cậu thậm chí có thể nghe tiếng Kim Thái Hanh hít thở. Hắn hít một hơi thật sâu, cũng không biết là đang hít cái gì.
"Tôi không có bị đụng vào cổ." Điền Chính Quốc nói.
"...." Kim Thái Hanh lùi lại, nhìn cái người không hề có chút tế bào lãng mạn nào kia.
Dĩ nhiên hắn biết cậu chỉ bị đụng một cái nhẹ, cổ cũng không thể nào bị thương được, chỉ là hắn....không kiềm chế được.
Đã quá lâu, quá lâu rồi hắn không được ngửi mùi hương trên người Điền Chính Quốc, có chăng chỉ là được ngửi mùi thơm trên quần áo cậu mà thôi.
Bây giờ một Điền Chính Quốc đẹp đẽ rung động như vậy đứng trước mặt hắn, khoảng cách của hai người lại gần đến thế càng dễ dàng gợi lên sự say đắm sâu trong lòng hắn.
Kim Thái Hanh sờ mũi, chầm chậm nói: "Cứ kiểm tra cho chắc, lỡ có chuyện gì rồi sao."
Điền Chính Quốc không nói gì nữa, Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh cậu tiếp tục nướng thịt.
"Hồi nãy lúc cậu nói chuyện với người đó, tôi lỡ nghe lén rất nhiều." Điền Chính Quốc nói: "Xin lỗi"
Hắn lập tức phản đối: "Sao lại gọi là nghe lén được? Cái này là cậu nghe đường đường chính chính mà. Chỗ này là của cậu, cậu muốn về lúc nào cũng được hết."
Điền Chính Quốc cười khẽ, sau đó thu lại nụ cười, nói: "Sau khi cậu ta buông tha cậu rồi chắc sẽ tìm một người đàn ông khác thôi."
"Vậy thì tốt" Điền Chính Quốc thấy được vẻ mặt chán ghét và phản cảm quen thuộc của Kim Thái Hanh, hắn gắp thịt nướng vào chén của cậu, khi đối mặt với Điền Chính Quốc thì lại cười nói như thường ngày: "Thôi đừng nhắc tới chuyện này nữa, chúng ta ăn tiếp đi."
---
Trở lại ký túc xá, Điền Chính Quốc nằm lên giường.
Cậu nhớ lại từng việc đã xảy ra.
Kim Thái Hanh chiếm hữu, muốn cậu là duy nhất, không cho phép bất kì ai chen chân vào mối quan hệ của hai người.
Còn có cả khi cậu nhắc đến việc cậu bạn kia sẽ đi tìm một người đàn ông khác, mặt Kim Thái Hanh lộ rõ vẻ chán ghét mà đôi lúc đến cả hắn cũng không phát hiện ra.
Vẻ mặt đó vẫn giống y hệt với lúc Kim Thái Hanh còn là trai thẳng, giống hệt với khi hắn nghe được có hai người đồng tính yêu nhau.
Ngay cả khi hắn nói rằng mình đã cong thì những phản ứng của hắn lại vô thức lộ ra vẻ chán ghét như cũ.
Cậu không tận mắt nhìn thấy nét mặt của Kim Thái Hanh khi nói chuyện với người kia. Nhưng nghĩ lại, chắc hẳn cũng là vẻ mặt chán ghét, phản cảm như lúc nãy.
Điều này làm cho cậu tin rằng Kim Thái Hanh vẫn thẳng, thế nhưng cũng có đôi lúc hắn lại thể hiện ra là mình cong.
....Sao lại mâu thuẫn như vậy nhỉ?
Thật ra Điền Chính Quốc cũng không có quá am hiểu về vấn đề tình cảm. Nội việc cậu nhận ra được mình thích Kim Thái Hanh thôi cũng là một kỳ tích rồi, bình thường đến cả việc người khác có ý với cậu hay không cậu còn không biết, đừng nói đến việc có thể biến thành bậc thầy tình yêu để phân tích cảm xúc của Kim Thái Hanh, chắc chắn là không thể rồi.
Điện thoại Điền Chính Quốc rung lên, cậu cầm điện thoại xem thì thấy có tin nhắn Kim Thái Hanh gửi đến.
Kim Thái Hanh: 【Bé chim cánh cụt nhỏ thăm dò.jpg】
Kim Thái Hanh: 【Buổi hẹn hò hôm nay thế nào, tôi đạt tiêu chuẩn chứ?】
Điền Chính Quốc nghĩ ngợi, trả lời: 【Hôm nay không gọi là hẹn hò được】
【 Chỉ là buổi hẹn ăn cơm thôi 】
----
Lại là một ngày đi học như bình thường, Kim Thái Hanh vẫn còn chưa hết sốc bởi vì buổi hẹn hò mà hắn mong ngóng lại thành buổi hẹn ăn cơm bình thường. Bên phía Điền Chính Quốc lại nhận được tin nhắn của mẹ cậu.
【 Quốc Quốc, ông ngoại có đến tìm con không? 】
Điền Chính Quốc đang học cũng vội vàng trả lời: 【 Dạ không có, sao vậy mẹ? 】
Mẹ Điền Chính Quốc trả lời: 【 Chú của con muốn mua nhà, ông ngoại con muốn nhà ta phụ giúp một phần tiền. Nếu ông có tới tìm con, thì con cứ gọi điện cho mẹ, đừng mất thời gian nói chuyện với ông ấy để ảnh hưởng xấu đến tâm trạng 】
Lúc trước lúc mẹ cậu bị bệnh, muốn nhờ ông ngoại chi ra một đồng tiền thôi cũng khó hơn lên trời, vậy mà bây giờ lại muốn đến đây mượn tiền?
Điền Chính Quốc rũ mắt: 【 Dạ được, mẹ yên tâm đi. 】
...
Điền Chính Quốc biết chắc chắn ông ngoại sẽ đến tìm cậu, vì vậy buổi tối cậu không ra ngoài, ở trong kí túc xá tự học.
Hơn 8 giờ tối có điện thoại gọi đến, Điền Chính Quốc cầm điện thoại ra ngoài kí túc xá.
Lúc đầu là mấy câu hỏi thăm này kia, thái độ của Điền Chính Quốc vẫn lạnh nhạt như cũ, một lát sau liền đi vào chủ đề chính.
"Tiểu Quốc à, chú ba con chuẩn bị mua nhà, chúng ta đều là người một nhà cả mà, con cũng nên giúp đỡ chú một chút mới phải phép, đúng không? Ông ngoại biết thành tích học tập của con tốt vậy, chắc chắn là có nhiều tiền mà! Con rộng lượng một chút đi, con là con một mà, sau này về già có chuyện gì chẳng phải cũng phải nhờ anh em họ của con chăm sóc sao?"
Điền Chính Quốc đi đến chỗ ngoặt vắng người ở cầu thang, mở cửa sổ ra, để cho cơn gió đầu hạ thổi vào làm dịu bớt tâm trạng.
"Con thấy cũng không cần thiết lắm, dù sao cũng có thể thuê hộ lý chăm sóc cho con, cũng không cần phiền đến mấy người đó."
Giọng ông ngoại bắt đầu lớn hơn: "Người ngoài sao có thể bằng người nhà được. Mấy ngày trước còn có tin, y tá lương tháng một vạn mà không chịu dọn phân hay đổ nước tiểu!"
"Vậy còn được" Điền Chính Quốc nói "Con sợ em họ chưa chăm sóc con được ngày nào đã rút ống thở của con trước rồi, so ra hộ lý còn tốt hơn."
Ông ngoại bị Điền Chính Quốc nói vậy, lại tiếp tục nói, khí thế lần này còn hơn cả lần trước: "Sao mày lại lòng lang dạ sói như vậy, Điền Chính Quốc! Mày còn nhớ lúc nhỏ ông hay dẫn mày và em họ mày đi chơi không? Lúc đó mày vui vẻ, tình cảm biết bao nhiêu. Vậy mà bây giờ lớn rồi không màng gì đến tình cảm ngày xưa, y hệt mẹ của mày"
Cơn gió đầu hạ vẫn không ngừng thổi vào mặt Điền Chính Quốc, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng buồn bực không nguôi.
"Lần đi chơi đó, con không hề cảm thấy vui chút nào" Điền Chính Quốc lạnh lùng nói "Mẹ con cũng không phải vô duyên vô cớ trở mặt không nhận người nhà, con cúp đây"
Điền Chính Quốc cúp máy, cậu đóng cửa sổ lại định quay về phòng, lúc vừa xoay người lại liền thấy chỗ ngoặt dưới cầu thang có một bóng người đang đứng lấp ló.
Dáng người đó rất quen thuộc.
"Tôi không có cố ý nghe lén đâu" Kim Thái Hanh giơ túi đồ ăn hắn mới mua lên để chứng tỏ sự trong sạch, "Tôi thấy cậu học vất vả quá nên xuống dưới mua cho cậu ít đồ ăn vặt, không ngờ rằng lại gặp cậu đang đứng đây nghe điện thoại."
"....Ừm." Điền Chính Quốc điều chỉnh lại cảm xúc nhìn hắn, "Đi về chung không?"
Dĩ nhiên là đi rồi, Kim Thái Hanh sải bước nhanh đi lên trên cầu thang, đứng kế bên Điền Chính Quốc.
Dựa vào giọng điệu lúc gọi điện thoại của Điền Chính Quốc, hắn có thể đoán ra được bây giờ tâm trạng của cậu không tốt lắm. Kim Thái Hanh chạm khẽ vào vai Điền Chính Quốc: "Sao vậy, tên em họ đó ăn hiếp cậu hả? Sao lại không vui, nói đi tôi đòi lại công bằng cho cậu ngay."
"...... Không có gì đâu, chuyện đã xảy ra mười mấy năm rồi, đã qua hết rồi." Điền Chính Quốccười cười, không nói gì nữa.
Không ngoài dự kiến của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không chịu nói gì cả. Điền Chính Quốc vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng cố giấu chuyện không vui cho riêng mình, cho dù trước kia nhà cậu gặp khó khăn đến cỡ nào cũng không bao giờ chịu nói cho hắn nghe. Đợi đến lúc hắn phải tự đi hỏi mới biết được để giúp đỡ cậu.
Dĩ nhiên không phải chuyện gì cũng có thể hỏi han cặn kẽ, nhưng trực giác nói cho hắn biết đây là chuyện làm cho Điền Chính Quốc bận lòng, không thể không hỏi đến cùng.
Lỡ như có chuyện gì làm Điền Chính Quốc có bóng ma tâm lý rồi không chịu biến tình bạn thành tình yêu nữa rồi làm sao, vậy không phải là hỏng bét hết sao?
Hắn năn nỉ ỉ ôi một hồi nhưng cậu cũng không chịu hé răng nửa lời. Cuối cùng, Kim Thái Hanh đành nhờ sự trợ giúp của người khác.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ Điền Chính Quốc.
Lúc trước hai đứa còn là bạn thân, hắn vẫn luôn kính trọng và thân thiết với mẹ của Điền Chính Quốc. Bây giờ với tư cách là người theo đuổi cậu, sự nhiệt tình và thân thiết đó chỉ có tăng lên chứ không hề giảm xuống.
Vì bà là mẹ của Điền Chính Quốc, cũng chính là mẹ của hắn! Sau này sẽ trở thành người một nhà!
Sau khi chào hỏi thân thiết với mẹ cậu, hắn mới ngập ngừng hỏi mẹ Điền Chính Quốc vấn đề chính.
【 Hôm nay lúc con đang nói chuyện với Điền Chính Quốc, nghe thấy cậu ấy nói trước đây cậu ấy và em họ không vui vẻ gì, nhưng cậu ấy không chịu nói rõ cho con nghe, dì có biết chuyện này không ạ? 】
Quả nhiên mẹ Điền Chính Quốc biết chuyện.
Lúc đó Điền Chính Quốc còn nhỏ, cậu vẫn chưa có thói quen giấu hết mọi tâm trạng, nỗi lòng vào trong, sau khi mẹ cậu dỗ dành vài câu thì liền kể hết mọi chuyện uất ức trong lòng cho mẹ nghe.
Lúc đó có một công viên giải trí mới mở, ông ngoại Điền Chính Quốc dẫn em họ cậu đi chơi, sợ không có người chơi chung em họ sẽ chán nên mới dẫn Điền Chính Quốc theo.
Công viên giải trí thời đó là một cái gì đó rất mới mẻ và hấp dẫn, vì thế rất đông người đến chơi, các mặt hàng được bày bán bên trong cũng rất đắt hàng.
Soda nước trái cây lúc đó cũng chỉ còn một ly, mà ly nước này dĩ nhiên là đưa cho em họ của cậu, Điền Chính Quốc chỉ được uống nước lọc. Lý do là vì Điền Chính Quốc là anh, phải nhường em, với lại uống nước lọc tốt cho sức khở.
Kem Mixue hộp lớn cũng chỉ còn lại một hộp, cũng đưa hết cho em họ, Điền Chính Quốcchỉ được ăn hộp kem nhỏ, lý do là vì cậu gầy, không ăn hết được hộp lớn.
Lúc sau họ lại thấy có người bán bong bóng đồ chơi, có bong bóng có hình cậu bé hồ lô và Tôn Ngộ Không mà Điền Chính Quốc rất thích.
Chỉ còn lại hai cái, Điền Chính Quốc vui vẻ nghĩ chắc hẳn mình sẽ được một cái, cái nào cũng được cả, được cái nào cậu sẽ rất vui vẻ.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng cậu lại không được cái nào hết. Vì em họ cậu vừa thích cậu bé hồ hô vừa thích Tôn Ngộ Không, không chịu chia cho cậu cái nào cả. Cuối cùng vì em họ cậu khóc nhõng nhẽo một hồi mà ông ngoại cậu đưa hết cả hai chiếc bong bóng đó cho em họ.
"Tiểu Quốc nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy chắc là không thích mấy loại đồ chơi như vậy đâu ha" ông ngoại Điền Chính Quốc nói "Đợi có hình công chúa Bạch Tuyết rồi ông ngoại mua cho con nha."
"....Con không thích công chúa Bạch Tuyết, con thích cái này." Điền Chính Quốc nói.
"Con nói cái gì?" Ông ngoại hỏi.
Điền Chính Quốc không trả lời, sau khi mua bong bóng xong có thể chụp hình với một chú gấu bông dễ thương, giá mười tệ một người.
Gấu bông lớn có bộ lông xù, vừa nhìn đã biết lông trên người gấu rất mềm mại. Em họ hưng phấn vùi mặt vào lớp lông ở bụng của chú gấu, Điền Chính Quốc nhìn đến mức không chớp mắt.
Cậu cũng thích như vậy, cậu còn muốn nắm lấy tay của chú gấu bông dễ thương đó.
Đợi đến lượt của Điền Chính Quốc, cậu lại nghe thấy ông ngoại nói rằng, hôm nay tiêu nhiều tiền quá rồi, không đủ để cậu chụp hình nữa.
Lúc này Điền Chính Quốc lủi thủi đi ra, còn được ông ngoại khen rằng cậu hiểu chuyện, ngoan ngoãn.
Có lẽ vì cậu là anh, có lẽ vì cậu là cháu ngoại, hoặc là vì rất nhiều nguyên do khác.
Mà trong buổi đi chơi này người được chiều chuộng không phải là cậu.
Mà tính Điền Chính Quốc trước giờ trầm tính, hướng nội vì vậy cũng sẽ không cố giành sự quan tâm của người khác.
Mẹ Điền Chính Quốc kể xong liền thở dài một cái: 【 Bây giờ kể lại thì mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, chắc chắn nó không muốn nói mấy chuyện trẻ con này với con đâu, nói ra chắc nó sẽ cảm thấy xấu hổ đó.】
Kim Thái Hanh ngẫm nghĩ lại những chuyện mà Điền Chính Quốc đã phải trải qua mà lòng giận dữ, hận không thể ở bên cạnh Điền Chính Quốc ngay lúc đó, hắn sẽ mua tất cả những gì cậu thích.
Tại sao lên trung học hắn mới quen Điền Chính Quốc? Đáng lẽ họ nên quen nhau từ lúc ba tuổi, nên trở thành một cặp trúc mã trúc mã tâm đầu ý hợp, lớn lên thì bắt đầu có tình cảm rồi yêu nhau, đến năm 23 tuổi thì đi lãnh giấy đăng kí kết hôn, dù cho có là ai đi nữa cũng đừng hòng ăn hiếp Điền Chính Quốc trước mặt hắn.
Kim Thái Hanh hít thở sâu để bình tĩnh lại, trả lời mẹ của Điền Chính Quốc: 【 Vậy sao dì. Vậy mà lúc trước con đi chơi công viên giải trí với cậu ấy, Điền Chính Quốc không hề kể cho con nghe bất cứ chuyện gì hết. 】
Điền Chính Quốc của bây giờ, dù có khổ tâm đến đâu, cũng giấu kín bưng không hề kể cho bất kì ai.
Mẹ Điền Chính Quốc tiếp tục nói: 【 Sau này mỗi lần dì nói rằng muốn dắt nó đi chơi công viên giải trí, nó đều nói rằng không thích đi.】
Là không thích thật hay giả bộ không thích?
Nếu dựa theo tính cách của Điền Chính Quốc, là do cậu sợ một lần đi chơi sẽ tốn rất nhiều tiền nên không muốn thành gánh nặng của cha mẹ. Sau này khi Điền Chính Quốc có nhiều học bổng rồi mới chịu ra ngoài chơi nhiều hơn một chút.
....Kim Thái Hanh tiếc nuối, hắn không thể có mặt trong cả cuộc đời của Điền Chính Quốc, không thể xuất hiện trong tất cả kí ức của cậu.
Kim Thái Hanh ló đầu lên khỏi đầu giường, hỏi Điền Chính Quốc: "Cuối tuần đi công viên giải trí chơi không?"
"Cuối tuần tôi phải dạy kèm rồi" Điền Chính Quốc trả lời.
Kim Thái Hanh lại nằm xuống rồi bắt đầu bấm điện thoại, một lát sau hắn lại ló đầu lên: "Tôi xem vòng bạn bè của dì Vương rồi, bởi vì lần này thằng nhóc kia thi rất tốt nên cuối tuần dì định dẫn nó đi chơi một ngày."
Điền Chính Quốc cầm điện thoại xem thử, không ngờ đúng như vậy, cùng lúc đó cậu cũng nhận được tin nhắn của dì Vương bảo cậu nghỉ ngơi một tuần cho khuây khỏa.
"Nhưng mà tôi cũng không muốn đi" Điền Chính Quốc nói.
Chính vì hôm nay mới vừa nhận được cuộc điện thoại ấy nên Điền Chính Quốc không hề muốn đi công viên giải trí, ít nhất là trong khoảng thời gian này.
Điền Chính Quốc nghĩ rằng chuyện đi công viên giải trí này sẽ kết thúc ở đây, không ngờ vài phút sau cậu lại nhận được tin nhắn của Kim Thái Hanh.
【Cuối tuần đi công viên giải trí chơi không? Nếu cậu không muốn nói thì cứ cách năm phút tôi hỏi lại một lần đó. 】
Điền Chính Quốc: "......"
....
Kim Thái Hanh nói là làm, cách năm phút hắn lại nhắn tin cho Điền Chính Quốc một lần, cậu không trả lời cũng không sao, cứ cách năm phút là hắn lại gửi một lần.
Điền Chính Quốc đọc sách ôn bài xong, đến lúc cậu rửa mặt leo lên giường nằm đã thấy mấy chục tin nhắn mới trong điện thoại đều là của Kim Thái Hanh.
Năm phút thì năm phút thôi, dù gì một tiếng cũng chỉ có mười hai cái năm phút thôi.
Ký túc xá đã tắt đèn, Kim Thái Hanh vẫn đúng giờ cách năm phút gửi cho cậu một tin.
Nhưng chỉ cần để chế độ im lặng thì mấy tin nhắn đó cũng không hề ảnh hưởng gì đến Điền Chính Quốc, chỉ có mình Kim Thái Hanh là người bận bịu thôi.
12 giờ 28 phút, Điền Chính Quốc ngồi dậy, đi đến trước cái màn treo trên giường.
12 giờ 29 phút 50 giây, Điền Chính Quốc vén màn giường ngăn cách giữa giường của cậu và Kim Thái Hanh lên.
Kim Thái Hanh vẫn còn cầm điện thoại gõ bàn phím để gửi tin nhắn, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt hắn, trong đôi mắt đen lộ ra vẻ rất nghiêm túc.
Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Điền Chính Quốc.
Mỗi lần Kim Thái Hanh nhìn thấy Điền Chính Quốc sẽ luôn nở nụ cười trong vô thức, dường như việc này đã trở thành thói quen và bản năng của hắn.
Tay cầm màn giường của Điền Chính Quốc siết chặt lại, siết đến mức làm cho tấm màn xuất hiện một vài nếp nhăn, cậu nhỏ giọng nói: "Có ai rảnh nằm gõ từng chữ như cậu không, gửi nhiều như vậy sao không copy paste cho rồi?"
Kim Thái Hanh không nói gì, hắn vừa mới gửi thêm một tin nhắn mới, rồi lại tiếp tục gõ chữ, rồi lại gửi đi.
Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra xem, thấy tin nhắn Kim Thái Hanh mới gửi.
【 Mỗi lần mời cậu phải là một lần chân thành, không thể copy paste được. 】
Tay Điền Chính Quốc run lên, cậu thả màn giường ngăn cách hai người xuống, nhắn trả lời lại.
【 Vậy thì đi thôi. 】
---
Vì là cuối tuần nên công viên giải trí có rất nhiều trẻ em, Điền Chính Quốc nhìn mấy bạn nhỏ và những cặp tình nhân xung quanh, rồi đi cùng Kim Thái Hanh vào công viên giải trí.
Cậu và hắn rất ưa nhìn, vì vậy mấy bạn nhỏ cũng không hề che giấu mà ngắm nhìn hai người, có mấy bạn nhỏ đi ở phía xa còn quay đầu lại vẫy chào với họ.
Điền Chính Quốc bị ảnh hưởng bởi bầu không khí đáng yêu, hồn nhiên của trẻ nhỏ, trong mắt cậu ngập tràn sự vui vẻ: "Mấy đứa nhóc dễ thương quá."
Kim Thái Hanh ở bên cạnh nhíu mày: "Nhưng mà tụi mình không có em bé được."
Điền Chính Quốc: "......"
Kim Thái Hanh liền nghĩ ra cách giải quyết: "Không sao, nếu mà cậu thích thì chúng ta có thể nhận nuôi mấy đứa cũng được."
Hắn lại nhíu mi: "Tuy rằng tôi cũng không thích con nít lắm."
Điền Chính Quốc: "...... Tôi thấy cậu nghĩ hơi xa rồi đó."
Kim Thái Hanh không hề cho rằng mình lo xa chút nào, nhưng hắn cũng không tiếp tục chủ đề này nữa mà tìm một chỗ để hắn và Điền Chính Quốc dừng chân nghỉ ngơi.
"Cậu ngồi đây chờ tôi một chút." Kim Thái Hanh nói.
Điền Chính Quốc không hiểu chuyện gì nhưng cậu cũng đứng yên tại chỗ không đi đâu.
Trong lúc đứng đợi, cũng có mấy người đóng giả thú bông đi ngang qua cậu, theo sau là một đám nhóc tíu ta tíu tít.
Điền Chính Quốc lẳng lặng nhìn mấy chú thú bông và đám trẻ đi qua, cậu không lên tiếng, vì vậy cũng không có ai vì cậu mà dừng lại, cũng không một ai biết được trong lòng cậu đang nghĩ gì.
Đột nhiên trên vai có cái gì đó nặng nặng, Điền Chính Quốc quay đầu lại thì thấy một con gấu bông cỡ lớn đang vươn tay ra.
Điền Chính Quốc: "?"
Chú gấu trông rất tròn trịa và đáng yêu, chỉ cần nhìn thôi cũng biết bộ lông trên người chú gấu mềm mại đến cỡ nào, hai tay của chú gấu còn có hai cái bong bóng in hình nhân vật hoạt hình.
Một người trưởng thành như Điền Chính Quốc còn bị chú gấu này hấp dẫn chứ đừng nói đến những bạn nhỏ khác.
Một cậu nhóc nhảy lên: "Gấu lớn ơi, tôi có thể sờ bộ lông trên người cậu không?"
"Không thể". Một giọng nam nghe có vẻ hơi lười biếng phát ra, đó là giọng nói mà Điền Chính Quốc rất quen thuộc.
Gấu lớn xoay qua nhìn Điền Chính Quốc, trong giọng nói mang theo ý cười.
"Tôi là chú gấu lớn của riêng cậu ấy, chỉ cho cậu ấy sờ mà thôi."
Gấu lớn của riêng cậu ấy.
Câu nói thật sự khiến tụi nhỏ kinh ngạc, cậu bé quay đầu lại ôm đùi của mẹ mình, ngưỡng mộ nói: "Mẹ, con cũng muốn có một chú gấu lớn của riêng mình, mẹ mua cho con đi!"
Mẹ của cậu bé nhìn Điền Chính Quốc, lại nhìn con gấu bên cạnh cậu, bỗng hiểu ra điều gì đó rồi bế cậu bé kia lên: "Cái này sao con có thể mua được, đợi con lớn rồi tính"
"Tại sao lớn lên mới được, con không chịu, không chịu đâu—-" Cậu bé bị mẹ bế đi xa, vẫn liên tục giãy giụa.
Mấy đứa trẻ khác cũng từng đứa từng đứa bị người lớn bế đi, có một cô bé còn ngưỡng mộ đến bật khóc, ba cô bé vội dỗ nó: "Đừng khóc, đừng khóc, mấy ngày nữa sẽ có gấu ở nhà, vô cùng đẹp luôn!"
Mọi người đều tản đi, xung quanh Điền Chính Quốc lại yên tĩnh như lúc đầu, chú gấu với cái đầu mơ màng vẫn đứng bên cạnh cậu.
Điền Chính Quốc đứng đối diện với chú gấu, nhe giọng nói: "Tôi có thể sờ sao?"
Chú gấu đã từ chối hết những người khi nãy, nhưng lúc này lại cúi đầu xuống, để Điền Chính Quốc có thể sờ lên bộ lông mượt nhất trên đầu mình.
Lông tơ dưới tay vô cùng mềm mại, ở dưới ánh năng mặt trời lát sau có hơi nóng lên, hơi nóng từ lòng bạn tay Điền Chính Quốc, theo máu chạy thẳng tới tim.
Đây là gấu lớn của riêng mình cậu, chỉ có cậu mới có thể chạm vào, quyền lợi độc quyền này chỉ dành riêng cậu mà thôi.
....
Đông qua xuân về, sắp tiến vào mùa hạ, mọi người đều đổi những trang phục dày cộm sang quần áo mát mẻ. Huống chi thể chất Kim Thái Hanh vốn dĩ không sợ lạnh, mùa đông cũng có thể đổ mồ hôi, bây giờ mặc cái này đối với hắn chắc là chẳng dễ chịu chút nào.
"Có nóng lắm không?" Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói, "Cởi ra đi, đổ mồ hôi bây giờ."
"Cậu nói gì đấy, tôi chỉ là một con gấu, nóng gì chứ, gấu nghe không hiểu. Sao cậu lại kêu gấu lột da ra chứ, thật là xấu." Kim Thái Hanh lắc đầu, đưa quả bóng bay trong tay cho Điền Chính Quốc, "Tặng cậu quà gặp mặt."
Đối với Điền Chính Quốc bây giờ mà chơi bóng bay có hơi trẻ con, nhưng cậu không từ chối món quà này. Cậu nắm chặt quả bóng bay trong tay, hai quả bóng bay lơ lửng trên không trung đung đưa qua lại, thỉnh thoảng còn chạm vào nhau, bên trên có trang trí thêm đèn lấp lánh, hiện ra hai nhân vật hoạt hình quen thuộc.
Điền Chính Quốc lẳng lặng nhìn, sau đó nghe thấy Kim Thái Hanh nhắc nhở cậu: "Quá đẹp đúng không? Còn không mau chụp mấy tấm ảnh đi, đừng có nói với tôi cậu nhìn một cái vậy là xong nha."
Lúc này Điền Chính Quốc mới nhớ ra chuyện chụp ảnh, cậu lấy điện thoại ra chuyển thành cam trước, để cho khuôn mặt, bóng bay, và chú gấu ở phía sau đều lọt vào màn hình, sau đó ấn chụp một cái.
Góc chụp của Điền Chính Quốc xấu chết đi được, không có chuyện để cam ra xa để mặt nhỏ lại, nghiêng chút để mắt to hơn đâu, cũng may là đẹp trai nên cũng tạm chấp nhận, lúc sau xem lại còn rất có cảm giác thanh xuân.
Kim Thái Hanh nhịn không được mắng một tiếng: "Móa cái góc máy này chuẩn trai thẳng luôn ớ, cậu không nói cậu gay, ai mà biết được."
Điền Chính Quốc cũng không biết hắn lấy đâu ra can đảm mắng cậu không đủ gay, rõ ràng hắn mới là tên thẳng nhất.
"Vậy cậu muốn chụp thế nào?" Điền Chính Quốc khiêm tốn hỏi ý kiến.
Gấu lớn nghiêng đầu, nở một nụ cười đáng yêu, giọng điệu Kim Thái Hanh trở nên hơi nguy hiểm: "Tôi muốn chụp thế nào... Cậu không biết hở?"
Đương nhiên ôm nhau, tay nắm tay, mặt chạm mặt, chóp mũi chạm nhau. Hắn có thể hôn lên hàng lông mi của Điền Chính Quốc, cũng có thể hôn lên đôi môi hồng nhuận kia của cậu, sau đó làm cho khoảnh khắc này ngừng lại mãi mãi.
Điền Chính Quốc không rõ vẻ mặt của hắn qua bộ đồ chú gấu này. Cậu nhìn chú gấu vài lần, lại nhấn chụp thêm lần nữa.
Chụp ảnh xong, một tay Điền Chính Quốc nắm quả bóng bay xinh đẹp, một bên kéo chú gấu đi dạo quanh công viên giải trí. Cân nhắc đến bộ đồ hiện tại của Kim Thái Hanh, hắn không chọn những trò chơi kích thích, sôi nổi, mà chọn những trò nhẹ nhàng, chẳng hạn như bắn súng.
Bắn trúng vòng tròn được chỉ định có thể nhận được một phần thưởng tương ứng, Điền Chính Quốc nhìn thấy một con gấu bông giữa đống phần thưởng, rất giống bộ đồ của Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc đột nhiên có một ý định, sau khi trả tiền cậu cầm khẩu súng.
Kim Thái Hanh thì thầm vào tai cậu: "Cậu có một con gấu còn chưa đủ, còn muốn có thêm con thứ hai?"
Điền Chính Quốc gật gật đầu.
Bộ đồ này của Kim Thái Hanh rồi cũng phải trả lại, ngoại trừ những tấm ảnh chụp, cậu còn muốn giữ lại một số kỷ niệm khác.
Cậu sẽ không quên ngày hôm nay.
Lúc mới bắt đầu Điền Chính Quốc không tài nào bắn trúng, nhưng cậu có năng lực học tập siêu mạnh, học cái gì cũng mau, cái con gấu bông kia cuối cùng cũng bị cậu thu về túi.
Nhận được con gấu bông Điền Chính Quốc cảm thấy rất hài lòng, nhưng còn cầm gấu bông chưa được hai bước đã bị một người cướp đi.
Con gấu lớn kia cướp đồ của cậu rồi chạy như điên, tốc độ vô cùng nhanh. Điền Chính Quốc ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại rồi đuổi theo.
Thể chất của Điền Chính Quốc rất tốt, nhưng cậu bị cướp trước, muốn đuổi kịp cũng không phải là chuyện dễ.
Đợi đến khi Điền Chính Quốc bắt được con gấu lớn đang trốn sau nhà, thì con gấu bông cầm trong tay hắn đã biến mất không thấy tăm hơi, nhưng chiếc túi ở phía trước gấu lớn lại phồng lên một cục.
Giọng điệu Kim Thái Hanh khoái chí: "Con gấu bông kia đã bị tôi ăn mất rồi, có tôi rồi đừng hòng có thêm vợ bé."
Điền Chính Quốc vừa tức giận vừa buồn cười. Do chạy đuổi theo mà cậu đổ đầy mồ hôi, mồ hôi từ trán chảy xuống hàng mi, lại xuống đuôi mắt.
Đây là một bức tranh sắc nước hương trời, khiến trái tim người nhìn thấy phải loạn nhịp.
Cổ họng Kim Thái Hanh khô khốc, yết hầu giật giật, cuối cùng dùng bàn tay gấu đầy lông lau mồ hôi cho cậu.
Nếu có cơ hội, hắn sẽ liếm những giọt mồ hôi đó chứ không phải là lau.
Điền Chính Quốc đột nhiên bị lau mồ hôi có chút sửng sốt, Kim Thái Hanh làm như không có chuyện gì thu tay về: "Chạy mệt rồi chứ gì, dẫn cậu đi ăn gì đó nhé."
Nóng nên ăn thứ gì lạnh lạnh, Điền Chính Quốc bị dẫn đến chỗ bán kem.
Kem có đủ loại kiểu dáng, đủ loại màu sắc, lớn có, nhỏ có.
Bình thường Điền Chính Quốc chỉ ăn một phần vừa vừa thôi, nhưng hôm nay, cậu muốn ăn một phần thật lớn.
Chị gái bán kem cảm thán: "Cậu may thật đấy, đây là phần cuối cùng đó, nguyên liệu đã dùng hết, ngày mai mới bổ sung lại."
Tay cầm bóng bay của cậy căng thẳng, nói theo bản năng: "Vậy thôi, lấy hai phần nhỏ—-"
Một giọng khác chen vào, cắt ngang lời cậu: "Lấy phần lớn, với phần nhỏ này cho tôi, cảm ơn."
Gấu lớn nhanh nhẹn qua bên kia quét mã, sau khi thanh toán xong lấy hai phần kem, sau đó lắc đầu vớiĐiền Chính Quốc, ý bảo đi tìm chỗ ngồi với hắn.
Hũ kem cầm trên tay có màu sắc tươi mát, bên trên rải đầy cái hạt giòn giòn, trông vô cùng ngon. Chắc là do giá khác nhau, chế biến cũng khác nhau, cái hũ giá mắc hơn gấp đôi trông tinh tế và hấp dẫn hơn hũ còn lại.
...
Họ đi tới một góc không có trò chơi, ở đây rất ít người, khá là yên tĩnh.
"Ở đó có cái cây có thể che nắng, chúng ta qua đó ngồi ăn đi." Kim Thái Hanh nói.
Họ đi dưới tán cây, Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh ngồi xuống, vì thế cậu cũng ngồi xuống.
Kem vẫn còn trên tay Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc ngó qua một cái.
Hắn chắc chắn sẽ đưa phần lớn kia cho cậu.
Hai người cùng nhau đi chơi, mà đồ ăn lại khác nhau, một phần to một phần nhỏ, cho dù là vì bất đắc dĩ, người ăn phần ít hơn trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Cảm giác này cậu đã từng trải qua, cậu không muốn Kim Thái Hanh phải chịu đựng nó giống như cậu.
Hắn đột nhiên mở miệng: "Có phải cậu đang nghĩ tôi sẽ đưa phần lớn cho cậu, còn bản thân sẽ ăn phần nhỏ, cậu đang nghĩ xem phải từ chối như thế nào phải không?"
Điền Chính Quốc kinh ngạc.
"Ngốc quá, tôi không làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy." Kim Thái Hanh cười một tiếng.
Điền Chính Quốc phục hồi lại tinh thần, thở phào nhẹ nhõm, nhận ra bản thân lại sinh ra một ít cảm giác mất mát không nên có.
Đồng ý là Kim Thái Hanh cũng không việc gì phải nhường cậu, là do cậu nghĩ hắn sẽ như vậy, rồi sau đó âm thầm cảm thấy mất mát, thật sự không nên.
Điền Chính Quốc rũ mắt che giấu đi cảm xúc của chính mình, đang muốn trả lời Kim Thái Hanh, thì thấy hai cái tay gấu cử động, hai hũ kem, một lớn, một nhỏ đều đưa đến trước mặt cậu.
Những suy nghĩ của Điền Chính Quốc bị hành động này cắt ngang, đầu óc trống rỗng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía của hắn.
"Cậu..."
"Tôi làm sao? Đương nhiên hai phần này đều mua cho cậu rồi, sao cậu lại nghĩ tôi chỉ mua cho cậu một phần được cơ chứ?" Gấu lớn lắc lắc cái đầu, "Không phải chứ, lẽ nào bạn học Điền nghĩ hai chúng ta xếp hàng ngồi ăn kem, tôi ăn phần lớn, cậu ăn phần nhỏ, nhìn cảnh tượng này không làm cho cậu đứng lên đấm cho tôi một cú hả?"
Ánh nắng xuyên qua khe lá chiếu lên đôi mắt của Điền Chính Quốc, cậu ngập ngừng nói: ".... Cậu nói bậy bạ gì đó, sao tôi có thể đánh cậu."
"Bậy bạ chỗ nào?" Giọng nói của hắn bên trong bộ đồ còn nghèn nghẹn hơn ngày thường, nghiêm túc một cách khó hiểu, "Tôi sẽ không để Quốc Quốc phải chịu ấm ức khi ở bên cạnh tôi đâu."
Ánh mặt trời thật sự quá chói mắt, chiếu đến mắt Điền Chính Quốc cảm thấy khó chịu.
"Bộ lông này của cậu sờ vào mềm lắm." Điền Chính Quốc đột nhiên nói.
Đột ngột đổi chủ đề khiến Kim Thái Hanh không phản ứng kịp: "Đúng vậy, sao thế?"
"Tôi muốn vùi mặt vào đó thử xem có thoải mái hay không." Điền Chính Quốc nói.
Tất nhiên Kim Thái Hanh sẽ không từ chối yêu cầu này. Hắn còn muốn dang rộng vòng tay ôm cậu vào lòng, lại bị Điền Chính Quốc kéo quay người lại, ôm hắn từ phía sau.
Điền Chính Quốc vùi mặt vào bộ lông mềm, cậu để tất cả nước mắt thấm ướt vào bộ đồ gấu này, từng giọt từng giọt nho nhỏ không thể xuyên qua lớp vải dày, cuối cùng thấm vào và biến mất.
---
Đương nhiên Điền Chính Quốc sẽ không ăn kem một mình rồi để Kim Thái Hanh nhìn, hai người họ cùng nhau ăn hết hai phần kem này.
Đôi chân lông xù xù của gấu lớn chạm vào chân Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cởi đầu thú ra để qua một bên, bây giờ tay hắn không thích hợp để cầm cái muỗng, cho nên Điền Chính Quốc múc một muỗng ăn, rồi đổi cái muỗng khác đút cho hắn ăn.
Hai người cứ như vậy cho đến khi không còn miếng kem nào.
....
Họ chơi rất nhiều trò chơi, cho đến khi chạng vạng mặt trời xuống núi, họ lại cùng nhau ngồi trên vòng đu quay.
Hoàng hôn đỏ rực dần dần chìm xuống mặt đất, ánh sáng cũng trở nên nhu hòa, không giống như giữa trưa, chói đến không dám nhìn thẳng.
Điền Chính Quốc ngắm hoàng hôn thì nghe thấy Kim Thái Hanh ở bên cạnh nói: "Truyền thuyết kể rằng cặp đôi nào hôn nhau khi vòng đu quay quay đến điểm cao nhất là có thể ở bên nhau trọn đời."
"Mê tín cả thôi." Điền Chính Quốc nói.
"Gấu lớn không muốn nghe những câu này." Kim Thái Hanh nói. Hắn quay đầu nhìn hoàng hôn dần buông ánh lên sắc đỏ trên khuôn mặt Điền Chính Quốc, "Vậy lần sau tới đây, tôi sẽ hỏi cậu thêm lần nữa."
Điền Chính Quốc không trả lời.
----
Đợi đến khi vòng quay hạ xuống, bầu trời cũng đã một màu đen kịt. Trò nào nên chơi cũng đã chơi hết rồi, tới lúc phải về thôi.
Điền Chính Quốc đi xuống, phát hiện gấu lớn bên cạnh mình đã không thấy đâu. Cậu dừng bước xoay người lại thì thấy gấu lớn đang lảo đảo ở phía sau cậu.
"Sao vậy?" Điền Chính Quốc hỏi.
Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên nhìn cậu, đồng thời vươn một tay gấu lên.
"Mặc cái này buổi tối nhìn không rõ đường." Kim Thái Hanh hỏi, "Cậu có thể dẫn tôi tới chỗ mà tôi kêu cậu đợi tôi không?"
Mặc bộ đồ con thú này nhìn không rõ đường, cởi nó ra là được rồi, dù sao hắn cũng không phải nhân viên của công viên giải trí này, muốn cởi lúc nào cũng được, sẽ không bị trừ tiền lương.
Tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng thấy(*), tâm của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cũng tỏ.
(*) 'Tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng thấy': câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.
Đây không phải là một âm mưu, nó quá lộ liễu, đến mức biến thành dương mưu.
Bàn tay Kim Thái Hanh, dường như chỉ cần Điền Chính Quốc không đáp lại, hắn sẽ vĩnh viễn đặt ở đó.
Điền Chính Quốc đặt tay mình lên tay hắn, trong một cái chớp mắt, tay cậu đã bị ai đó siết thật chặt.
Cách một lớp đồ thú, họ lại nắm tay nhau lần nữa.
"Đi thôi" Điền Chính Quốc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com