Thụ thế thân thức tỉnh (021)
Bật quạt sưởi lên, trong phòng cũng xem như ấm áp, hai người hàn huyên đến mười giờ rưỡi.
Lâm Phong Trí vào xem điều kiện phòng vệ sinh.
Chật chội, không có hệ thống sưởi dưới sàn, cũng chẳng có thiết bị sưởi nào khác.
Rời xa quạt sưởi, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo len cashmere, Lâm Phong Trí bị lạnh hắt hơi một cái.
"Hắt xì!"
Lâm Phong Trí quyết định sáng mai về nhà tắm sau.
Bụng dưới hơi căng nhưng Lâm Phong Trí không muốn giải quyết, mặc dù bồn cầu được cọ rửa sạch bóng nhưng nắp đã bị nứt một đường nhỏ, y thực sự không muốn dùng.
Y rửa tay qua loa rồi ra khỏi phòng vệ sinh.
Điền Chính Quốc đang trải giường, Lâm Phong Trí nhìn một lát rồi xoa ót nói, "Sáng nay em tắm rồi, giờ không tắm cũng được chứ?"
Không sao, bởi vì đêm nay Lâm Phong Trí sẽ không ngủ lại đây.
"Không sao." Điền Chính Quốc trải chăn rồi tới rương tìm một bộ đồ thể thao cho y, "Mới giặt sạch đấy, em mặc tạm đi."
Lần này Lâm Phong Trí không từ chối.
Y cầm lấy quần áo, vì đang mặc áo tay dài nên không sợ xước da.
Sắp đi ngủ, Lâm Phong Trí tháo đồng hồ ra.
Là một chiếc đồng hồ cơ bằng gốm trắng cực kỳ xinh đẹp và tinh xảo.
Y tháo xuống để ở đầu giường, trong phòng quá yên tĩnh nên y chủ động bắt chuyện, "Cái này là đồng hồ gốm trắng của Richard Mille đấy." Sau đó lại le lưỡi, "Em không nỡ bỏ ra hơn một triệu để mua đâu, là quà sinh nhật mười tám tuổi bạn em tặng đó."
Y chợt dừng lại, "Anh nói tụi mình là anh em sinh đôi, vậy tháng trước anh cũng đón sinh nhật mười tám tuổi đúng không?"
Lâm Phong Trí hào hứng hỏi, "Sinh nhật anh được tặng gì vậy?"
Lễ trưởng thành hôm đó, Lâm Phong Trí nhận được rất nhiều quà.
Quà của người thân và bạn bè chất đầy cả phòng.
Cha mẹ Lâm tặng y một ngôi biệt thự nghỉ mát ven biển vì y thích lặn nước.
Anh cả Lâm Phong Huyền tặng y thiết bị chơi khúc côn cầu trên băng.
Anh Hai Lâm Phong Dật thì tặng y một chiếc chìa khóa xe điện ba bánh, không đắt lắm mà chỉ hơn chín trăm ngàn.
Kim Mục Trì thì đặc biệt hơn, tặng y một chiếc đồng hồ gốm trắng và một ngôi sao.
Sinh nhật y hôm đó có một tiểu hành tinh ở 61 vĩ độ Bắc, có thể nhìn thấy bằng kính thiên văn.
Kim Mục Trì đã mua tặng y quyền đặt tên, gọi là ngôi sao của Lâm Phong Trí.
Lâm Phong Trí càng nói càng hăng, "Anh có kính thiên văn không? Để em chỉnh cho anh xem, còn có thể nhìn thấy ngôi sao của em nữa đó."
"Không có." Điền Chính Quốc lạnh nhạt nói.
Bỗng nhiên bị làm cụt hứng, Lâm Phong Trí hơi hụt hẫng, "À, vậy lần sau tới nhà em đi, em có."
Trải chăn xong, Điền Chính Quốc lấy quần áo đi tắm, "Em ngủ trước đi, anh vào tắm đã."
Lâm Phong Trí không ngủ được.
Điền Chính Quốc đi tắm, y ngồi bất động trên ghế sofa.
Quá lạnh, vừa rời xa quạt sưởi thì toàn thân y lạnh cóng, chân cũng lạnh theo.
Chẳng hiểu sao Điền Chính Quốc không chịu tìm phòng có hệ thống sưởi dưới sàn nữa.
Phòng cũng nhỏ xíu chẳng có chỗ nào để tham quan, nếu là phòng y thì có thể ngắm tủ giày phiên bản giới hạn của y, còn có thể tìm sao bằng kính thiên văn nữa.
Không có gì làm, Lâm Phong Trí cầm bộ đồ thể thao của Điền Chính Quốc, vẫn có mùi bột giặt như trước đây, còn rất mềm mại.
Phòng vệ sinh vọng ra tiếng nước tí tách, Lâm Phong Trí mặc đồ vào.
Ống quần và tay áo hơi dài nên y phải xắn lên.
Điều bất ngờ là bộ đồ này không làm xước da y.
Lâm Phong Trí thử chà nhẹ tay áo vào cổ tay mình nhưng chẳng có gì bất thường xảy ra, cũng không bị dị ứng nổi mẩn đỏ.
Vậy là sao?
Lâm Phong Trí săm soi nửa ngày, chất liệu không giống vải cotton pima mà y hay mặc, cũng không giống những loại vải xịn khác mà rất bình thường, sao lại không làm y xước da nhỉ?
Tiếng nước ngừng lại, chẳng bao lâu sau cửa phòng vệ sinh bật mở, hơi nóng bốc ra, Lâm Phong Trí quay lại hỏi: "Quần áo anh..."
Y chợt im bặt.
Trên đầu Điền Chính Quốc trùm một chiếc khăn khô, mặc áo ngủ sạch sẽ, vừa lau tóc vừa đi ra.
Tóc ướt xoăn tự nhiên khác hẳn lúc bình thường.
Áo ngủ đen tuyền làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cậu, cổ cao thanh mảnh, vì ngâm nước nóng nên giờ phút này môi cậu đỏ mọng, hàng mi dài ẩm ướt hờ hững rũ xuống mí mắt.
Trước đây Lâm Phong Trí tự thấy mình rất đẹp, nhưng khi nhìn Điền Chính Quốc y lại có cảm giác tự ti.
Nói thế nào nhỉ, ngoại hình khá giống nhau nhưng khí chất khác xa một trời một vực.
Điền Chính Quốc toát ra một loại khí chất từ trong xương tủy, nhìn là biết từng đọc rất nhiều sách, là sinh viên xuất sắc học rất giỏi.
Điểm thi vào đại học T của Lâm Phong Trí không tệ, nhưng y là sinh viên nghệ thuật nên các môn văn hóa chỉ ở mức tầm tầm bậc trung, không cao cũng chẳng thấp.
Còn thành tích của Điền Chính Quốc vô cùng xuất sắc, thi đậu vào ngành hot của trường đứng đầu cả nước.
Lâm Phong Trí chợt nhớ đến Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh cũng là sinh viên xuất sắc của đại học Bắc Kinh... Anh theo học một ngành hot khác là luật.
Lâm Phong Trí bỗng thấy có chút ghen tị với Điền Chính Quốc.
Nếu y cũng vào đại học Bắc Kinh, dù Kim Thái Hanh đã tốt nghiệp nhiều năm, dù không học cùng ngành nhưng cũng tạm xem như đàn em của Kim Thái Hanh.
Ít nhất Kim Thái Hanh sẽ nhớ tên y.
Ánh mắt Lâm Phong Trí mơ màng, lại bắt đầu nhớ nhung Kim Thái Hanh.
Chẳng biết giờ này Kim Thái Hanh đang làm gì nhỉ?
"Quần áo làm sao?" Điền Chính Quốc đã lau tóc gần khô, kéo khăn xuống vắt trên cổ.
Lâm Phong Trí "a" một tiếng. "Dạ?"
"Em vừa hỏi quần áo anh mà."
Lâm Phong Trí nhớ lại, y giơ bộ đồ lên. "À à, em muốn hỏi đồ anh may bằng chất liệu gì vậy, da em nhạy cảm lắm nên có nhiều loại vải sẽ gây dị ứng, mặc đồ của anh thì lại không bị."
"Đồ cũ."
Lâm Phong Trí sửng sốt, "Có chất liệu này nữa sao?"
"Đồ mặc lâu năm mòn đi sẽ không làm xước da." Điền Chính Quốc hờ hững giải thích.
Lâm Phong Trí sửng sốt, thì ra là ý này.
Y cúi đầu nhìn bộ quần áo, Điền Chính Quốc giữ còn rất mới, không ngờ lại là đồ cũ.
Ngẩng đầu lên, y thấy Điền Chính Quốc đi vào bếp, Lâm Phong Trí cầm đồng hồ gốm trắng lên xem, đã hơn 11 giờ rồi, y thắc mắc: "Anh muốn ăn khuya à?"
"Nấu nước."
Điền Chính Quốc vừa nấu nước xong thì tiếng đập cửa vang lên, ánh mắt cậu khẽ động.
Tới rồi.
Kim Mục Trì.
Điền Chính Quốc hứng một ly nước máy, chậm rãi tưới cho mấy chậu sen đá trên bệ cửa sổ.
Đồng thời đứng trong bếp nói vọng ra: "Trí Trí, mở cửa đi."
Đây là lần đầu tiên Lâm Phong Trí có trải nghiệm này, giường đối diện cửa, có người gõ sẽ nghe rõ mồn một.
Cảm giác rất mới lạ.
Nhưng đã trễ thế này còn ai tới nữa chứ?
Bạn học, đồng nghiệp hay là bạn bè của Điền Chính Quốc?
"Ừm." Lâm Phong Trí đứng dậy tò mò ra mở cửa.
Cửa mở ra, con ngươi Lâm Phong Trí bỗng nhiên mở to, kinh ngạc không thôi, "Kim Mục Trì?"
Ngoài cửa, Kim Mục Trì bị tuyết mỏng bám lên người lập tức cứng đờ, máu như đông lại, tay chân lạnh toát.
Hắn tìm tới gây sự, không ngờ lại đụng trúng Lâm Phong Trí.
Kim Mục Trì nhíu mày, gặp phải người mình thích ở nhà "đàn ông lạ", chuyện này hắn phải giải thích sao đây, lỡ như...
Lâm Phong Trí cũng kinh hãi.
Tạm thời y không muốn nói cho Kim Mục Trì biết quan hệ giữa mình và Điền Chính Quốc.
Sao Kim Mục Trì lại tìm tới đây?!
Chẳng lẽ hắn biết rồi à?
Mặt Lâm Phong Trí nhăn nhúm, ngón tay bất an siết chặt nắm cửa.
Hai người cùng chột dạ, nhất thời ăn ý không lên tiếng.
Đúng lúc này giọng Điền Chính Quốc vọng ra từ trong bếp, "Ai thế?"
Rầm!
Chớp mắt tiếp theo, Lâm Phong Trí đột ngột đóng ập cửa lại, tim đập như sấm.
Điền Chính Quốc từ trong bếp ra, giả bộ thản nhiên hỏi, "Sao thế?"
"Không có gì đâu ạ!" Lâm Phong Trí máy móc lắc đầu rồi vớ lấy áo khoác của mình, "Em sực nhớ ra có việc chưa làm, thôi em đi trước nhé."
Không kịp thay đồ, Lâm Phong Trí mặc áo khoác vào rồi hấp tấp mang giày, mở hé một khe nhỏ lách mình chui ra ngoài.
Điền Chính Quốc bưng nước ấm, không nói gì mà đi tới bàn trà đổ ra mấy viên thuốc ho nuốt xuống.
Uống nước xong, cậu khẽ ho khan mấy tiếng.
*
Lâm Phong Trí kéo Kim Mục Trì xuống lầu, đi thêm mấy phút nữa mới dừng lại.
Trong lòng y cực kỳ hoảng loạn, không biết Kim Mục Trì chỉ đơn thuần đến tìm mình hay là... đã nghe phong thanh gì đó rồi.
Anh cả vắng nhà, anh Hai và Kim Mục Trì xưa nay không hợp nhau, cha mẹ Lâm cũng sẽ không nói với hắn, nhưng mỗi ngày nhà họ Lâm có không ít người ra vào, Điền Chính Quốc lại có gương mặt khá giống y...
Lâm Phong Trí vô cùng hối hận vì lần trước mời Điền Chính Quốc đến nhà họ Lâm làm khách.
Y nhìn Kim Mục Trì chằm chằm, rụt rè hỏi dò.
"Anh... anh tới đây tìm em chi vậy?"
Lúc này Kim Mục Trì cũng bình tĩnh lại, xem ra Lâm Phong Trí vẫn chưa biết hắn quen Điền Chính Quốc mà hiểu lầm hắn đến tìm mình.
Hắn lập tức mượn gió bẻ măng, "Không gọi được cho em nên anh gọi cho chú Lâm, nghe nói em ở nhà bạn nên anh hỏi địa chỉ tìm tới."
Lâm Phong Trí âm thầm thở phào nhẹ nhõm, y cười cong mắt, "Anh tìm em gấp vậy có chuyện gì không?"
Kim Mục Trì bỗng nhiên tới gần, ngón cái xoa nhẹ vết bầm trên mặt Lâm Phong Trí, "Xem vết thương của em lành chưa ấy mà."
Đầu ngón tay Kim Mục Trì thoang thoảng mùi thuốc lá, không thô ráp như Điền Chính Quốc, tay hắn hơi lạnh, còn rất láng mịn, gò má Lâm Phong Trí bỗng dưng nóng ran, y không cảm thấy bạn thân vuốt ve mặt nhau có gì mờ ám nên cũng chẳng tránh mà chế nhạo: "Còn tưởng chuyện gì lớn nữa chứ, có chút chuyện nhỏ xíu mà cũng..."
"Chuyện nhỏ với em nhưng chuyện lớn với anh." Kim Mục Trì chăm chú nhìn y.
Dưới ánh đèn, hình dáng Kim Mục Trì có mấy phần giống Kim Thái Hanh khiến Lâm Phong Trí ngẩn ngơ.
Một lát sau, y chớp mắt nói, "Muộn rồi, em về nhà trước đây."
Kim Mục Trì gật đầu, "Anh đưa em về."
Trên lầu, Điền Chính Quốc lấy ra chiếc đồng hồ gốm trắng kẹp trong sách mình rồi mở sách đọc.
Đọc một hồi, cậu tắt đèn đi ngủ.
***
Sáng hôm sau, trên đường Điền Chính Quốc đi làm, Lâm Phong Trí gọi điện tới.
Y vẫn chưa quen xưng hô với Điền Chính Quốc, chỉ nói cụt ngủn buổi sáng tốt lành rồi đi thẳng vào vấn đề, "Mấy ngày nay em bận học, quần áo và đồng hồ gửi tạm chỗ anh nhé, cuối tuần em tới lấy."
Dừng một lát, y do dự nói, "Nếu không phải đồng hồ do bạn em tặng thì cho anh luôn cũng được."
Y cảm thấy Điền Chính Quốc không phải người hám của, nhưng dù gì cũng là đồng hồ hơn một triệu... Cứ nói khéo trước đã.
Điền Chính Quốc bình thản đáp. "Ừ."
Qua điện thoại càng gượng gạo hơn, cũng chẳng có gì để nói, Lâm Phong Trí nói vu vơ mấy câu rồi mượn cớ vào lớp để cúp máy.
Những tấm biển quảng cáo lướt nhanh ngoài tàu điện ngầm, Điền Chính Quốc cất điện thoại, tàu dần dừng lại, cửa mở, dòng người đi làm chen nhau ùa ra.
Điền Chính Quốc đi cuối cùng, không nhanh không chậm ra khỏi cổng trạm.
Tám rưỡi sáng chưa có khách, hôm nay làm ca sáng là Điền Chính Quốc và một nam phục vụ khác.
Điền Chính Quốc thay đồng phục rồi khom người xếp bánh ngọt vào tủ.
Nam phục vụ còn lại khinh thường bĩu môi, hết sức chướng mắt Điền Chính Quốc.
Quản lý không có ở đây, giả bộ siêng năng cho ai nhìn thế!
Hắn xua tay, "Tôi vào toilet đây, cậu trông tiệm đi."
Sau đó cầm điện thoại chuồn ra ngoài tìm chỗ lười biếng.
Điền Chính Quốc không phản ứng mà chăm chú bày biện bánh kem.
Cậu không thích đồ ngọt, nhưng những món có màu sắc rực rỡ và hương vị thơm ngọt luôn làm tâm trạng người ta vui vẻ.
"Một ly cà phê đen, một phần bánh kem."
Một giọng nói vang lên trên đầu.
Điền Chính Quốc đứng dậy, mỉm cười lễ phép, "Hoan nghênh quý khách, vui lòng chờ một lát."
Sau đó quay người pha cà phê.
Kim Thái Hanh nhìn không chớp mắt bóng lưng gầy gò thẳng tắp kia cho đến khi Điền Chính Quốc bưng cà phê tới.
Trong tiệm rất yên tĩnh, thiếu niên cúi đầu đậy nắp ly bỏ vào túi giấy, sau đó lại mở cửa tủ bánh, vô cùng chuẩn xác lấy ra một miếng bánh vuông hơi nhiều kem ở bên trái.
Kim Thái Hanh không nói gì mà lẳng lặng chờ Điền Chính Quốc đóng gói, túi quần rung nhẹ, anh lấy điện thoại ra.
Nhìn tên người gọi, anh ấn nút kết nối.
"Chuyện gì?"
"Thứ Sáu tuần này là đêm độc thân cuối cùng của tớ trước khi cưới, Kim tổng nhất định phải nể mặt tham dự đấy nhé." Tạ Quân Kiệt cười nói.
Đóng gói xong, Điền Chính Quốc còn lấy ruy băng tím thắt một cái nơ con bướm giống như tối qua tặng cho Kim Thái Hanh, ánh mắt Kim Thái Hanh khẽ động, điềm tĩnh hỏi: "Ở đâu."
"Chưa biết nữa." Tạ Quân Kiệt nói, "Hay là để Kim tổng chọn nhé? Khó tìm được chỗ nào vừa lòng cậu lắm."
Lúc này Điền Chính Quốc đã bỏ chung bánh kem vào túi đựng cà phê, sửa lại các góc cho thẳng thớm rồi đặt lên quầy trước mặt Kim Thái Hanh.
Không lên tiếng mà chờ anh nói chuyện điện thoại xong.
"Cậu tự chọn đi." Kim Thái Hanh thờ ơ nói. "Cocktail ngon là được rồi."
"Uống cocktail hả, vậy tới Oxygen đi, tám giờ tối thứ Sáu nhé." Tạ Quân Kiệt cười ha ha, "Tám giờ sư phụ Tiểu Điền mới đi làm."
Kim Thái Hanh cúp máy rồi móc ví trả tiền, "Bao nhiêu."
Điền Chính Quốc mỉm cười, "Không cần đâu, tôi mời ngài."
"Hôm nay cũng giảm nửa giá à?"
"Không phải, nhưng tôi là nhân viên nên được giảm 20%."
Kim Thái Hanh rút hai tờ tiền để lên quầy rồi nói: "Lần sau giảm nửa giá hãy mời."
Anh xách đồ đi.
Điền Chính Quốc dõi theo Kim Thái Hanh đi xa, hàng mi dài chớp nhẹ.
Thứ Sáu à.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com