Chương 58 : Níu Giữ Pháo Hoa
Nhịp tim của anh từ đầu ngón tay Điền Chính Quốc lan nhanh đến từng thớ thần kinh.
Điền Chính Quốc thu lại nụ cười, bất chợt nói: “Kim Thái Hanh, em lấy được báo cáo đánh giá chất lượng của Thịnh Hối qua các năm rồi.”
Kim Thái Hanh nhướng mày, ý bảo y nói tiếp.
Điền Chính Quốc đặt hai tay lên ngực anh, nắm lấy chiếc sơ mi đã cởi được hai cúc, ánh mắt từ trên nhìn xuống đong đầy sắt son: “Tặng anh.”
“Biến động cổ phần em cũng có thể tra ra.”
Không đọc được biểu cảm trên gương mặt anh, Điền Chính Quốc ngập ngừng bổ sung: “Nếu anh cần.”
Kim Thái Hanh lẳng lặng nhìn y, bỗng thấy rất thú vị.
Thịnh Hối làm về hóa dầu thô, Phương Gián cần một bằng sáng chế bên họ. Nước ngoài có kỹ thuật tương tự, nhưng Phương Gián cho rằng không đủ an toàn.
Minh Long đến đàm phán, Thịnh Hối bèn hét giá trên trời, vượt gấp ba lần mức giá trung bình của thị trường quốc tế. Hôm đó, Điền Chính Quốc đã nghe Từ Chi Doanh báo cáo với Kim Thái Hanh rằng vẫn đang tìm cách xử lý khúc xương khó gặm này.
Thực ra, có thể dùng biện pháp để áp chế Thịnh Hối nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian. Là kẻ bao năm lập lờ trên lằn ranh pháp lý, Điền Chính Quốc nói: “Họ đã chịu chế tài nhiều lần rồi.” Nếu mấy vụ bê bối đã chìm vào quên lãng này bị phanh phui, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh doanh nghiệp.
Chẳng qua trước đây chưa có hệ thống mạng, nhưng Điền Chính Quốc luôn có cách của Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh lòng thầm thấy buồn cười, anh gật đầu, hỏi: “Vậy em đang muốn… lập công nhận thưởng à?”
Điền Chính Quốc ngỡ ngàng, vội đáp: “Không phải.”
Y nghiêm túc nói: “Không phải để anh đồng ý chuyện em theo đuổi anh.”
Những ngày qua, Điền Chính Quốc theo đuổi Kim Thái Hanh rất đỗi chân thành, sớm tối hỏi han, đi đưa về đón, cần gì có nấy, sự quan tâm chu đáo của y không khiến người ta cảm thấy áp lực, bởi sự chừng mực và khéo léo đã được hun đúc qua năm dài tháng rộng, khắc sâu vào cốt tủy, sẽ không vì theo đuổi người mình thương thầm bấy lâu mà phá vỡ những nguyên tắc và tiêu chuẩn cơ bản của chính mình.
Nhưng chỉ cần Kim Thái Hanh ngoảnh đầu lại, chìa tay ra, thậm chí chẳng cần mở miệng cũng sẽ nhận được hồi đáp.
Chỉ những ai từng hong nắng giữa trời đông mới hiểu được một phần chục triệu cảm giác ấy.
Từ nhỏ, Kim Thái Hanh đã lớn lên trong giá băng, thời gian được tắm mình dưới ánh dương có lẽ ít hơn biết bao người trên thế gian này.
Một khi đã được người như Điền Chính Quốc yêu thương thì dẫu về sau có gặp gỡ ai cũng sẽ chẳng thôi vương vấn.
“Chỉ là mong anh được vui vẻ.” Điền Chính Quốc chân thành nói, “Anh không chấp nhận cũng chẳng sao.”
Kim Thái Hanh nhìn y, chẳng ừ hử gì.
Điền Chính Quốc có hơi ngượng ngùng, đành chuyển đề tài, hỏi: “Anh còn đau đầu không?”
Tối nay Kim Thái Hanh có uống chút rượu, anh bảo “hơi hơi”.
“Em xoa bóp cho anh nhé?”
“Điền Chính Quốc.” Kim Thái Hanh đặt hai tay lên eo y, nhìn ngắm vài giây rồi cất giọng: “Em lễ phép quá nhỉ.”
“…” Điền Chính Quốc thấy anh có vẻ không được vui lắm, nhưng người nọ vẫn cúi đầu, hệt một con thú hoang đã được thuần phục.
Điền Chính Quốc nghiêng người xoa bóp thái dương cho Kim Thái Hanh, ngón tay y mềm mại vô ngần, Kim Thái Hanh tưởng như y đang chạm vào cả dây thần kinh ẩn sâu dưới làn da cùng những nghĩ suy bên trong tâm trí, khiến gân xanh trên trán càng đập mạnh hơn.
Anh mở mắt, đặt tay lên cổ Điền Chính Quốc, ngón tay khẽ mơn trớn yết hầu y.
Gương mặt ngoan ngoãn thế này.
Rốt cuộc ai mới là người đẹp đây.
Kim Thái Hanh bóp nhẹ gáy y, lịch thiệp hôn khẽ bên cổ, rồi cắn xuống, đầy tao nhã và chuẩn xác.
Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, cảm nhận rõ ràng răng nanh sắc nhọn của Kim Thái Hanh đang từng tấc từng tấc cắm sâu vào da thịt.
Kim Thái Hanh cắn rồi mới hỏi: “Cho chạm không?”
Điền Chính Quốc thở dốc loạn nhịp, tư thế đang bị giam cầm, sức mạnh áp đảo tuyệt đối cùng gương mặt người nọ khi phóng đại càng thêm rung động tâm can, y níu chặt lấy vạt áo anh, siết đến nhầu nhĩ, ngoan ngoãn như một vật tế thần, cất lời: “Cho ạ.”
Kim Thái Hanh ra chiều hài lòng, lại cắn lên dấu răng vừa hằn lại, nhưng lần này sức lực nhẹ hơn, còn dùng đầu lưỡi dỗ dành rồi mới chịu rời đi.
Chỗ bị cắn của Điền Chính Quốc ướt đẫm, đỏ au, Kim Thái Hanh đưa tay chạm khẽ, ấn nhẹ, nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc, ánh mắt chất chứa vài phần dịu dàng tàn nhẫn: “Chưa chấp nhận theo đuổi mà vẫn cho chạm à?”
Điền Chính Quốc đáp: “Cho mà.”
Ánh nhìn phức tạp xen lẫn một chút hân hoan, Kim Thái Hanh khép mắt lại, Điền Chính Quốc cảm nhận được, có gì thoáng cục cựa.
Đều là người trưởng thành, mỗi ngày chỉ bỏ chút thời gian cho vài câu chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon là đâu đủ.
Trở về từ Đảo Đinh, cả hai đều tối mặt tối mày, vì sự cố trên tàu khảo sát, lo sợ Lê Gia Minh rục rịch ngóc đầu, nên kỳ nghỉ ở Đảo Phỉ Linh cũng đành phải hoãn lại.
Mặc dù cứ hễ trống lịch, Điền Chính Quốc đều sẽ dành thời gian cho Kim Thái Hanh, nhưng anh vẫn thấy là quá ít ỏi.
Thể xác và linh hồn Kim Thái Hanh đều nhung nhớ Điền Chính Quốc, bề ngoài là người không kiêu không nịnh, mà trước mặt anh lại cần gì được nấy, trăm điều nghe theo.
Kim Thái Hanh vận dụng triệt để bản chất thương nhân công thành đoạt đất lên người Điền Chính Quốc, vuốt ve má y, giọng điệu trầm ấm mà đầy tàn nhẫn: “Chạm rồi cũng chưa chắc tôi sẽ chấp nhận em.”
“Hửm?” Điền Chính Quốc một lúc mới hiểu ra, rồi gật gật, đáp: “Không sao, anh cứ nghĩ cho kỹ.”
“……”
Kim Thái Hanh nhìn y chằm chằm, rồi lại hôn y, nhưng không quá sâu mà dẫn dụ Điền Chính Quốc quấn quít lấy mình.
Tuy rằng lúc gần lúc xa, nhưng thứ ngọt ngào chua xót ấy hệt như cơn thủy triều dâng trào vào tim Điền Chính Quốc. Dù là sóng to hay bão tố, Điền Chính Quốc đều trân trọng đón nhận tất thảy.
Chiếc Cayenne đã ra khỏi đường hầm vượt biển rồi lái qua Trung Hoàn, cảng Victoria đêm nay có bắn pháo hoa.
Đèn khuya rực rỡ, pháo hoa bừng nở tựa một giấc mộng huy hoàng trải dài trên bầu trời hải cảng, tia sáng lung linh ánh lên trong đôi mắt của Kim Thái Hanh.
Pháo hoa tuy đẹp nhưng rồi chẳng cháy được lâu.
Điền Chính Quốc không biết có thể sở hữu bao phần, đành vội vàng bắt trọn từng khoảnh khắc lung linh ngắn ngủi ấy.
“Kim Thái Hanh.”
Kim Thái Hanh tựa lưng vào ghế, vẻ mặt hờ hững, tư thái ung dung, như thể người nổi lên phản ứng chẳng phải là anh vậy, “Sao thế?”
Điền Chính Quốc nhìn anh chăm chăm, đôi mắt đen như chìm sâu vào nỗi cố chấp.
Kim Thái Hanh níu lại chút lương tâm cuối cùng, giữ lấy Điền Chính Quốc.
“Em không cần làm thế.”
Điền Chính Quốc sững sỡ, rầu rầu hụt hẫng, y ngẩng đầu, khẽ khàng nói: “Em chưa từng làm thế cho ai hết.” Y rất trong sạch.
“…” Ngọn lửa nào đó bùng lên trong lòng Kim Thái Hanh, ánh mắt tối sầm, anh siết chặt cổ Điền Chính Quốc, trên cao nhìn xuống, sắc mặt vô cảm, cất giọng khàn khàn: “Cố tình xuyên tạc lời tôi?”
Điền Chính Quốc lắc đầu, giữ chặt bàn tay đang muốn ngăn y lại, sức lực lớn đến nỗi khiến Kim Thái Hanh có hơi ngạc nhiên, ánh mắt tha thiết lại chất chứa một sự cố chấp lạ kỳ: “Là tự em muốn.”
Nếu Kim Thái Hanh không bằng lòng, y thậm chí đã nghĩ đến việc cưỡng ép rồi đền tội sau cũng được.
Tình yêu khi thì dịu dàng, khi lại méo mó, khiến người hiền lành trở nên cứng rắn, khiến kẻ nhẫn tâm cũng hóa mềm lòng.
Điền Chính Quốc trơ mặt, cò cưa với anh cả đỗi, Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn y thật lâu, rồi nhẹ nhàng ra lệnh: “Điền Chính Quốc, lại đây.”
Kim Thái Hanh rất lâu. Chiếc xe đã chạy từ Trung Hoàn đến biệt thự bên sườn núi mới dừng lại. Anh lười biếng tựa vào ghế, nét mặt thờ ơ, đưa tay chạm vào gò má cùng bờ môi của Điền Chính Quốc, rũ mắt nhìn y một lúc, buông lời nhẹ bẫng: “Cảm ơn bé cưng Điền Chính Quốc.”
Điền Chính Quốc thoáng run lên, lần đầu nghe Kim Thái Hanh dửng dưng nói ra những lời này, con tim y phút chốc tê dại.
Kim Thái Hanh khẽ buông hàng mi, ôm lấy Điền Chính Quốc, y lại giật lùi về sau: “Không, không cần đâu.”
“Độc đoán quá đấy, Điền Chính Quốc.” Gương mặt anh toát lên vẻ quyến rũ sau khi được thoả mãn, đánh mắt sang y, hờ hững nói: “Chỉ mình em được cho tôi thôi à?”
Kim Thái Hanh làm ăn rất sòng phẳng, anh nghĩ một lát, rồi chậm rãi vuốt ve tấm lưng y, từng chút một, lại bắt đầu dạy y cách theo đuổi mình, từ từ dẫn dắt: “Tôi thích công bằng và lý lẽ.”
Điền Chính Quốc bị đôi mắt xinh đẹp ấy mê hoặc, cuối cùng lả đi trong lòng Kim Thái Hanh.
_
Chiếc Cayenne dừng lại dưới hầm đỗ xe, Kim Thái Hanh khoác áo lên người Điền Chính Quốc, nhưng vẫn không sao giấu được mùi của anh thấm đượm trên người y.
Kim Thái Hanh định bế Điền Chính Quốc xuống xe, nhưng y bỗng kéo anh lại, đôi mắt còn ngân ngấn nước, nhắc nhở: “Kim Thái Hanh, bây giờ em đang theo đuổi anh đấy.”
Nếu Kim Thái Hanh cứ dung túng y như vậy, Điền Chính Quốc sẽ được nước làm tới mất.
Kim Thái Hanh không đáp lời, chỉ hỏi: “Em muốn đi không?”
Điền Chính Quốc bảo “muốn”, nhưng không để Kim Thái Hanh bế mình.
Kim Thái Hanh bèn nắm lấy tay y. Rõ ràng là lần đầu tiên, nhưng anh lại rất đỗi tự nhiên, nếu có paparazzi nào đủ gan chầu chực gần đây, chắc chắn sẽ viết hẳn bài báo: [Thái tử Hải Thị và người tình đồng tính tay trong tay trở về tổ ấm bên bờ biển giữa đêm khuya thanh vắng]
Kim Thái Hanh đứng tên rất nhiều bất động sản, căn nhà nằm lưng chừng núi Bảo Sơn này Điền Chính Quốc đã bắt gặp nhiều lần trong các cuộc họp video, cửa sổ sát đất rộng lớn, trên thảm rải rác một vài cuốn sách, đèn sàn cảm ứng bật sáng, bên bàn còn có tách trà chưa vơi cạn, là Thái Bình Hầu Khôi.
Có lẽ hồi trở về từ Đảo Đinh, công việc cứ chất chồng không ngớt nên ngày nào anh cũng làm việc đến tận khuya.
Kim Thái Hanh nói: “Tôi đi tắm đã.”
Nhưng nói rồi anh chẳng rời bước ngay mà lẳng lặng đứng nhìn Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc bèn ngỏ lời: “Để em giúp anh nhé.”
Kim Thái Hanh chẳng ừ hử gì, xoay người đi vào phòng tắm.
Điền Chính Quốc cũng theo vào.
Khi tắm, Kim Thái Hanh rất yên tĩnh, anh tựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, toát lên một vẻ lạnh lùng quyến rũ.
Điền Chính Quốc giúp anh rửa mặt, gội đầu, anh đều ngoan ngoãn thuận theo, khiến y liên tưởng đến một loài mèo lớn, khí thế oai phong nhưng giờ phút này lại hiền lành vô hại, hoàn toàn khác xa cái kẻ nắm quyền sinh sát trên xe vừa rồi.
Điền Chính Quốc lẳng lặng nhìn anh, đôi tay vươn ra luồn vào eo bụng của Kim Thái Hanh, anh lười biếng mở mắt nhìn y, y cũng đưa mắt nhìn lại, ánh nhìn chứa đựng một tia cố chấp lạ kỳ.
Kim Thái Hanh ngắm nghía hồi lâu, rồi vuốt ve gương mặt y, làm như quan tâm hỏi: “Sao hưng phấn vậy?” Cơ thể Điền Chính Quốc hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài nhã nhặn và tính tình hiền hoà của y.
Điền Chính Quốc giật thót, ánh mắt đong đầy niềm si mê tha thiết: “Kim Thái Hanh.”
Kim Thái Hanh mũi chạm mũi y, anh khẽ ngửi lấy, rồi hờ hững “ừm” một tiếng.
Điền Chính Quốc chừng như cũng thấy yêu cầu của mình có hơi quá đáng: “Dù rằng em vẫn chưa thật sự theo đuổi được anh, nhưng đêm nay có thể làm chuyện đó với em trước được không?”
Xưa nay Điền Chính Quốc chẳng đòi hỏi gì, nhưng Kim Thái Hanh cứ liên tục dụ dỗ, cho y từng chút ngọt ngào, khiến y cũng bắt đầu trở nên tham lam.
Cố chấp níu giữ, níu chặt hơi ấm sót lại của màn pháo hoa bên cảng Victoria.
“Không phải vừa mới làm à, sao lại gấp gáp thế.” Kim Thái Hanh đưa mắt nhìn Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng giẫm lên chân y.
Con tim y hẫng một nhịp, ngón chân đỏ ửng, co lại, ánh mắt cố chấp đến lạ: “Nếu sau này em thật sự không theo đuổi được anh thì chẳng phải sẽ không còn cơ hội nữa ư.”
Kim Thái Hanh bật tiếng cười khẽ, như thể y vừa nói điều gì hết sức ngô nghê.
“Điền Chính Quốc, khổ nhục kế à?”
Điền Chính Quốc khăng khăng nói: “Không phải khổ nhục kế, em cũng không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.”
Kim Thái Hanh lau đi giọt nước đọng lại trên mặt y, đẩy y ra, dửng dưng đáp: “Không được.”
Dẫu Điền Chính Quốc đã đối xử với Kim Thái Hanh tốt đến không thể tốt hơn, chỉ thiếu điều dâng cả con tim mình, nhưng thứ Kim Thái Hanh muốn đâu chỉ ngần ấy.
Điền Chính Quốc có chút thất vọng, Kim Thái Hanh bèn nói: “Ở đây không có.”
Kim Thái Hanh không có người tình, ngay cả đám Đàm Hựu Minh cũng rất hiếm khi đến đây.
Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, nói: “Em có.”
Kim Thái Hanh thoáng ngạc nhiên, nheo mắt lại, “Em mang theo bao đến đón tôi à?”
Sự thẳng thắn của Điền Chính Quốc ẩn chứa một sự cố chấp và quả quyết đầy bình tĩnh: “Không chỉ đến đón anh, lần nào gặp anh, em cũng mang theo cả.” Chính từ cái ngày Kim Thái Hanh đồng ý để y theo đuổi anh.
Điền Chính Quốc vô cùng thành thật, cũng vô cùng lý lẽ: “Cơ hội luôn dành cho người có sự chuẩn bị.” Đêm nay chẳng phải y đã chờ được rồi sao.
Kim Thái Hanh tức đến bật cười, nếu là người khác dày công sắp đặt như vậy, anh sẽ cho rằng mình đang bị tính kế, nhưng đổi lại là Điền Chính Quốc, anh chỉ cảm thấy điều này chứng tỏ sức hút của mình với y là quá lớn.
Anh hỏi: “Điền Chính Quốc, muốn làm với tôi lắm à?”
“Ừm.” Từ thuở thiếu thời, Kim Thái Hanh đã là đề tài trong vô số giấc mộng của y rồi.
Kim Thái Hanh bản tính xấu xa, nhẹ nhàng cao ngạo nói: “Vậy tôi nhắc em lần nữa, làm rồi tôi cũng chưa chắc sẽ chấp nhận em đâu.”
“Ừm ừm ừm.”
“……”
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com