Chap 4: Vạn tuế trổ hoa
Buổi tiệc kết thúc, Điền Chính Quốc chào hỏi qua với Kim Diệp Minh rồi đi, cặp đôi mới cưới còn đang bận tiếp đãi người thân bạn bè khác, anh cũng không định xen vào, lời chúc phúc đã gửi sang WeChat đều là thật lòng thật dạ không cần nhất định phải nói trước mặt mới được.
Trước đi về anh cũng không hỏi số WeChat của anh chàng điển trai hợp mắt mình kia.
Không phải không dám, mà vì sợ người ta cảm thấy đột ngột quá.
Nếu là đồng loại thì thôi, nếu lỡ mà không phải thì thêm bạn bè rồi cũng chẳng để làm gì, mở rộng danh sách bạn bè trên WeChat à?
Biết đâu chừng duyên phận chỉ đến đây thôi, sau lần gặp gỡ này thì không còn gặp lại nhau nữa. Hai lần tình cờ gặp gỡ xem như là khúc nhạc dạo bất ngờ xông vào cuộc đời anh, đúng vậy chỉ là nhạc dạo thôi không phải giai điệu chính, không thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của anh.
Anh vẫn còn thiếu một chút can đảm để bất chấp tất cả.
Nhà Điền Chính Quốc cách công ty khá gần, đi làm thường lười lái xe, toàn là đi tàu điện ngầm, hôm nay cũng lên tàu điện ngầm đến dự tiệc cưới.
Anh cầm theo túi xách chuẩn bị ra trạm xe thì đằng sau bỗng nhiên có đèn xe nháy sáng, một chiếc xe lái đến bên cạnh Điền Chính Quốc cửa xe hạ xuống để lộ gương mặt ôn hòa anh tuấn của Kim Thái Hanh.
“Anh ơi, anh đi bộ về à?” Kim Thái Hanh tựa một tay lên cửa sổ, hỏi.
Điền Chính Quốc sửng sốt, ánh mắt chậm chạp quét một lượt qua chiếc xe kia. Người này lái một chiếc Jeep Wrangler, thân xe rất lớn kiểu dáng rất ngầu dừng ngay trước cổng khách sạn quả là rất bắt mắt.
Điền Chính Quốc hơi kinh ngạc, thầm nhủ một nhân viên cửa hàng bán hoa thôi mà sao lái chiếc xe trong hoang dại đến thế nhỉ, khí chất không phù hợp một cách nghiêm trọng.
Nhưng thật ra thì chẳng có gì không hợp cả.
Điền Chính Quốc nhìn lên hắn.
Ánh mắt lấp lánh, tư thế tựa vào cửa xe rất hấp dẫn, phóng khoáng vô cùng.
“Tôi đi tàu điện ngầm.” Điền Chính Quốc đáp.
“Nhà anh ở đâu?” Kim Thái Hanh hỏi.
Điền Chính Quốc nói địa chỉ.
Kim Thái Hanh chỉ vào ghế phó lái, nói thẳng: “Lên xe đi, em đưa anh về.”
“Không cần đâu.”
“Có sao đâu, tiện đường mà, đi tàu điện ngầm phiền lắm.” Kim Thái Hanh nhướn mày với anh: “Anh ơi, nhanh lên, em còn dừng xe chặn đường ở đây nữa là ảnh hưởng giao thông đó, đằng sau còn cả một hàng xe kìa.”
Điền Chính Quốc không do dự nữa, mở cửa lên xe. Chiếc xe này có gầm cao, anh phải bước một bước rất dài mới lên được.
“Anh ơi, chân anh dài thế.” Kim Thái Hanh cười nói mắt vẫn luôn nhìn thẳng phía trước.
Điền Chính Quốc vô thức cúi đầu nhìn chân mình, anh thắt dây an toàn vào: “Làm phiền cậu rồi.”
“Không sao cả, nhà anh cách chỗ em cũng gần lắm.”
Trên người anh chàng thoang thoảng mùi thơm nhẹ, hòa lẫn với một chút mùi cồn rất nhạt bị vương lên trên bàn tiệc vừa nãy.
Kim Thái Hanh mở cửa sổ, hỏi: “Có mùi phải không?”
“Tàm tạm.” Điền Chính Quốc thả lỏng, hơi thở trên người Kim Thái Hanh dường như có tác dụng thôi miên lúc này anh cảm thấy toàn thân mỏi mệt không còn sức lực nữa.
Chắc là do làm việc lâu quá rồi, từ hôm qua đến giờ anh chỉ mới ngủ có ba bốn tiếng thôi.
“Buồn ngủ?” Kim Thái Hanh quay đầu sang nhìn anh.
Điền Chính Quốc híp mắt như một chú mèo lười biếng, ậm ừ đáp lời.
Mười phút sau đã đến nhà, thế mà Điền Chính Quốc vẫn nằm mơ được chỉ trong mười phút ngắn ngủi này.
Không phải giấc mơ nghiêm túc gì khi mở mắt ra trước mặt chính là người trong mơ.
Điền Chính Quốc giật nảy cả mình khi thấy gương mặt Kim Thái Hanh gần ngay sát mình, anh vô thức ngoảnh đầu đi: “Giật hết cả mình rồi.”
Kim Thái Hanh mỉm cười mở cửa xe giúp anh: “Đến nơi rồi, em dừng ở đây thôi, bảo vệ chỗ anh không cho lái xe vào.”
“Cảm ơn cậu.” Điền Chính Quốc xuống xe.
“Quốc Quốc?” Giọng nói của Điền Thái Anh vang lên đằng sau, Điền Chính Quốc quay lại.
“Cô.”
“Vừa về à?” Điền Thái Anh xách cái gì đó bước đến.
“Vâng.” Điền Chính Quốc nhận lấy đồ trong tay bà.
Điền Thái Anh nhìn Kim Thái Hanh trong xe: “Đây là?”
“Chào cô.” Kim Thái Hanh lên tiếng chào hỏi.
“À, chào con.”
Điền Chính Quốc nói: “Hôm nay quen trong tiệc cưới, cậu ấy tiện đường nên đưa con về.”
“Thế à.” Điền Thái Anh cười với Kim Thái Hanh: “Làm phiền con rồi.”
“Không sao ạ.” Kim Thái Hanh nhìn sang Điền Chính Quốc: “Vậy em đi đây anh, sau này có cơ hội lại gặp.”
“Ừ.” Điền Chính Quốc nhìn hắn, đôi mắt lóe sáng: “Có cơ hội lại gặp.”
“Hôm nay không lái xe à?” Điền Thái Anh đi theo Điền Chính Quốc vào nhà.
“Không.”
“Cậu trai vừa nãy cũng điển trai lắm nhỉ.”
“Vâng.”
“Có hỏi cách liên lạc không vậy?”
Điền Chính Quốc sửng sốt quay đầu nhìn Điền Thái Anh.
Điền Thái Anh cũng nhìn lại anh, bà không nói nhiều: “Hôm nay người ta đưa con về dù gì cũng là có ơn đó con phải có qua có lại chứ.”
Điền Chính Quốc không cân nhắc cẩn thận ý nghĩa trong lời nói của bà nhưng điều Điền Thái Anh nói lại chạm đúng vào một chỗ trống trong tim anh, đó là nơi mà anh còn thiếu một chút chỉ cần lấp đầy là có đủ dũng khí để bất chấp tất cả rồi.
Sáng sớm hôm sau, Điền Chính Quốc gọi điện cho Đinh Chiếu Thu, hỏi hắn về cửa hàng bán hoa.
‘Cửa hàng hoa?’
“Lúc trước cậu tặng tôi bó hoa là mua từ cửa hàng nào vậy?”
‘Tôi có biết đâu, trợ lý đặt mà, để lát nữa hỏi cho cậu.’ Đinh Chiếu Thu hỏi: ‘Cậu định mua hoa?’
Điền Chính Quốc ừ một tiếng.
‘Tặng ai đó?’
“…Không biết.”
‘Hả?’ Đinh Chiếu Thu không hiểu gì.
Điền Chính Quốc cũng không định giấu Đinh Chiếu Thu, thẳng thắn nói: “Người giao hoa lần trước… tôi thấy cậu ấy rất tốt.”
Đinh Chiếu Thu im lặng ba giây rồi buột miệng nói tục: ‘ĐM, là ý mà tôi hiểu đó à?’
“Cậu hiểu ra ý gì?”
‘Cậu có ý với người kia? Đàn ông à? Thật hay giả? Vạn tuế sắp trổ hoa rồi à?’
Điền Chính Quốc đang đứng trước gương cạo râu, điện thoại thì mở loa ngoài đặt bên cạnh tiếng dao cạo râu kêu ong ong khắp phòng tắm.
“Thì là thấy khá hợp mắt.”
Nói theo kiểu lãng mạn thì chính là tiếng sét ái tình.
Anh bất giác bật cười, đúng là có vẻ như vạn tuế trổ hoa thật. Người ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn còn vinh hạnh được nếm trải cảm giác ngượng ngùng mới mẻ này.
Đinh Chiếu Thu rất hào hứng, cao giọng nói không ngừng ở đầu kia, cứ như chính hắn mới là cây vạn tuế sắp nở hoa kia vậy.
Điền Chính Quốc cầm khăn lông lên lau mặt, sau đó mới nhặt điện thoại lên hỏi: “Cậu có quen huấn luyện viên cá nhân nào đáng tin chút không?”
‘Có, sao vậy?’
“Mập lên rồi.” Điền Chính Quốc bước vào nhà bếp mở tủ lạnh ra lấy chai sữa, mở nắp dốc một ngụm lớn.
‘Không phải chứ, cậu mà mập?’
Điền Chính Quốc lua vệt sữa bên mép bằng ngón tay, đáp: “Toàn thịt mỡ không, cần phải tập luyện rồi cậu giới thiệu cho tôi người nào đáng tin chút.”
‘Bây giờ bắt đầu chăm chút hình tượng rồi à?’ Đinh Chiếu Thu nhướn mày: ‘Nhưng nói thật này, bây giờ cậu không bằng thời đại học đâu.’
“Bị công việc dằn vặt đấy thôi.” Điền Chính Quốc thả chai sữa chỉ còn một nửa vào tủ lạnh: “Làm công ăn lương ai chả thế.”
‘Có phải không có cơ hội làm chủ đâu, tự cậu nhất định ở lại công ty đó đấy chứ, giành bao nhiêu giải thưởng rồi, có phải không có tiền đâu mà, làm người thì cũng có lúc không thể quá quan trọng tình nghĩa, cậu phải sống cho mình chứ.’
“Thôi thôi, cậu có ai thích hợp thì nhớ giới thiệu cho tôi, tôi phải đến công ty đây.”
Điền Chính Quốc có WeChat của trợ lý Đinh Chiếu Thu, hiệu suất làm việc của Đinh Chiếu Thu rất cao, trợ lý của hắn nhanh chóng cho Điền Chính Quốc số WeChat của cửa hàng hoa, còn gửi kèm cho anh một tấm danh thiếp cửa hàng nữa.
Người trợ lý này còn nói cửa hàng đó có Weibo chính thức, Điền Chính Quốc đi tìm thử phát hiện ra khá nhiều người theo dõi phải đến cả trăm ngàn mà xem ra không phải chỉ là theo dõi cho có, mỗi một dòng trạng thái Weibo đều có không ít bình luận.
Gần đây Điền Chính Quốc vừa nhận một hạng mục mới, công việc bận rộn sau khi thêm số WeChat và theo dõi Weibo thì bỏ mặc luôn tạm thời không suy nghĩ đến việc tiếp nối cuộc gặp tình cờ kia.
Điền Chính Quốc đến cửa hàng thì đã là vài ngày sau rồi, anh đã nộp bản thảo sơ lược, hạng mục tiến hành được một phần, lúc này có được chút thời gian rảnh.
Cửa hàng hoa tên Tĩnh Lặng, nằm trong một con hẻm nhỏ gần làng đại học.
Khi Điền Chính Quốc đẩy cửa bước vào, chuông cửa kêu leng keng tiếp đến là hương hoa thơm nức mũi.
Bốc cục cửa hàng này khác với những nơi bán hoa thông thường, thay vì gọi là cửa hàng nó giống một studio hơn.
Diện tích rất lớn, tổng thể chia thành ba bộ phận, vào cửa chính là mặt tiền, bên phải bày một quầy bar màu nâu gỗ, bên trái là các kệ hàng, trên kệ bày đầy các loại hoa màu sắc rực rỡ, từng bó từng bó cắm trong bình. Đi vào trong nữa là khu vực chụp ảnh, một chiếc bàn tròn kiểu Âu cổ điển nằm kề bên cửa sổ chạm đất, xung quanh là vài cái máy ảnh SLR*.
*Máy ảnh SLR: máy ảnh phản xạ ống kính đơn (Single-lens reflex camera)
Bên cạnh khu chụp ảnh là một bức bình phong Graffiti, chia phòng làm việc ra, Điền Chính Quốc thấy có người ngồi bên trong cắm hoa.
Bố cục và cách trang trí cửa hàng rất có phong cách, tĩnh lặng mà tao nhã.
Nhìn quanh một vòng, không thấy hình bóng mà anh quen thuộc.
Trong phòng làm việc có hai cô gái trẻ, cả hai đều đeo tạp dề vải thô màu nâu nhạt, một ngồi một đứng, cô gái đang đứng thì hơi cúi người, nghiêm mặt nói gì đó, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại đi về phía Điền Chính Quốc.
“Chào anh, mua hoa à?”
Điền Chính Quốc thôi nhìn xung quanh, cúi đầu nhìn thoáng qua những đóa hoa còn vương vài giọt nước. Ánh mắt của anh dừng trên một bó hoa màu hồng phấn.
Điền Chính Quốc chỉ vào đó, hỏi: “Đó là hoa hồng Lệ Chi sao?”
Hành Chuẩn nhìn theo hướng tay anh chỉ, trả lời: “Không, đó là Misaki, một loại thuộc họ hồng Trung Hoa.”
“À.” Cảm xúc của Điền Chính Quốc cũng chỉ lạnh nhạt, anh hơi rũ mắt hàng mi dài đổ bóng nhàn nhạt trên gương mặt.
“Anh muốn hoa hồng Lệ Chi? Xin lỗi, hôm nay cửa hàng lại không nhập loại đó.”
Điền Chính Quốc ừ một tiếng, thuận miệng nói: “Vậy cô lấy Misaki cho tôi cũng được.”
“Anh cần bó hoa hay là lẵng hoa, hay là vòng hoa? Tặng người khác hay chỉ để trang trí?”
Điền Chính Quốc nghe muốn choáng váng: “Còn phải xem xét nhiều thế sao?”
Hành Chuẩn cười khẽ: “Cửa hàng chúng tôi kinh doanh rất rộng.”
“Bó hoa đi.”
“Mấy cành?” Hành Chuẩn nói rất ngắn gọn.
“Cô xem thế nào hợp thì làm.”
“Được.”
Hành Chuẩn gọi “Hứa Khả Khả” giọng thanh mà lạnh: “Rót cho khách ly nước.”
“Có ngay.” Hứa Khả Khả dừng công việc đang làm dẫn Điền Chính Quốc đến ngồi ở quầy bar: “Anh ngồi chờ một lát.”
Hứa Khả Khả rót cho Điền Chính Quốc một ly nước chanh, thấy anh đẹp trai thì không thèm làm việc chính nữa ngồi xuống tán gẫu với anh.
Cô bé này khá là cởi mở, đề tài nào cũng nói được cũng đỡ cho Điền Chính Quốc phải chủ động chọn đề tài.
Anh hỏi rất tự nhiên: “Cửa hàng lớn thế này mà chỉ có hai người lo liệu à?”
Cô bé lập tức đáp: “Không phải, bọn em còn ông chủ mà.”
“Ông chủ?” Mắt Điền Chính Quốc thoáng đảo, ngón tay trỏ đặt trên ly nước cũng hơi co lại.
“Hứa Khả Khả.” Giọng nói của Hành Chuẩn không lớn nhưng lại mang theo áp lực vô hình.
Hứa Khả Khả đứng bật dậy: “Có em!”
“Em hoàn thành nhiệm vụ hôm nay chưa?” Hành Chuẩn chậm rãi xử lý hoa trong tay mình, không ngẩng đầu lên, chỉ nhắc nhở như vậy.
“Chưa!” Hứa Khả Khả cười với Điền Chính Quốc, siết chặt tay nói: “Không tán dóc nữa, em phải đi làm việc rồi.”
Điền Chính Quốc gật đầu: “Ừ.”
Anh cúi đầu nghịch điện thoại trong tay mình.
Ông chủ.
Ài, sao không hỏi thêm một câu nữa nhỉ.
Điền Chính Quốc uống nước, hơi nhíu mày.
Hình như có tiếng chó sủa đâu đây, Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn quanh.
Thì ra cửa hàng này còn cửa sau nữa, Điền Chính Quốc đang ngây người thì bỗng nhiên nhìn thấy có người đẩy cửa sau bước vào tay dắt một chú Golden.
“Anh?” Kim Thái Hanh còn có vẻ kinh ngạc hơn cả Điền Chính Quốc, thế nên Điền Chính Quốc lại xem như bình tĩnh.
Hành Chuẩn ngẩng lên nhìn, hỏi: “Trồng xong hoa rồi?”
“Xong.” Kim Thái Hanh gật đầu, đi về phía Điền Chính Quốc, cười híp mắt: “Mua hoa à?”
Điền Chính Quốc cầm ly nước, ngón tay khẽ trượt trên thành ly: “Ừ.”
Lần đầu tiên trong đời anh làm màu đến vậy.
Tình cờ gặp gỡ hai lần thành nghiện rồi.
Không có tình cờ thì cố ý tạo ra cơ hội để tình cờ vậy.
Ba lần, bốn lần, rất nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com