Chương 11
"Tôi... Tôi nghĩ là anh đang ngủ." Khoảng cách hai người gần nhau như thế làm cho trên mặt Điền Chính Quốc hiện lên một tia đỏ lựng, hai con ngươi càng không dám nhìn thẳng vào người chỉ cách cậu có một tấc.
Thấy ánh mắt cậu nhìn ra chỗ khác, hai tay lại có chút đẩy ngực của y ra, hai con ngươi lạnh như băng lại càng thêm âm lãnh. Kim Thái Hanh lập tức bắt lấy cằm của cậu, khiến cho cậu chỉ có thể nhìn y, trong khoảnh khắc mũi hai người sắp chạm vào nhau, y tinh tường nhận ra vẻ ngượng ngùng trong mắt cậu, gương mặt cậu cũng không được tự nhiên mà ửng hồng.
Nhìn thân thể cứ biến hóa khác thường của cậu, hai con ngươi lạnh như băng của Kim Thái Hanh càng thêm tĩnh mịch, y thong thả nói:
"Nhớ kỹ lời của ta, cậu thuộc về ta." Cũng chỉ có thể thuộc về một mình y.
"Ách? Ngô!" Muốn hỏi y là có ý tứ gì, lại không nghĩ rằng giây tiếp theo vừa mở miệng ra liền bị một tiếp xúc chặt chẽ phong bế. Điền Chính Quốc trừng lớn đôi mắt nhìn hai con ngươi thâm trầm trước mắt, lại bị ngọn lửa nóng rực dị thường trong mắt y làm rung động tinh thần, quên cả giãy dụa.
Chủ nhân ngọn lửa ấy không chút khách khí, đầu lưỡi linh hoạt xông vào trong cái miệng đang khẽ nhếch, bá đạo liếm láp khắp mỗi nơi mỗi chỗ trong khoang miệng, vừa ôm lấy người đang còn ngây ngốc, vừa chăm chú mút lấy cái lưỡi mềm mại kia.
Cảm giác đầu lưỡi bị người ta dùng lực đích liếm cắn, cơn đau đớn đánh thức Điền Chính Quốc vẫn ngây ngốc tỉnh lại. Phát giác được hai người hiện tại là đang làm cái gì, cậu bắt đầu kịch liệt đích giãy dụa, nhưng mỗi mỗi lần giãy dụa lại đổi lấy lực giam cầm bên hông càng thêm mạnh, đến cuối cùng cậu chỉ có thể yên lặng dán chặt cơ thể của mình vào thân hình cường tráng kia.
Thân thể gần kề, cảm nhận nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, Điền Chính Quốc khẽ run, sau ót bị đè chặt khiến cậu chỉ có thể vô lực ngửa đầu tiếp nhận cái hôn sâu đến vô tận. Tất cả giãy giụa cùng phản kháng cũng theo dưỡng khí dần mất đi trong ***g ngực mà suy yếu, cậu chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào nhỏ xíu.
"Ngô... Ân..."
Nhíu đôi mắt mông lung lại, cậu bất lực nhìn chăm chú như muốn xuyên thấu cặp mắt phượng kia, hy vọng y có thể buông tha mình ra, đầu của cậu hảo chóng mặt rồi.
Phát giác được người trong ngực bởi vì thiếu dưỡng mà vô lực, mềm nhũn tựa trên ngực của mình, hiểu rằng nếu còn tiếp tục hôn thì cậu nhất định ngất xỉu xỉu, Kim Thái Hanh lập tức buông cậu ra.
Rốt cuộc cũng buông ra, Điền Chính Quốc dựa vào ***g ngực đang giam cầm mình, liều mạng hít lấy hít để không khí. Thở dốc một hồi lâu, cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh.
"Tại... Tại sao lại... Làm chuyện này với tôi?" Điền Chính Quốc da mặt cực mỏng, cái chữ "hôn" cậu căn bản không nói ra được. Trong nhận thức của mình, cậu căn bản không biết nam nhân cùng nam nhân cũng có thể hôn môi. Bất quá, đối với hành động đột ngột của Kim Thái Hanh, cậu chỉ thấy khó hiểu chứ không hề chán ghét.
Vuốt ve đôi môi bị mình làm cho sưng đỏ, con ngươi đen nhánh tĩnh mịch càng thêm thâm trầm, đợi đến khi thấy Điền Chính Quốc theo bản năng lui về phía sau, cánh tay y đang đặt ở bên hông cậu lại gia tăng thêm lực, kéo gần khoảng cách hai người lại như trước.
Tại sao phải hôn cậu? Kỳ thật y đã sớm biết rõ đáp án. Khi nâng gương mặt đẫm nước mắt của cậu lên, nhìn cặp mắt đong đầy lệ, không một tiếng động hướng y cầu xin, lần đầu tiên Kim Thái Hanh nảy sinh cảm giác thương tiếc.
Y muốn cậu, y muốn người trước mắt này, mặc kệ cậu là nam hay nữ.
Đối với cảm tình bất thường của mình, Kim Thái Hanh cũng không có một tia bàng hoàng cùng mê võng nào, một khi đã xác nhận bản thân muốn cái gì, y sẽ dùng hết thảy thủ đoạn để có được nó. Cho dù y chỉ mới 15 tuổi, bất quá cái gì cần biết thì y đều thấu hiểu. Một người IQ cao như y, từ nhỏ đã hiểu làm thế nào lợi dụng trí tuệ của mình để nắm lấy tất cả những gì có lợi.
Y đã chọn cậu, vậy cậu cũng chỉ có thể thuộc về một mình y, y sẽ không cho phép bất luận kẻ nào dòm ngó thứ thuộc về y, càng không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng nó.
Xem ra, y đã hảo hảo tìm được mục tiêu cho cuộc sống sau này rồi.
Thân hình hai người kề sát nhau làm cho Điền Chính Quốc không được tự nhiên vặn vẹo thân thể phía dưới, liền phát giác cánh tay đặt ở bên hông cậu càng thêm siết chặt. Thoáng nhìn thấy tay của mình đang dán chặt tại ***g ngực rắn chắt của đối phương, cảm nhận được dưới lòng bàn tay truyền đến rung động. Không giống với thân thể gầy nhỏ của mình, thân hình Kim Thái Hanh thon dài mà đẹp đẽ.
Thấy Kim Thái Hanh chỉ trầm mặc mà không trả lời nghi vấn của mình, Điền Chính Quốc mở miệng hỏi:
"Thiếu gia?" Y có thể hay không trước tiên buông cậu ra, tư thế như vậy thật sự làm cậu không thoải mái.
Âm thanh gọi khẽ bên tai truyền đến, lôi suy nghĩ đang bay bổng của y quay trở về, nhìn đôi mắt khó hiểu phía trước mặt, Kim Thái Hanh trầm thấp nói:
"Sau này cậu sẽ biết." Hiện tại nói cho cậu biết còn quá sớm, nói cũng chỉ làm cậu sợ hãi tránh né y, mà chuyện đó dù chỉ một chút y cũng không cho phép.
Vừa nói, bàn tay đặt ở bên hông vừa trượt vào bên trong chiếc quần đã ướt đẫm.
"A! Không cần!" Hai tay cũng kinh hoảng đẩy bàn tay kia ra.
"Không thể không cần."
Y đẩy người sớm đã ướt đẫm quần áo trong ngực ra, liền tách hai chân gầy như cây trúc của cậu, để nó quấn trên eo của mình, rồi tiếp tục nâng Điền Chính Quốc để cậu ngồi trên đùi y.
"Ngô... Ngô ân..."
Bởi vì đôi môi đã bị chiếm cứ, Điền Chính Quốc chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ.
Dời khỏi đôi môi mọng đỏ, làn môi mỏng chuyển đến xương quai xanh, thô bạo gặm cán, để lại trên làn da ngăm đen một vết đỏ thẫm. Hai tay cũng không ngừng vuốt vẻ thân thể kia, cuối cùng dừng lại tại hai hạt hồng đào nho nhỏ trước ngực, sủng nịch xoa nắn.
Đôi môi rốt cuộc cũng được tự do nhịn không được phát ra âm thanh rên rỉ, xen lẫn tiếng khóc nho nhỏ.
"A... Không cần... Thiếu gia... Ô... Không cần... Ân..." Nếu như hỏi Điền Chính Quốc không cần cái gì, chính cậu cũng không biết.
Âm thanh cự tuyệt truyền đến tai làm cho đôi mắt phượng của Kim Thái Hanh thêm lạnh, y ngẩng đầu nhìn đôi mắt ươn ướt, thong thả nói từng chữ một:
"Ta nói rồi, không thể không cần."
"Ngô... Thiếu gia..."
Cặp mắt lạnh như băng không tồn tại chút hơi ấm nào làm Điền Chính Quốc run rẩy cả người. Theo bản năng tìm kiếm sự ấm áp, cậu dựa vào ***g ngực đang giam cầm cậu kia, cả người gắt gao ôm chặt người trước mắt.
Tựa trên bờ vai rộng không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm:
"Lạnh... lạnh... quá..." Phân không rõ là tâm lạnh hay là thân thể lạnh, toàn bộ thần kinh của cậu chỉ tập trung vào cảm nhận cái lạnh giá trong đôi mắt người kia.
Điền Chính Quốc chủ động tiến tới gần ôm lấy y, bên tai truyền đến tiếng thì thầm làm cho trong mắt y hiện lên một tia khác thường, y một lần nữa nói ra câu nói uy hiếp nhưng vẫn ôn nhu lạ thường:
"Nhớ kỹ lời ta nói, không được để ta lập lại lần thứ ba."
Âm thanh ôn hòa vang bên tai, Điền Chính Quốc chần chờ ngẩng đầu lên, nhìn về cặp mắt vốn làm cậu rét lạnh vô cùng. Nét âm lãnh của một khắc trước đã không còn nữa, đôi mắt phượng ánh lên một tia tình cảm ấm áp.
Thật ấm quá......
Ngắm nhìn đôi con ngươi tĩnh mịch trước mặt, cậu lập tức nhắm hai mắt lại, chuyên chú cảm thụ luồng tê dại đang tháo chạy trong cơ thể. Cậu không phải không hiểu động tác của mình có ý nghĩa gì, trong tiềm thức mơ hồ cậu biết rõ sự đụng chạm cơ thể có thể làm tan đi hàn băng của Kim Thái Hanh.
Nhiều năm sau, mỗi lần hồi tưởng lại hành động của chính mình lúc đó, trên mặt Điền Chính Quốc luôn đỏ ngầu một mảnh, trong lòng kinh ngạc không thôi. Sự thật chứng minh, sự chủ động của cậu đích xác có thể tiêu trừ lửa giận của Kim Thái Hanh, làm tan đi hàn băng trong đôi mắt ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com