Chương 17
Ngồi ở bàn học, cậu không chăm chú nhìn vào sách vở như thường ngày mà lâm vào trầm tư, hết nhíu mày rồi lại gặm gặm cắn cắn cây bút.
Kim Thái Hanh bước vào phòng thì thấy ngay bộ dạng đó của Điền Chính Quốc. Nhìn kỹ lại, thấy sách còn chưa được mở ra, vậy rõ ràng là suy nghĩ của người đang ngồi kia không phải đặt vào bài học.
“Đang suy nghĩ gì?”
Một âm thanh bất chợt vang lên làm cho Điền Chính Quốc đang đờ đẫn phải sững sờ, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía sau.
“Ách, thiếu gia, anh tập thể hình xong rồi à?” Mỗi khi tan học trở về, Kim Thái Hanh đều đến phòng tập thể hình trên lầu hai tập luyện trong một giờ. Cậu đã từng thấy qua gian phòng, bên trong có rất nhiều dụng cụ.
Nhưng Điền Chính Quốc không biết, Kim Thái Hanh chỉ tập luyện với mộc nhân*. Đó là một loại võ thuật cổ truyền, cần nhất là kiên nhẫn cùng nghị lực. Mộc nhân là làm từ một cái cây thô to, phía trên thân gắn vào nhiều mảnh gỗ dài ngắn khác nhau, xen kẽ ở nhiều vị trí.
*mộc nhân:
Khi mới bắt đầu luyện, không có kỹ xảo cùng bản lĩnh nhất định sẽ bị mộc nhân đánh trúng. Đợi đến khi luyện đến một trình độ cao hơn, mộc nhân vốn làm cho người ta đau đầu đối phó sẽ không còn gây khó dễ được nữa. Hiện tại Kim Thái Hanh đã là quá quen thuộc với mộc nhân, chẳng qua mỗi ngày vẫn dành một chút thời gian để luyện tập.
Nhưng điều Điền Chính Quốc thấy kỳ quái nhất chính là Kim Thái Hanh không hề tham gia bất luận một câu lạc bộ nào ở trường, y chỉ nhậm chức hội trưởng hội học sinh mà thôi. Dù cho các câu lạc bộ kia trăm phương ngàn kế muốn mời y gia nhập, nhưng chỉ cần thấy ánh mắt lạnh như băng của y thì liền chùn bước. Mỗi ngày nhìn các câu lạc bộ phát thư mời gia nhập, cậu đều không tránh khỏi việc thầm than thở. Nếu có thể, cậu rất muốn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, mà nguyên nhân quan trọng là vì cậu muốn được cao lên.
Muốn cao như thiếu gia thì không có hi vọng rồi, nhưng ít nhất cậu cũng muốn đạt được chiều cao trung bình. Trong trường kể cả các nữ sinh cũng cao hơn cậu, điều này làm cho Điền Chính Quốc không thể không cảm thấy tự ti. Đợi khi theo kịp chương trình học, cậu nhất định phải tham gia câu lạc bộ bóng rổ a.
“Ân.” Âm thanh đáp nhẹ xem như trả lời.
“Thiếu gia, anh còn chưa tắm rửa, để tôi đi lấy quần áo cho anh đi tắm.” Thấy trên trán y còn lưu lại chút mồ hôi, Điền Chính Quốc lập tức đứng lên muốn tiến đến phòng ngủ chuẩn bị quần áo cho Kim Thái Hanh.
Mỗi lần từ phòng tập thể hình đi ra, thiếu gia đều đi tắm rửa cho sạch mồ hôi, cái này cũng là một thói quen của y.
Giữ chặt Điền Chính Quốc lại, Kim Thái Hanh kéo cậu ngồi trở lại ghế, so với tắm rửa thì điều càng làm y quan tâm hơn chính là –
“Vừa rồi suy nghĩ cái gì?”
Nhìn vào cặp mắt phượng xinh đẹp, Điền Chính Quốc chần chờ, cậu có thể nói ra không? Nói ra chỉ sợ không được hay cho lắm. Theo mỗi giây mỗi phút trôi qua, nhiệt độ trong đôi mắt phượng lại càng xuống thấp, cậu hiểu rõ nếu không nói ngay sẽ làm thiếu gia nổi giận.
“Tôi không có suy nghĩ gì đâu, thật đó.”
Cánh tay bất chợt bị siết chặt, Điền Chính Quốc bị đau liền nhíu mày, khó hiểu nhìn về phía y.
Nhìn chăm chú vào đôi mắt đen trong sáng, Kim Thái Hanh cúi người xuống, thong thả nói:
“Cậu không thích hợp nói dối.” Nhất là nói dối y thì lại càng không thích hợp với cậu.
Khoảng cách quá gần làm cho trong mũi Điền Chính Quốc tràn đầy mùi hương trên người Kim Thái Hanh, mặt cậu có chút đỏ lên, cậu vẫn chưa quen với những hành vi thân mật của hai người.
“Tôi… Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp phu nhân, bà… bà thật xinh đẹp.” Kỳ thật điều cậu muốn nói chính là, hôm nay thiếu gia cùng phu nhân khi gặp mặt có cảm giác rất… Cậu không biết phải nói thế nào, nhưng nếu đổi lại là cậu cùng mẫu thân gặp mặt, cậu nhất định sẽ lập tức nhào vào lòng mẫu thân, không chừng còn vì lâu ngày không gặp mà rơi nước mắt.
Không nghĩ rằng cậu lại suy nghĩ đến chuyện này…
Đối với việc gặp thoáng qua Nghê Mộ Ngọc, Kim Thái Hanh một điểm cảm giác cũng không có, y hoàn toàn lãnh đạm. Ngược lại trong đôi mắt đen nhánh của Điền Chính Quốc lại hiện lên một tia ảm đạm, làm cho đôi mắt lạnh như băng của y ánh lên nét khác thường.
“Nhớ nhà?” Dù là câu nghi vấn nhưng khi phối hợp với ngữ điệu lạnh lùng thì nó đã trở thành câu trần thuật.
Nghe Kim Thái Hanh hỏi như vậy, Điền Chính Quốc hết sức kinh ngạc. Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ gật đầu, lúc biết Nghê Mộ Ngọc là mẫu thân của thiếu gia, cậu lập tức nhớ đến mẫu thân của mình, Đỗ Tĩnh Nhu.
Móc điện thoại trong túi áo ra đưa tới trước mặt Điền Chính Quốc, thấy vẻ mặt cậu đầy khó hiểu thì y liền giải thích:
“Gọi về.”
“Thiếu gia!? Ý anh là để tôi gọi điện thoại về nhà sao?” Đây là sự thật? Cậu có thể gọi điện về nhà? Bất ngờ quá lớn này làm cho Điền Chính Quốc chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn về phía Kim Thái Hanh.
“Số điện thoại?”
Ngây ngốc nói ra số điện thoại nhà mình, lại thấy Kim Thái Hanh lập tức ấn một dãy số, giây tiếp theo thì điện thoại đã kề ngay tai cậu. Đã lâu lắm rồi không nghe âm thanh quen thuộc này, Điền Chính Quốc xúc động đến suýt rơi lệ.
“Uy, ai đấy? Uy?” Thấy trong điện thoại không có bất kỳ âm thanh nào, Đỗ Tĩnh Nhu không khỏi nghi hoặc. Là lộn số sao? Ngay khi nàng sắp cúp điện thoại, bên trong liền truyền đến một giọng nói run run.
“Mẹ, là con.” Nắm chặt điện thoại, Điền Chính Quốc hít sâu một hơi để điều hòa lại nhịp đập của trái tim trong ***g ngực.
“Tiểu Quốc, là Tiểu Quốc à?” Nghe được giọng nói rõ ràng là của đứa con lớn đã mấy tháng trời không gặp, Đỗ Tĩnh Nhu kinh ngạc la to. Nghe thấy tiếng la của nàng, những người khác lập tức xúm lại, nhất loạt kinh hỉ nhìn về phía Đỗ Tĩnh Nhu.
“Ân.”
“Tiểu Quốc, con ở đó có tốt không? Bọn họ có ăn hiếp con không? Có được ăn no không? Làm việc có vất vả không? Con muốn ăn gì, mẹ gởi cho con ăn. Nếu như bọn họ ăn hiếp con, con phải nói ngay cho mẹ biết, đến lúc đó con không cần làm nữa, mẹ lập tức đón con trở về.”
Mẫu thân liên tiếp đặt câu hỏi khiến cho Điền Chính Quốc không làm sao mở miệng được, cũng không phát hiện nhiệt độ trong mắt người bên cạnh đã xuống thấp.
“Mẹ, con rất khỏe, mẹ yên tâm, bọn họ không có ăn hiếp con.” Lúc này cậu thật sự rất tốt, nếu miễn cưỡng mà nói tới ăn hiếp thì chắc cũng chỉ có thể nói tới việc thiếu gia làm những “chuyện đó” với cậu. Bất quá, “chuyện đó” sao có thể tính là cậu bị khi dễ a?
Nghĩ đến Kim Thái Hanh đang ở bên cạnh rồi lại liên tưởng đến những sự tình kia, Điền Chính Quốc bất giác đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Mẹ, cả nhà vẫn khỏe chứ? Chân của cha ổn rồi phải không?” Cậu nhớ rõ lúc cậu đi, chân của phụ thân còn bị trật.
“Tốt lắm, cả nhà đều rất khỏe, chân của cha con cũng bình phục rồi.” Thoáng nhìn những ánh mắt thúc giục bên cạnh, Đỗ Tĩnh Nhu không khỏi nở nụ cười: “Tiểu Quốc, mẹ đưa điện thoại cho cha con, con nói với cha vài câu đi.”
Cầm lấy điện thoại thê tử đưa tới, Điền Chính Văn vội nói:
“Tiểu Quốc, con ở đó phải làm việc thật tốt, có cha mẹ ở nhà rồi con không cần lo lắng, cứ hảo hảo chăm sóc bản thân là được rồi.” Đối với đứa con này, hắn vẫn là thấy rất đau lòng.
“Ân, cha, con biết mà, cha yên tâm, còn sẽ tự chăm sóc cho mình.”
“Rồi, vậy là tốt rồi. Để cha đưa điện thoại cho bọn Tiểu Quang, tụi nó muốn nói chuyện với con.”
Chụp lấy điện thoại, Điền Chính Quang lập tức kích động hô to:
“Anh, bọn em rất nhớ anh, chừng nào anh mới về gặp bọn em?”
Nghe tiếng em trai trong điện thoại vang lên, mắt Điền Chính Quốc chợt đỏ hoe, một dòng lệ cứ vậy lăn xuống, lập tức có một bàn tay to liền lau đi. Động tác ôn nhu đó làm cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Thái Hanh, thấy trong mắt y là một vẻ tĩnh mịch làm toàn thân cậu run lên, suýt nữa đánh rơi cả điện thoại.
Mỗi khi cặp mắt lạnh băng của Kim Thái Hanh phát ra cái nhìn thâm sâu như vậy thì… dù Điền Chính Quốc có trì độn đến đâu cũng hiểu rõ thiếu gia bây giờ rất nguy hiểm, cậu tốt nhất không nên tiếp tục khóc để tránh kích thích y thêm nữa. Vội vàng lau đi giọt lệ còn vương ở khóe mắt, cậu cúi đầu xuống thật thấp, không để cho Kim Thái Hanh thấy được gương mặt cậu.
Nhìn chăm chú cử động của Điền Chính Quốc, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia kỳ dị, cậu cho rằng làm vậy là có thể làm dịu đi dục hỏa của y sao? Bất quá hiện tại cứ để cho cậu nói điện thoại xong rồi tính.
“Anh khi nào rảnh sẽ về gặp bọn em, còn em với mấy đứa ở nhà phải nghe lời cha mẹ, chăm chỉ đọc sách, biết không?” Nói là khi nào rảnh sẽ về, nhưng chính cậu cũng không biết khi nào mới có thể, muốn xin phép Lý tổng quản chắc là không dễ rồi. Ai, thôi bỏ đi, có thể gọi điện thoại về là tốt lắm rồi.
“Ân, em biết rồi.”
***
Đợi khi cả đám đệ đệ cùng muội muội nói chuyện với cậu xong hết thì đã là chuyện của nửa tiếng đồng hồ sau. Nói cách khác, cậu đã để thiếu gia đứng chờ bên cạnh nửa tiếng liền. Áy náy đưa điện thoại trả lại cho Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc vô thức đỏ bừng đôi gò má.
“Thiếu gia, thật xin lỗi, để anh chờ lâu như vậy. Còn nữa, cám ơn anh.”
Hai tiếng cám ơn cuối cùng cậu gần như là lầm bầm trong miệng, bất quá cậu biết rõ thiếu gia nhất định có thể nghe được.
Nhìn đôi mắt đen hiện lên vẻ ngượng ngùng, làn da ngăm đen cũng nhuộm chút đỏ ửng, Kim Thái Hanh khẽ hừ một tiếng trong họng. Y có thể cảm nhận được dục hỏa cứ cháy âm ỉ trong cơ thể từ nãy đến giờ bỗng bừng lên mãnh liệt, thân hình to lớn bất chợt căng lên.
Không nói một lời, y lập tức kéo Điền Chính Quốc đi vào phòng tắm, ngay khi cậu còn chưa kịp phản ứng thì môi y đã hung hăng phủ kín đôi môi mềm mại của cậu.
“Ngô… Ân…”
Nụ hôn đột ngột làm Điền Chính Quốc chỉ có thể bị động há miệng đón nhận, cả người cậu ngây ngốc ra mặc cho Kim Thái Hanh như hút hết dưỡng sức trong ***g ngực. Nụ hôn càng sâu, thân thể càng mềm nhũn ra, cậu không kìm được bất giác dựa hẳn vào ngực của người phía trước.
Đến khi đôi môi được buông tha thì cậu đã toàn thân xích lõa nằm trong bồn tắm, lưng dựa vào thành bồn, hai chân vô lực bị kéo dang rộng sang hai bên.
“A… A a… Ngô… Đau quá…”
Theo làn nước ấm truyền vào, cơ thể cảm nhận được sâu sắc một cảm giác bị xé rách, tuy hành vi thân mật này cậu đã sớm quen thuộc nhưng bước đầu tiến nhập vẫn làm cậu thấy đau đớn, nhịp tim cũng theo đó mà đập loạn xạ liên hồi. Hai tay bấu chặt vào chiếc lưng rộng lớn, nỗi đau làm cậu không nhận ra đã khiến cho làn da trắng như tuyết của Kim Thái Hanh hiện lên dấu vết đỏ thẫm.
“Thiếu gia… Đau quá… Ô…”
Không chờ cho đến khi cơ thể của Điền Chính Quốc kịp thích ứng với việc tiếp nhận dị vật to dị thường như thế, Kim Thái Hanh trực tiếp đem dục vọng nóng rực đã trướng đại tiến thẳng vào huyệt đạo nhỏ hẹp, làm nó trương to đến cực hạn, khít khao nuốt lấy toàn bộ dục vọng.
Nỗi đau nhức kịch liệt đó làm cho đôi mắt Điền Chính Quốc đẫm lệ, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má, thấm ướt cả khuôn mặt.
Tiếng khóc nức nở truyền đến bên tai kéo một chút lý trí của Kim Thái Hanh quay trở về, nhìn gương mặt ngăm đen đang chảy đầy nước mắt, lòng y hiện lên một tia đau âm ỉ. Thật dịu dàng, y hôn lên gương mặt ấy, liếm đi từng giọt nước mắt, rồi lại ôm thân thể gầy nhỏ vào lòng, cố gắng kiềm chế dục hỏa đốt người mà vuốt ve tấm lưng đang run rẩy. Thật chậm, đợi khi y đã nhẫn nại đến cực điểm thì người trong lòng mới ngừng khóc.
Kim Thái Hanh cúi người xuống, trầm giọng hỏi Điền Chính Quốc:
“Còn đau?”
Âm thanh khàn khàn vang bên tai làm cho Điền Chính Quốc lại lần nữa run lên, lúc này cậu mới phát hiện toàn thân người đang ôm mình vào lòng đã nóng rực, không cần nói cũng biết Kim Thái Hanh đã nhẫn nại đến cỡ nào. Nghĩ đến sự ôn nhu khác thường của thiếu gia, hai cánh tay đang ôm chặt vào tấm lưng thon dài lại càng thêm siết chặt. Cậu khẽ rên một tiếng, đem cả gương mặt chôn sâu vào ngực Kim Thái Hanh.
“… Không đau.”
Mái đầu đen nhánh hơi lắc lư, từng sợi tóc nhẹ đong đưa. Xúc cảm dịu dàng lan tỏa làm cho đôi mắt phượng vốn tĩnh mịch lại phủ thêm một tầng sắc dục. Cùng lúc đó, âm thanh nhỏ nhẹ lại vang lên như mời gọi, Kim Thái Hanh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, nâng phần eo mềm dẻo lên cao, đem dục vọng cuồng nhiệt đâm sâu vào.
“A… Ân… A…”
Ma sát mãnh liệt khiến cơ thể như bốc cháy, tiếng rên của Điền Chính Quốc cũng theo đó mà phát ra nhịp nhàng, nỗi đau đã bị từng đợt sóng khoái cảm thay thế, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn vang vọng tiếng rên rỉ ngọt nị khiến cho *** càng thêm kích thích.
Mật huyệt vừa chật vừa nóng, mềm mại ôm lấy dục vọng làm cho Kim Thái Hanh càng thêm điên cuồng, y liên tục ấn chặt cánh mông mềm mại xuống, khiến cho mỗi lần tiến nhập đều như đâm sâu vào chốn tận cùng. Người trước mắt này vì y mà mở rộng thân mình đón nhận, y vô luận thế nào cũng sẽ không buông tay.
Gặm mút vành tay hồng hồng, cảm nhận sự run rẩy tinh tế, Kim Thái Hanh siết chặt vòng eo thon nhỏ, thì thầm:
“Kêu to một chút, không đủ.” Phòng của y thiết bị cách âm rất tốt, không cần lo lắng âm thanh sẽ bị lọt ra ngoài.
“A… Ân ngô…”
Ý thức mơ hồ, cậu cũng không rõ Kim Thái Hanh đang nói cái gì, chỉ dựa theo bản năng mà vâng theo yêu cầu của y. Đợi đến khi ý thức được là chính từ miệng mình phát ra tiếng thở dốc cùng âm thanh mị hoặc như thế, cậu cũng chỉ biết xấu hổ cắn chặt đôi môi, gò má bừng bừng đỏ.
“Cậu là của ta.” Vuốt nhẹ lên gò má đang đỏ bừng của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh bá đạo nói, rồi không chờ cậu phản ứng lại, mạnh mẽ hôn lên đôi môi sưng đỏ.
Cậu là của y, y sẽ không bao giờ để cho cậu quay về, trừ khi…
Trong đôi mắt phượng nóng bỏng hiện lên một tia sắc bén, cho dù y không ở bên cậu, đôi mắt cậu cũng chỉ có thể hướng về y. Y sẽ làm cho tất cả mọi người biết rõ, cậu – Điền Chính Quốc, chỉ thuộc quyền sở hữu của duy nhất một mình Kim Thái Hanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com