Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Sự kết hợp hoàn hảo


"I'm your hope! You're my hope! I'm J-Hope!"

Người chưa thấy mặt đã thấy giọng kia vừa bước vào phòng tập, nhìn thấy tôi anh đã lập tức phi ngay tới ôm chầm lấy, còn nhảy cả người lên đu bám trên lưng tôi.

"Nhóc con về Busan chơi có vui không?"

Tôi bị giật mình trước câu hỏi của anh. Làm sao anh biết được tôi đã ở Busan? Chuyện này chỉ có tôi và Jungkookie biết thôi mà. Hay là Jungkook đã nói với mọi người?

Thấy cả cơ thể tôi cứng lại, Hoseok hyung tụt xuống khỏi người tôi, đi lại trước mặt, nụ cười của anh đúng là có thể so sánh được với ánh hào quang sáng chói của mặt trời. Anh đập một cái "bốp" không hề nhẹ vào vai tôi.

"Làm cái gì mà đừ người ra thế?"

"Làm sao hyung biết em có về Busan?"

Nụ cười trên môi anh còn tươi hơn nữa, anh ghé sát vào vai tôi nói với chất giọng đầy nghiêm túc: "Tính làm rể Busan mà không nói anh mày một tiếng sao?"

Hoseok hyung lần nữa khiến tôi thất kinh. Chẳng nhẽ việc tôi thích Jungkookie hyung ấy đã biết rồi hay sao? Làm sao có thể? Đương nhiên việc tôi thích em ấy thì ai cũng biết, cả nhóm ai cũng như thế hết. Phải là biết rằng tôi yêu em ấy không phải với tư cách một người anh trai. Đầu óc tôi vì câu nói của anh mà loạn hết rồi.

Tôi còn chưa biết phải hành xử thế nào thì Yoongi hyung và Namjoon hyung đi vào. Yoongi hyung cầm theo một cái túi khá to sau đó đi đến chiếc bàn đặt chiếc túi lên nói với giọng thản nhiên.

"Trên đường đến đây anh mày tiện đường qua quán bánh mì. Ăn nhanh đi rồi còn tập luyện."

Tôi thở phào nhẹ nhàng. Đúng là người anh hai ngoài lạnh trong nóng của cả nhóm. Yoongi hyung thường quan tâm mọi người với cái vẻ mặt lạnh lùng nhưng hyung ấy lại không biết điều ấy trong mắt cả nhóm lại dễ thương chết đi được.

Hoseok huyng là người xông xáo nhất, anh chạy lại lấy ra một chiếc bánh mì nhìn vỏ bánh vàng ươm rõ ràng người mua nó ôm giữ cẩn thận lắm. Tạm thời giúp tôi quên đi câu hỏi vừa nãy của hyung ấy.

Namjoon hyung đi lại ngồi xuống chiếc ghế gần tôi ngáp một cái rõ dài: "Taehyung lấy cho anh một chiếc!"

"Nae!"

Tôi trả lời rồi tiến lại phía túi bánh lấy ra hai cái, rồi đưa đến trước mặt anh một cái.

"Sao nhìn hyung mệt mỏi vậy ạ?"

"Hôm qua anh thức gần đến sáng để hoàn thiện bài cuối cùng của mixtape. Mà chẳng hiểu sao thằng nhỏ Jungkook cứ gọi điện ríu rít kêu anh gọi điện thoại cho chú mày hỏi xem mấy giờ mày đến phòng tập. Nhưng rồi anh cũng quên mất tiêu."

"Ơ? Sao em ấy không gọi cho em?"

Ngáp dài thêm một cái nữa, Namjoon cắn miếng bánh rồi thả lỏng người ra ghế nhắm mắt lại.

"Tại Jungkookie của tao ngại chứ mày hỏi sao với trăng cái gì."

Người lên tiếng là Jimin, ở ngay phía sau Seokjin hyung cũng xách cổ áo con thỏ đáng yêu kia vào phòng tập cười vang cả phòng. Nghe câu của Jimin, Jungkook tự nhiên lại né tránh ánh nhìn khó hiểu của tôi. Do não tôi bị đình trệ hay thật sự là câu nói của Jimin quá khó hiểu?

Đôi mắt tôi vẫn định trên người em nhưng em thì chẳng buồn nhìn tôi. Tôi tiến lại phía Seokjin hyung và em, cất giọng thật trầm.

"Sao em không gọi thẳng cho anh?"

Jungkook bỗng nhảy cẫng lên, mắt em mở tròn to lấp lánh đẹp mê hồn.

"Woah! Là bánh mì kẹp kìa! Em ăn nhé!"

Cứ thế em chẳng buồn chả lời câu hỏi của tôi, nhảy chân sáo đến chiếc túi trên bàn lấy bánh ăn một cách ngon lành.

Trong người dấy lên một cảm giác vô cùng khó chịu. Từ bao giờ mà em lại lơ tôi đi như vậy? Từ bao giờ mà lời nói của tôi trở thành gió thoảng qua tai em? Từ bao giờ mà em lại lẩn tránh ánh nhìn của tôi như thế?

Chuyện này tôi phải làm cho rõ mới được. Nếu không thì tôi sẽ chẳng còn tâm trạng để làm việc gì.

Thấy tôi đang định tiến về phía em với gương mặt khó coi thì Jin hyung nhanh chân đi đến khoác vai tôi, giọng cười đùa.

"Anh nghe nói thành viên V của nhóm nhạc BTS bị bắt gặp ôm hôn thắm thiết một người ở ga tàu điện ngầm Busan."

Lần này cả tôi và em đều đơ người. Cái gì mà "ôm hôn thắm thiết" chứ? Ôm hôn? Ôm hôn? Ôm hôn?

"Anh nói gì vậy hyung?"

"Anh nói gì vậy hyung?"

Tôi và em cùng đồng thanh. Chẳng cần nói tôi cũng biết em vừa đứng bật dậy mà làm đổ cả chiếc ghế nằm sõng soài ra đất. Tiếng chúng tôi to đến lỗi tất cả những người đang có mặt trong phòng tập đều trố mắt nhìn.

Trong mắt tất cả mọi người, tôi là một đứa trẻ vô cùng lành tính. Ngoài những lúc tôi làm lố cười đùa to tiếng giỡn chơi với các hyung ra thì những khi có vấn đề gì khiến tôi không vừa ý tôi sẽ trầm giọng nói một cách nghiêm túc thay vì gắt lớn tiếng như bây giờ.

"Em xin lỗi hyung!"

Tôi nghe thấy tiếng xin lỗi của Jungkook và gương mặt Jin hyung cũng giãn ra đôi chút. Nhưng cái đứa lớn tiếng nhất là tôi lại đứng như trời chồng không nhúc nhích, cũng không lên tiếng. Tôi cứ thế mở to mắt nhìn anh, bên trong đã cay sè tựa như sắp khóc đến nơi.

Giường như tôi đang dần không thể kìm nén được cảm xúc khi nghe những từ nhạy cảm như thế giữa tôi và em.

Không khí phòng tập trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Suga hyung tiến lại đặt tay lên vai tôi.

"Xin lỗi anh ấy đi! Không được hỗn với anh cả. Em cũng biết đó là một câu nói đùa sao lại căng thẳng vậy?"

Tôi như bừng tỉnh, biết được bản thân vừa đi quá giới hạn liền cúi gằm đầu xuống: "Hyung, em xin lỗi! Em không cố ý gắt gỏng với hyung. Chắc do tối qua em ngủ không ngon giấc nên..."

Tôi chưa kịp nói hết câu thì cả người nặng trĩu xuống, Hoseok hyung và Jimin đã chạy lại đu lên người tôi từ bao giờ. Tiếng cười đặc trưng của Hoseok hyung đập tan hoàn toàn cái không khí ngột ngạt đang hiện hữu.

"Cái thằng này em biết giới truyền thông rồi còn gì toàn lấy mấy cái tiêu đề giật tít câu view rẻ tiền. Ai nhìn người em ôm mà chẳng biết là Jungkookie chứ. Seokjin hyung mắm muối thêm chữ hôn vào cho kịch tính thôi!"

Kết thúc mọi việc, tôi nhận được cái ôm của Jin hyung, anh cũng quay sang ôm Jungkookie: "Hai thằng nhỏ dễ thương này! Không sao. Chúng ta ăn nhanh còn luyện tập nào!"

(...)

Sau mấy tiếng luyện tập, cả nhóm đều mệt lừ, bảy đứa chúng tôi cùng nằm vật ra sàn, mồ hôi không ngừng chảy, tiếng thở dồn dập cũng lấp đầy cả căn phòng. Ai nói làm idol là sung sướng, có nhiều tiền chỉ việc phải hưởng thụ cơ chứ. Nếu như chúng tôi không nỗ lực đến kiệt sức thế này thì sẽ có người công nhận hay sao?

Tôi bình ổn lại một chút liếc mắt về phía em. Jungkook đang nhắm chặt mắt, cơ ngực của em phật phồng khá mạnh. Đương nhiên là thế rồi, Jungkookie của tôi lúc nào cũng thế kể là khi tập luyện em cũng luôn cố gắng làm cho hoàn thiện nhất mà quên luôn cả sức khỏe của mình.

Khi tầm mắt của tôi vừa rời khỏi em thì tôi giật mình thấy Suga hyung đã ngồi dậy từ bao giờ, hàng lông mày của anh cau chặt lại đăm đăm nhìn tôi. Không lẽ anh nhận ra cái ánh mắt khác thường của tôi khi tôi nhìn lén em.

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng quay đi chỗ khác thì thầy Song bước vào.

"Mấy đứa! Có lẽ phần nhảy ở điệp khúc của DNA sẽ thay đổi thành một cặp unit."

Nghe xong cả đám chúng tôi đều ngồi dậy, chú tâm lắng nghe.

Thầy Song nhìn cả bảy đứa một lượt, suy xét mất một lúc rồi lên tiếng: " Đoạn 'đừng lo lắng nhé tình yêu bé nhỏ của anh' đến 'nhưng chính anh và em là người đã tạo lên định mệnh của đôi mình' Taehyungie và Jungkookie hai đứa sẽ nhảy cặp ở đoạn này và rồi cả nhóm từ hai bên chạy vào. Ok chứ?"

Ai nấy cũng đều gật gù đã hiểu ý trừ hai người được nêu tên là tôi và em. Nhảy cặp với em sao? Cái này...

Tôi đang cố gắng tìm cách để từ chối thì giọng Kookie từ phía sau vang lên.

"Hyung cứ yên tâm! Hai đứa tụi em chắc chắn sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com