Điền Chính Quốc làm thêm giờ một lát, lúc rời đi thì đụng phải mấy cô gái trẻ trong công ty.
Hình tượng đối ngoại của hắn luôn là hiền hoà nên các cô cũng không sợ hắn mà chủ động bắt chuyện: "Giám đốc giờ mới tan tầm ạ?"
Điền Chính Quốc tươi cười thân thiện: "Ừ, các em cũng vất vả rồi. Trên đường về nhà cẩn thận chút nhé, trời đã tối rồi."
Mặc cho Điền Chính Quốc đã cố tình ăn mặc đơn giản nhưng với ngoại hình trời sinh đó vẫn khiến các cô gái trẻ nhìn đến đỏ mặt, rồi gật đầu lia lịa.
Điền Chính Quốc về nhà thay quần áo, tháo kính mắt xuống rồi buộc tóc ra sau đầu, toàn bộ gương mặt đẹp trai được lộ ra rõ ràng.
Điền Chính Quốc cầm theo quần áo để thay rồi đi tới phòng gym.
Phòng gym này rất gần nhà hắn, đi bộ cùng lắm mất năm phút, chỉ cần không bận gì thì gần như mỗi ngày hắn đều đến đây.
Khách của phòng gym này đa số là cư dân cùng khu nhà với hắn, về cơ bản thì đã rất quen thuộc với nhau, Điền Chính Quốc vừa bước vào cửa thì cả đám người đều lên tiếng chào hỏi.
"Anh Điền!" Trương Thanh chạy tới, không hề che giấu sự yêu thích trong ánh mắt, "Mấy ngày không gặp anh rồi."
"Gần đây bận." Điền Chính Quốc cười, "Cậu cứ làm việc đi, khách còn đang chờ kìa."
Trương Thanh là huấn luyện viên thể hình ở đây, lần đầu tiên gặp mặt Điền Chính Quốc thì đã bị mê muội không biết đâu mà lần.
Phòng gym có rất nhiều gay, cậu ta cũng chẳng kiêng dè mà hỏi thẳng xu hướng tính dục của Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc thản nhiên thừa nhận rồi từ đó Trương Thanh càng tha thiết với hắn hơn.
Điền Chính Quốc không phải người muốn nói chuyện tình cảm, đối với những kiểu người tích cực theo đuổi thế này hắn đều sẽ tránh né.
Hắn đã lên giường với rất nhiều người trong phòng gym, Trương Thanh cũng biết nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Điền Chính Quốc chạy bộ trên máy bốn mươi phút, rồi tới phòng dụng cụ luyện cơ bắp.
Hôm nay hắn tới muộn nên khi tập xong thì hầu hết mọi người đều đã đi, phòng tắm vốn luôn phải chen chúc cũng gần như trống không.
Điền Chính Quốc đổ mồ hôi đầy người, hắn vén tóc mái lên rồi đi vào trong.
Ở đây hắn có một ngăn tủ cố định, là ô dưới cùng của dãy tủ trong cùng bên tay trái.
Lúc Điền Chính Quốc rẽ vào dãy cuối cùng thì trông thấy một gương mặt xa lạ.
Cũng không phải Điền Chính Quốc tự tin với trí nhớ của mình có thể nhớ hết tất cả mọi người, nhưng người đàn ông trước mặt này quá đặc biệt, chỉ cần liếc qua cũng tuyệt đối không thể quên.
Dáng người cao gần 1m9, đầu đinh, mày kiếm mắt sáng, đường nét như tượng tạc.
Anh ta để trần thân trên, phơi bày cơ bắp cường tráng, mồ hôi trượt theo cơ thể màu đồng xuống dưới.
Càng khiến người khác phải chú ý chính là cảm giác đáng tin cậy toát lên từ anh ta, một loại phẩm chất khiến người khác tin tưởng và nghe theo.
Điền Chính Quốc không thể kiềm chế mà liếc nhìn thêm vài lần, nhận ra người đàn ông này lớn hơn hắn vài tuổi.
Ngăn tủ của hắn ở dưới ngăn tủ của người đàn ông này nên hắn dừng lại cạnh anh ta rồi ngồi xổm xuống.
Toàn bộ hơi nóng từ người đàn ông bên cạnh phả lên lưng hắn, đồng thời còn thoang thoảng chút mùi nước hoa nam.
Anh già này cũng chỉn chu thật.
Điền Chính Quốc nghĩ.
Thấy hắn ngồi xổm xuống mở ngăn tủ thì người bên cạnh dịch sang một bước nhường chỗ, để hắn có nhiều không gian hơn.
Điền Chính Quốc lấy đồ dùng tắm rửa ra rồi cởi quần áo, sau đó trần truồng đi về phía phòng tắm.
Người đàn ông kia đi trước hắn, Điền Chính Quốc đi theo sau, theo bản năng mà nhìn về phía thân dưới của anh ta.
Kích thước dữ dội, độ lớn ấn tượng.
Điền Chính Quốc nhận định.
Vừa định dừng lại mở vòi hoa sen thì có thứ gì đó rơi ra khỏi chiếc túi trên tay của người đàn ông đi trước.
Điền Chính Quốc nhìn chăm chú, sau đó không kiềm chế được mà cười thành tiếng.
Là cười thành tiếng thật, khiến người đàn ông phía trước phải ngoái đầu lại nhìn.
Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, rồi nở một nụ cười giảo hoạt: "Này anh đẹp trai, vứt thứ này xuống đất là anh có ý ám chỉ với tôi hả?"
Nói xong Điền Chính Quốc ngồi xổm xuống nhặt bánh xà phòng kia lên, sau đó đi tới đưa cho anh ta, hỏi thẳng: "Hẹn chứ?"
Người trưởng thành ăn nhịp với nhau rất đơn giản.
Điền Chính Quốc quen đường quen nẻo thuê một phòng ở đối diện, sau đó mời người vào.
Vừa vào cửa Điền Chính Quốc đã bắt đầu cởi quần áo, vứt chiếc áo khoác Burberry trên mặt đất rồi vừa đi vừa cởi, lúc đi tới mép giường thì chỉ còn độc một chiếc quần lót.
Người đàn ông kia đi vào theo, nhìn hắn bằng ánh mắt sâu hun hút.
Điền Chính Quốc nhướng mày, đi tới ôm eo anh ta rồi hôn.
Người đàn ông cao hơn hắn một chút nên hắn phải ngẩng đầu lên mới chạm được tới bờ môi của anh ta.
Đối phương thuận theo mà hé miệng để hắn luồn lưỡi vào, hôn trong chốc lát thì Điền Chính Quốc thở hổn hển tách ra rồi hỏi: "Xưng hô thế nào đây?"
Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân hơi kỳ lạ.
Hắn hiếm khi hôn trong những cuộc tình một đêm, chủ yếu là cảm thấy không cần thiết, mọi người đều là vì tình dục, cứ dây dưa lằng nhằng rất ấu trĩ.
Hắn cũng không bao giờ chủ động hỏi tên người khác vì dù sao nhiều người như thế hắn cũng chẳng nhớ nổi.
Có lẽ là vì người đàn ông này quá đặc biệt, không hề giống với bất kỳ ai trước đây.
Điền Chính Quốc là một tên mê hình thức, lên được giường của hắn đều phải đẹp trai, có thể coi như hắn đã gặp được đủ các loại hình trai đẹp khác nhau nhưng không một ai có thể so được với người trước mặt này, có hương vị đàn ông, bí ẩn, sâu xa.
Người nọ nói: "Kim Tại Hưởng."
Điền Chính Quốc chợt ngừng lại, lẩm bẩm một câu: "Sao lại là họ Kim chứ....."
Kim Tại Hưởng vuốt sống lưng của hắn, hỏi: "Họ Kim thì sao?"
"Không có gì, tôi quen một tên ngốc cũng họ Kim." Điền Chính Quốc cười hì hì, đưa tay sờ về phía thân dưới của anh ta, "Quen anh cũng coi như là nâng cao trình độ chung của những người họ Kim trong các mối quan hệ xã hội của tôi."
Kim Tại Hưởng không cười, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn đôi chút, rồi chợt cúi đầu cọ chóp mũi lên mặt hắn.
Tay của Điền Chính Quốc đã luồn vào trong quần của anh ta, sờ soạng phần háng của anh ta một trận, sau đó hít sâu: "To thật." Hắn búng ngón tay lên dương vật còn hơi mềm kia rồi cười nói, "Người khác còn dám đi WC chung với anh nữa hả?"
Kim Tại Hưởng nghe hắn nói đùa liên thanh thì hơi bất đắc dĩ, bèn dứt khoát bế lên rồi ném lên trên giường.
Anh ta đè tới, chặn đôi môi của Điền Chính Quốc lại rồi quét lưỡi liếm lên hàm trên của hắn, giọng nói khàn khàn: "Cậu còn bao nhiêu lời cợt nhả nữa?"
"Ầy," Điền Chính Quốc kéo quần áo của anh ta, cười như một con hồ ly nhỏ, "Để dụ dỗ anh thôi mà."
Kim Tại Hưởng cởi áo ra, rồi lại đè tới hôn hắn.
Dường như Điền Chính Quố cũng hôn đến nghiện nên ôm rịt cổ anh ta không buông tay.
Trong miệng Kim Tại Hưởng có mùi hương bạc hà, Điền Chính Quốc đoán chắc hẳn là nước súc miệng, rồi lại không khỏi cảm thán thêm lần nữa anh già này quá chỉn chu.
Điền Chính Quốc nhân cơ hội sờ soạng cơ bụng tám múi của anh ta, vừa ngưỡng mộ vừa thích thú.
Nghe nói có thể có mấy múi cơ bụng là do trời sinh, Điền Chính Quốc vẫn mãi chỉ có sáu múi, dù tập thế nào cũng không đạt được hiệu quả.
Hắn nhìn những đường nét cứng cỏi của Kim Tại Hưởng thì hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn giữ được dáng người đẹp thế này."
Kim Tại Hưởng ngước mắt: "Nhìn tôi già lắm à?"
"Dù sao thì cũng lớn tuổi hơn tôi đúng không." Điền Chính Quốc chớp mắt, "Tôi hai sáu."
"Cậu đoán tôi bao nhiêu?"
"Ba tư, ba lăm?"
Kim Tại Hưởng không trả lời.
Anh ta kéo quần lót xuống, cầm dương vật đã cương cứng chạm vào dương vật của Điền Chính Quốc, hai căn dương vật cứng rắn nóng hổi cọ xát vào nhau, cho nhau những cái vuốt ve an ủi.
Điền Chính Quốc thấy anh ta không nói gì thì nghi hoặc trong lòng, chợt nghĩ có phải mình đoán bừa làm người ta không vui hay không, còn đang suy xét thì bỗng tay của Kim Tại Hưởng lần ra phía sau hắn.
"Này!" Điền Chính Quốc giữ cổ tay của anh ta lại, "Tôi không làm 0."
Kim Tại Hưởng nhìn chăm chú vào hắn, khóe mắt khẽ nhếch, tựa như đang nói: Chẳng lẽ bảo tôi làm 0?
Trên đời này không gì đau bằng gặp gỡ mới biết trùng số.
Thật ra với điều kiện của Kim Tại Hưởng thì nhìn qua cũng thấy là thuần 1, nhưng vì Điền Chính Quốc vừa gặp đã quá thích nên cứ thế lảng tránh vấn đề này theo bản năng, chỉ nghĩ tới việc kéo người này tới tay rồi tính sau.
Nhưng lên giường rồi, vấn đề này muốn tránh cũng không được, dù thế nào cũng cần phải có một người nhượng bộ.
Điền Chính Quốc bực bội đắn đo trong chốc lát rồi đột nhiên bình tĩnh lại.
Thật ra không cần để ý vấn đề trên dưới quá, bỏ đi thẳng là được, cũng không phải là chưa từng gặp chuyện này trước đây, mọi người đều đến trong vui vẻ đi trong yên bình, không nhất thiết phải rước khó chịu vào mình.
Nhưng hắn thật sự không muốn bỏ Kim Tại Hưởng lại đây, quá đẹp trai, quá có phong cách, có một loại cảm giác nếu không ngủ thì sẽ rất thiệt.
"Thôi." Điền Chính Quốc suy nghĩ xong thì cũng thông suốt, nhấc chân lên kẹp bên hông Kim Tại Hưởng, nói, "Ngài đây sẽ cho anh hời một lần."
Một lần này chính là cả đời...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com