XIII
Cuối cùng sự việc kết thúc khi Điền Chính Quốc xin tha.
Hắn nằm nghiêng trên giường, toàn thân đâu đâu cũng là dấu hôn xanh tím và vết dây trói, hậu môn chảy tràn hỗn hợp tinh dịch và dịch bôi trơn, khắp cả phần mông đều nhơm nhớp dinh dính.
Kim Thái Hanh đã cởi hết các thứ trên người giúp hắn, tất cả được vứt bừa bãi dưới mặt đất.
"Kiếm ở đâu ra?" Kim Thái Hanh vừa mặc quần áo vừa hỏi hắn.
"Từ một người bạn, cậu ta biết một người bán những thứ này." Điền Chính Quốc dùng mu bàn chân móc lấy cẳng chân của Kim Thái Hanh, sau đó cọ nhè nhẹ, "Con tới cửa hàng xem thì thấy mấy thứ này có thể coi là trong sáng nhất, có những thứ còn khiến ba thấy khủng bố hơn nhiều."
"Bạn?" Giọng điệu của Kim Thái Hanh khác thường, "Từng quan hệ kiểu này?"
"Tuyệt đối không có!" Điền Chính Quốc điên tiết đá ông một cái, "Ba vừa mới xuống khỏi giường đã nghi oan cho con."
"Tôi sai rồi." Kim Thái Hanh thấy hắn khó chịu thì cúi người vuốt trán hắn, "Sau này không nhắc đến nữa, đừng giận."
Điền Chính Quốc hừ mấy tiếng nhưng chưa được mấy giây đã giơ tay đầu hàng, rồi dang hai tay ra ý bảo Kim Thái Hanh bế hắn lên.
Kim Thái Hanh dắt tay hắn đi xuống tầng, sau đó hai người cùng nhau tắm rửa.
Điền Chính Quốc không biết xấu hổ dựa vào Kim Thái Hanh, tựa như ông lớn mặc kệ mọi chuyện, để cho Kim Thái Hanh tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới giúp hắn.
Điền Chính Quốc sấy tóc xong thì ngồi bên mép giường nghịch điện thoại, Kim Thái Hanh vỗ vỗ hắn: "Nằm xuống."
"Ừm." Điền Chính Quốc vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lơ đãng đáp một câu, cũng không hỏi vì sao phải nằm xuống mà chỉ nhấc chân đặt lên giường.
Kim Thái Hanh ngồi xuống mép giường, nắm mắt cá chân của Điền Chính Quốc rồi đặt lên đùi mình.
Lúc này Điền Chính Quốc mới ngẩng đầu, hơi hoang mang nhìn ông.
Kim Thái Hanh đang cúi đầu cắt móng chân cho hắn.
Từ trước đến nay Điền Chính Quốc chưa từng được ai chiều chuộng đến thế, bỗng chốc trong lòng cảm thấy ấm áp, đôi mắt cũng cong cả lên, hắn vươn mặt tới gần: "Ba không chê con bẩn à?"
"Không bẩn." Ánh mắt của Kim Thái Hanh vẫn tập trung cắt tỉa, một tay thì nắm bàn chân của hắn đề phòng hắn lộn xộn, "Vừa nãy lúc ở trên giường tôi đã thấy hơi dài, nếu không cắt thì lúc đi giày dễ bị cọ vào chân."
Hai chân đều đã cắt xong, Kim Thái Hanh mài cạnh giúp hắn, cuối cùng ông nâng cẳng chân của Điền Chính Quốc lên, cúi đầu hôn lên gan bàn chân một cái: "Ngủ đi."
Cũng đã sắp 12 giờ, lăn lộn suốt mấy tiếng đồng hồ quả thật Điền Chính Quốc đang vô cùng buồn ngủ.
Hắn dụi mắt, mệt mỏi chui vào trong chăn rồi nhỏ giọng nói: "Ba mau lên đây đi."
"Em ngủ trước đi." Kim Thái Hanh tắt đèn cho hắn, "Lát nữa tôi quay lại."
Mấy ngày Điền Chính Quốc ở đây, Kim Thái Hanh đều ngủ muộn hơn hắn.
Não của Điền Chính Quốc đã đình công từ lâu, hắn nghe thấy Kim Thái Hanh nói thế thì cũng không có sức để thắc mắc thêm, chỉ đành nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Điền Chính Quốc không có thói quen thức giấc giữa đêm nên gần như đều ngủ thẳng một mạch tới hừng đông.
Hôm nay không biết vì sao, có lẽ là trước khi ngủ uống nước quá nhiều nên nửa đêm Điền Chính Quốc tỉnh dậy.
Hắn vẫn còn hơi mơ màng, ngồi dậy thì ngây người trong chốc lát, mãi một lúc sau mới phát hiện trên giường chỉ có một mình hắn.
Kim Thái Hanh đâu?
Điền Chính Quốc cau mày.
Hắn cầm điện thoại đặt cạnh gối lên, nhìn đồng hồ.
1 giờ 47 phút.
Gần hai giờ sáng mà Kim Thái Hanh còn chưa đi ngủ?
Điền Chính Quốc lê dép đi vào phòng vệ sinh giải quyết nỗi buồn, lúc quay ra thì ngáp một cái.
Hắn vẫn chưa tỉnh hẳn nên phản ứng chậm chạp hơn bình thường, bước đi cũng không được vững vàng lắm.
Điền Chính Quốc mở cửa phòng ngủ, lúc này mới trông thấy ánh đèn phát ra từ khe cửa phòng làm việc ở đối diện.
Hắn đi tới đẩy cửa ra, Kim Thái Hanh đang ngồi trong phòng với chiếc laptop trên tay và tài liệu bày trước mặt.
Thấy hắn vào, Kim Thái Hanh hơi ngạc nhiên rồi bỏ bút xuống nhìn về phía hắn: "Sao lại dậy? Khó chịu à?"
Điền Chính Quốc lắc đầu, ngó mặt tới nhìn đống đồ trên bàn.
Hơn mười công văn xin chỉ thị được chia làm hai xấp, một xấp Kim Thái Hanh đã viết trả lời và ký tên còn một xấp mỏng hơn thì còn để trống.
Bất chợt Điền Chính Quốc không biết trong lòng là cảm giác gì, chỉ nắm chặt tay Kim Thái Hanh: "Ba, mỗi ngày ba đều tăng ca vào buổi đêm sao?"
"Xin lỗi," Kim Thái Hanh kéo hắn lại gần, để Điền Chính Quốc ngồi trên đùi ông rồi áp mặt vào gáy hắn hít sâu một hơi, "Tôi mới được điều về đây nên quả thật có quá nhiều việc, không thể ngủ cùng em được."
Trong lòng Điền Chính Quốc cảm thấy chua xót, giọng điệu cũng hơi khó chịu: "Ai nói chuyện này? Ba bận thì sao không nói với con, nếu nói cho con biết thì mỗi tối con sẽ không quấy rối ba nữa, cũng đâu nhất định phải làm tình."
"Là bản thân tôi tự nguyện." Kim Thái Hanh đặt một nụ hôn nóng bỏng lên vai hắn, "Tiểu Điền, em quấy tôi rất vui."
"Nhưng mà con khiến ba vất vả." Điền Chính Quốc quay người lại ôm cổ ông, mím môi, lộ vẻ ấm ức, "Ba, ba không cần chiều con như thế."
"Con không phải trẻ con, cũng không phải không hiểu lý lẽ, nếu con biết toàn bộ thời gian buổi tối của ba đều là cố sắp xếp để ở cùng con thì nhất định con sẽ không quấn lấy ba."
"Tôi biết." Phòng làm việc chỉ mở một chiếc đèn bàn, ánh đèn ấm áp lờ mờ hắt tới khiến gương mặt Kim Thái Hanh cũng dịu dàng đi rất nhiều.
Ông vỗ nhẹ lên lưng Điền Chính Quốc theo nhịp điệu, chạm môi lên mặt hắn, không giống như hôn mà chỉ đơn thuần là thân mật, "Tôi biết Tiểu Điền rất ngoan nên tôi mới không nói với em."
"Tôi muốn để em quấn lấy tôi, đùa nghịch với tôi, muối nhìn thấy em vui vẻ."
"Nhưng mà ba,,,"
"Tiểu Điền." Kim Thái Hanh cắt ngang lời hắn rồi cúi đầu trao cho hắn một nụ hôn.
Trong lòng Điền Chính Quốc khó chịu vô cùng, đuôi mắt ửng hồng, cổ họng như nghẹn lại.
Kim Thái Hanh dùng ngón tay quấn lấy đuôi tóc hắn, sau khi rời khỏi môi hắn thì áp trán vào nhau, hơi thở quẩn quanh.
Điền Chính Quốc có thể thấy được chính mình trong đôi mắt của ông, bên tai là tiếng thì thầm bình thản của Kim Thái Hanh.
"Mỗi ngày ngồi tại nơi này, chỉ cần nghĩ đến việc con đang ở trong phòng ngủ sau lưng ba thì ba đã thỏa mãn hơn bao giờ hết."
---------
Cuối cùng vẫn là Điền Chính Quốc tự quay về phòng ngủ, đôi mắt còn ẩm ướt.
Từ khi hắn quen biết Kim Thái Hanh thì số lần hắn rơi nước mắt đã nhiều hơn cả 26 năm qua cộng lại.
Cả trong lòng và đầu óc đều rối bời, hắn dựa vào lan can ban công châm một điếu thuốc.
Trong bóng đêm ngọn lửa chợt lóe rồi chợt tắt, vô cùng giống trái tim đang lo nghĩ được mất của Điền Chính Quốc.
Đến cuối cùng vẫn là quá ngây thơ.
Hắn chỉ quan tâm đến những gì mình thích mà chưa từng nghĩ tới Kim Thái Hanh với tư cách là một lãnh đạo thành phố làm sao có nhiều thời gian rảnh rỗi để chơi cùng hắn.
Điền Chính Quốc đã khoe khoang bản thân yêu Kim Thái Hanh như thế nào, lúc nói những lời kia với Tưởng Húc còn tự làm mình cảm động, nhưng hiện tại mới nhận ra trong mối quan hệ này hắn luôn là bên nhận lại, mà Kim Thái Hanh thì luôn là người cho đi.
Hai bữa sáng tối gì đó, tất cả đều là Kim Thái Hanh nấu, có đôi khi còn làm chút đồ lót dạ cho hắn mang tới công ty.
Tủ lạnh chưa bao giờ thiếu bia, tủ đầu giường chứa đủ các loại đồ ăn vặt.
Bất kể đang làm gì, chỉ cần Điền Chính Quốc muốn thì Kim Thái Hanh sẽ dừng mọi việc trong tay rồi cho hắn thứ hắn muốn, quả thật hắn sắp bị Kim Thái Hanh chiều hư rồi.
Điền Chính Quốc không thể tưởng tượng nổi, Kim Thái Hanh mỗi ngày hai giờ đêm mới ngủ làm thế nào có thể làm xong bữa sáng lúc 6 giờ rưỡi rồi gọi hắn rời giường.
Hắn vô cùng chán nản, không để ý đến điếu thuốc đã cháy cả vào tay.
Điền Chính Quốc đau mà rụt ngón tay lại rồi dụi tàn thuốc lên bệ cửa sổ.
Hắn đứng trong bóng tối hứng gió đêm, nhìn ánh đèn neon ở xa xa mà ngây người.
Yên lặng trong chốc lát, Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra, ánh sáng màn hình lóe lên trong đêm tối có phần chói mắt.
Hắn nhắn đi một tin WeChat.
[Mẹ, con muốn ăn một bữa cơm với mẹ.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com