Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện 2 : Bếp lửa mùng Ba tháng Giêng.

Ba ngày đầu năm mới, đường phố ở thành phố An khá là vắng vẻ. Nhóm người trẻ tuổi thì đi du lịch, ai lớn hơn chút thì đi thăm họ hàng bạn bè. Đến trưa mùng Một, mấy trung tâm thương mại mới mở cửa, mà cũng không có nhiều người đến mua sắm lắm.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không có họ hàng để đến thăm, cũng không muốn chen vào mấy chốn du lịch đang đông như mắc cửi kia làm gì. Nhưng ở nhà mãi thì cũng chán, nên họ vẫn muốn ra ngoài chơi. Điền Chính Quốc đề nghị đến trường cũ xem xem, tiện thể mua ít đồ tết tặng Dương Khoa và chú Dương. Tất nhiên là Kim Thái Hanh đồng ý.

Lúc dừng xe trước cổng trường cấp ba, hắn giơ tay về phía anh. Anh cười cười, không cho hắn nắm, hai tay nhét vào túi áo, bước vào trường, vừa đi vừa nói: "Dù sao cũng đang ở trường, để ý chút vẫn hơn."

Cạnh cổng là một phòng bảo vệ, bác bảo vệ trong đó đang gật gà gật gù. Hai người nhón chân chạy vào trường, không hề bị chú ý.

Sân trường cực kỳ vắng lặng, tất cả học sinh đều đã về nhà. Dãy phòng học không có một bóng người, cửa sổ khu ký túc cũng đã đóng hết. Bây giờ, chắc chỉ có mỗi lao công như chú Dương là còn ở lại thôi.

Hai người không vội ôn lại kỷ niệm thời niên thiếu, mà mò mẫm đến nơi ở của chú Dương theo trí nhớ. Đúng là chú ấy đang ở đó, nhưng không nhớ ra họ là ai. Kim Thái Hanh lấy bánh kẹo và thịt hun khói các thứ ra tặng chú, ân cần thăm hỏi. Nghe thấy tiếng động ở ngoài, Dương Khoa chạy ra, thấy họ thì vui vẻ hô: "Anh Kim!"

Hai cha con mời hai người Kim Thái Hanh vào phòng. Dương Khoa hết rót nước lại chạy vòng quanh Kim Thái Hanh, hẳn là rất vui sướng. Lúc bắt tay Điền Chính Quốc, anh ta lay rất mạnh: "Em biết anh! Anh là Điền Chính Quốc, "Điền" trong "mùa hạ", "Chính Quốc" trong "hứa hẹn"! Em còn biết viết tên anh nữa, là anh Kim dạy em đấy!"

Điền Chính Quốc liếc sang hắn, chỉ thấy hắn mất tự nhiên hắng giọng. Chú Dương ra ngoài sân ký túc xá dọn tuyết, Dương Khoa ngó ra ngoài, đảm bảo là cha mình không nghe thấy rồi mới trịnh trọng nói: "Anh Điền Chính Quốc này, chắc là anh Kim của em thích anh đấy!"

Điền Chính Quốc nhịn cười, nghe Dương Khoa không ngừng khoe khoang rằng hồi đó Kim Thái Hanh "xịn" cỡ nào, như thể đang cố làm mai vậy. Trong khi đương sự thì chỉ im lặng nghe.

Chẳng mấy chốc sau, chú Dương đã về. Dương Khoa lập tức im lặng, nói sang chuyện khác: "Hai anh ăn trưa ở nhà em nhé!"

"Chút nữa bọn anh còn có việc." Kim Thái Hanh đứng lên: "Có bóng rổ không anh mượn?"

Dương Khoa lập tức lôi ra một quả bóng. Điền Chính Quốc nhận lấy nó, cười cười nói cảm ơn. Kim Thái Hanh đưa một tấm thẻ ngân hàng cho chú Dương, chú không chịu nhận, hắn bảo: "Chú cứ cầm đi ạ, coi như là cháu nhờ chú mua thêm ít quần áo ấm cho Dương Khoa. Trong này cũng không có nhiều tiền lắm, chỉ là chút tâm ý nho nhỏ của chúng cháu thôi."

Lúc rời khỏi nơi ở của chú Dương, Chính Quốc xoay xoay quả bóng trên ngón trỏ, Thái Hanh muốn cướp mấy lần mà không được. Đường đến sân bóng rổ chất đống tuyết vừa dọn và lá rơi, bóng rổ đập xuống đất, tạo thành tiếng "bình bịch", tựa như nhịp tim ăn ý của hai người vậy.

Đến sân bóng rồi, Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, bắt đầu từ vạch xuất phát mà nhảy lên thật cao, ăn trọn một cú ba điểm. Kim Thái Hanh đứng sau vỗ tay liên tục, đoạn xông lên giành bóng với anh.

Trong hai năm lớp 10 và lớp 11, hai người họ đã luyện bóng với nhau rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ quang minh chính đại đấu trên sân bóng của trường cả. Sân bóng của hai người không phải là nhà kho đầy bụi thì sẽ là sân trống gập ghềnh phía sau núi. Họ chơi bóng mà như đánh nhau, mồ hôi và bụi đất hòa lẫn vào nhau; đừng nói là quần áo, mà đến cả mặt mũi cũng lấm lem bẩn bẩn.

Nói riêng về khả năng chơi bóng thì Điền Chính Quốc năm đó không bằng Kim Thái Hanh – sở trường chính của anh là điền kinh cơ. Trong trận thi đấu toàn trường hồi lớp 10, lớp 10-19 là quán quân, Kim Thái Hanh là tay chơi chính. Tuy Điền Chính Quốc đã dẫn đội lớp 10-1 gần vào bán kết, nhưng kết cục vẫn thiếu một chút.

Tiếc là — trong suốt ba năm cấp ba, lớp Điền Chính Quốc và lớp Kim Thái Hanh chưa từng đấu trực diện với nhau, thành ra hai người cũng không có cơ hội chính thức giao thủ. Bây giờ vật đổi sao dời, sân bóng vẫn là sân bóng năm ấy, nhưng người thì đã thay đổi — cả hai đều thấy là lạ, và... bồi hồi khó tả.

Sau mấy hiệp, Kim Thái Hanh là người thua, ngồi phệt xuống đất nghỉ ngơi, nhìn Điền Chính Quốc làm thêm một cú ném ba điểm nữa, động tác vừa tự nhiên vừa phóng khoáng.

Người yêu của hắn đẹp trai quá mà.

Đông năm nay rất lạnh, nhưng sau khi chơi hơn một giờ, cả hai vẫn đầm đìa mồ hôi. Chính Quốc tự tay kéo Thái Hanh lên — động tác này làm hắn nhớ đến ngày xưa, đột nhiên nhổm lên, vỗ vỗ đùi và đầu gối anh.

Anh cười nói: "Này... Chân em làm gì có bụi!"

"Không có thì vỗ ra thành có." Hắn rướn người lên, giữ lấy gáy anh, hôn.

Quả bóng rơi trên mặt đất, còn nảy lên vài cái, rồi lẳng lặng nằm ở một bên.

Điền Chính Quốc hơi khát, muốn mua nước. Quanh Nhất Trung vốn có rất nhiều quầy đồ ăn vặt, nhưng giờ đều đóng cửa hết. Kim Thái Hanh tìm thấy một vòi nước uống trong trường, nước rất lạnh, nhưng may là chưa đóng băng.

Hồi trước sau khi học thể dục, không kịp chạy ra cửa hàng mua nước, đám con trai đều uống ở mấy vòi nước kiểu này. Điền Chính Quốc từng uống ở đây nhiều lần, còn Kim Thái Hanh – tuy là cậu ấm – nhưng cũng từng uống ở đây.

Điền Chính Quốc cúi người rửa mặt, nước lạnh làm cả tay và mặt anh cũng lạnh đi. Lấy nước vào tay uống hai ngụm, hết khát rồi thì anh không uống nữa. Kim Thái Hanh đứng bên cười: "Hồi trước em có uống thế đâu."

"Hồi trước hả?" Anh nghĩ một lúc: "À, trước thì em uống thẳng từ vòi luôn. Nhưng giờ nước lạnh quá, uống thẳng thì em buốt chết mất."

Hắn cũng cúi xuống rửa mặt rửa tay rồi lau khô, cầm tay anh lên hà hơi, vừa chà vừa nói: "Kể cho em nghe chuyện này, nghe xong đừng cười anh."

Anh mặc cho hắn chà xát tay mình, trong lòng ấm áp.

Hắn vừa nói vừa hà hơi: "Có lần anh tình cờ thấy em một mình đến đây uống nước, xung quanh không có ai cả. Anh không gọi em, chờ em uống xong, đi rồi thì anh..."

Anh giật mình: "Anh đến uống ở vòi em vừa uống?"

Hắn bật cười: "Ừ, còn hôn lên đó một cái nữa."

Anh thở hắt ra, dụi đầu lên vai hắn: "Nguy rồi... sao em lại thấy xấu hổ thế này."

Hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng anh: "Đi xem phòng học nhé?"

Đang kỳ nghỉ, dãy lớp học yên lặng như nhà ma vậy. May là giờ đang là ban ngày, có ánh nắng mùa đông hắt từ hành lang vào qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên người bên trong, cảm giác vừa thoải mái vừa lười biếng. Bây giờ lớp chọn đã không còn ở vị trí cũ nữa, nhưng tòa nhà này thì vẫn thế.

Điền Chính Quốc đứng ở cửa sau của phòng học lớp chọn năm xưa: "Hồi đó anh hay đứng đây để nhìn lén em?"

"Ừ. Có khi lớp em xếp lại chỗ ngồi, em chuyển sang ngồi cạnh tường thì anh không thấy được nữa."

Điền Chính Quốc tưởng tượng ra dáng vẻ Kim Thái Hanh nằm úp sấp bên cửa sổ, tự dưng lại thấy buồn cười. Hắn hôn lên khóe môi anh: "Đừng có cười!"

Lúc rời khỏi Nhất Trung đã là hoàng hôn, chân trời trải một màu vàng óng ánh. Điền Chính Quốc bảo: "Không biết hàng bữa sáng mà anh bảo Dương Khoa mua đồ ở đó cho em có còn không nhỉ?"

"Sao, muốn đến đấy ăn tối à?"

"Cũng đến giờ rồi mà? Đi thử không?"

"Không, nó đóng rồi." Hắn đáp: "Nhưng năm ngoái bên kia có mở một chợ đêm, nhiều hàng ăn lắm."

Lúc mặt trăng nhô lên, hai người đang ngồi quanh một bàn gỗ nhỏ, ăn thịt dê và nướng cá. Điền Chính Quốc đặt xiên trống vào thùng nhỏ cạnh đó, liếm mép một cái. Kim Thái Hanh gọi hai cốc sữa đậu nóng, chạm cốc với anh rồi uống một hơi cạn sạch.

Chẳng mấy chốc sau, cá phết bơ thơm lừng đã được nướng chín. Dầu lửa cháy tí tách, hương thơm cực kỳ hấp dẫn. Anh không chờ được nữa, vội gắp một miếng thịt ở nơi non mềm nhất trên con cá, đặt vào bát Thái Hanh.

Hắn dịu dàng cười, gỡ hết xương trong miếng cá đó ra, rồi lại gắp đến bên môi anh.

Anh mở to mắt, đang định bảo "gắp cho anh mà, đưa lại em làm gì" thì chợt nghe hắn nói: "Há ra."

Giọng hắn trầm trầm, tựa như mang theo ma lực. Anh vô thức hé miệng, bị đút đầy một miệng cá.

Hắn thu đũa về, nhấm nháp đầu đũa: "Đúng là ngon thật."

Bàn tay lạnh băng của anh chà sát lên gò má nóng bừng, nhếch miệng hùa theo: "Ngon thật ngon thật, sau này ta sẽ còn đến nữa. Loại nhiều xương nhất này anh ăn hết đi, em trông chừng đấy!"

Hắn cười: "Cần gì phải thế?"

Anh hừ một tiếng: "Em thích đấy!"

Chợ đêm ồn ã, không ai chú ý tới hành động của bọn họ.

Dưới mỗi ánh đèn lồng, bên mỗi chiếc bàn nhỏ, đều là những người có những câu chuyện xưa. Bọn họ rất bình thường, nhưng cũng là duy nhất, không ai có thể thay thế được.

Hơn mười năm trước, những cửa hàng này đã bán ra những phần bữa sáng rất ngon.

Hơn mười năm sau, cửa hàng đã biến mất, thay vào là chợ đêm. Phố phường huyên náo, bếp lửa ấm áp, làm món ăn càng thêm quyến rũ hơn.


------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com