SHOT 2
Tôi đã gặp ác mộng.
Tôi thấy TaeHyung, sát hại những cô gái trên bản tin ngày hôm qua. Và tôi nghe thấy tiếng chúng gào thét, xin anh tha cho chúng. Ôi tiếng gào thét thật đáng thương làm sao.
Và tôi thấy TaeHyung đánh chúng bằng quyển từ điển yêu dấu của anh. Anh cười, một nụ cười hiểm ác. Nó làm tôi sợ. Nụ cười của TaeHyung làm tôi thấy sợ.
Tôi cố đi ngủ một lần nữa, khi tôi trông thấy TaeHyung của mình còn nằm bên cạnh, yên giấc trên chiếc gối và còn đang gọi tên mình trong giấc mơ.
Và rồi tôi lại mơ thấy, TaeHyung giết cô chủ nhiệm Anderson của mình tại nhà riêng của ả ta. Ả ta van anh tha cho ả và lũ con nghiện của mình.
------
Tôi lại dậy muộn hơn TaeHyung, một lần nữa. Tôi hối hả tìm kiếm anh ngay khi thức dậy. Nỗ lực của tôi coi như công cốc khi tôi nhận ra ann không hề có ở nhà, hay thư viện.
Chỉ còn một nơi anh có thể tới..
Tôi chạy trên con phố dẫn đến nghĩa trang. Nó nằm ở vùng rìa của thành phố. Tôi ngửi thấy mùi hương nước hoa của anh trải dài trên con phố trước nơi tôi tới, mùi hương quen thuộc mà anh dùng để quyến rũ tôi.
Anh cầm trên tay bó cúc trắng được thắt ruy băng đỏ - màu mà tôi yêu thích, và anh mặc bộ vest đen đẹp nhất của mình, và nhìn xuống mộ tôi.
Có lẽ anh nhớ tôi lắm. Dòng chữ trên tấm bia đá như khắc vào tim anh.
"Jeon JungKook - Hưởng dương 22 tuổi"
Tôi đã thấy anh tuyệt vọng, tinh thần anh như bị vò nát. Và tôi thấy bà cô chủ nhiệm của anh. Ả ta không muốn anh được yên thân, ả đã chèn ép anh quá sức.
Anh trò chuyện trước mộ tôi những điều đó. Kỳ thi tốt nghiệp đại học đã gần kề, còn anh thì lại đang vướng bận thật nhiều về cái chết của tôi.
Tôi thấy thật tội lỗi vì do tôi, do chính cái chết của tôi mà anh đã không thể tập trung cho việc học hành nữa. Và ả chủ nhiệm thì thúc ép anh quá mức.
Anh không đáng bị như vậy, anh không đáng để phải chịu đau thêm nữa..
"Có lẽ ả ta nên đi tới một nơi thật xa để sống nhỉ! Tốt nhất là ngưng thở luôn đi.. Con ả đó sẽ không thể thúc ép anh nữa anh yêu à.."
Tôi tốn chừng năm phút để nhận ra mình đang nói những gì. Tôi chẳng thể hiểu những gì tôi suy nghĩ mấy ngày nay nữa. Tôi cảm thấy một phần nội tâm của tôi bị dằn xé dữ dội còn phần kia thì hả hê với những lời độc địa..
Những bậc thang hướng về phía thiên đường đang dần tuột về phái sau. Jeon JungKook - tôi, độc ác như vậy ư?
Sự im lặng tưởng chừng như vô tận đến khi tôi thấy TaeHyung bước đi.
Và tôi thấy nụ cười của anh..
Nụ cười độc ác mà tôi từng mơ thấy..
TaeHyung của tôi đây sao?
****
Chuông náo thức reo lên trong một ngày thứ Bảy tươi tắn, nắng ban mai soi sáng những phần tối tăm nhất của ngôi nhà. Nhưng vẫn có những chiếc bóng ẩn mình khỏi những vệt nắng ấy
TaeHyung làm gì có giờ học hôm nay?
Tôi nghĩ là do bản thân khi còn sống thường đặt đồng hồ báo thức. Vì tôi có thói quen dậy sớm để đi chợ vào sáng thứ Bảy. Có lẽ TaeHyung đã làm việc đó thay tôi.
Tôi thấy anh ăn mặc tươm tất, lấy một chiếc giỏ của tôi, bước ra khỏi cánh cửa nâu bằng gỗ sồi và đi về phía khu chợ phiên đối diện căn hộ của chúng tôi. Và sau đó khi anh về nhà, người đưa báo đã cùng lúc giao tờ báo của hôm nay.
TaeHyung rất thích tiếp nhận thông tin địa phương bằng báo thay cho việc đọc báo mạng hay xem trên TV. Anh luôn mua báo, tạp chí và thích thú xem chúng cả ngày. Anh còn thích nghe nhạc, những bản nhạc của người trung niên thường nghe.
Anh thật cổ lỗ, nhưng có lẽ vì thế mà tôi yêu anh?
------
Hôm nay TaeHyung có vẻ lạ hơn mọi ngày.
Anh lướt sơ qua tờ báo vừa nhận rồi vứt bừa nó sang một bên. Sau đó anh pha một cốc cà phê một thơm, mùi hương bay khắp phòng. Rồi anh đi đến chiếc đi-văng, ngả đầu ra sau và chân lắc theo nhịp bài hát đồng quê đang phát trên đài.
Nếu như tôi có thể, tôi sẽ lại đến và vuốt ve gương mặt chưa cạo râu của anh, rồi hôn lên đôi gò má xương xẩu ấy. Có khi tôi sẽ nấu cho anh bữa sáng mà anh yêu thích..
Ồ khoan đã, vấn đề là anh không hề đọc báo như mọi ngày. Có khi anh đã nắm hết tất thảy thông tin của hôm nay?
Tôi đi đến và đọc tờ báo đang bay tứ tung. Lại thêm một vụ giết người nữa.. Sao tôi không thấy bất ngờ nhỉ? Có lẽ vì thành phố này đã quá đổ đốn chăng? Cái chết của tôi cũng là một tác phẩm của thành phố này mà.
Tôi chỉ cảm thấy hơi sợ hãi. Có lẽ vì TaeHyung cứ phải bị ám ảnh bởi những cái chết. Từ vụ ám sát của người thân của anh, cho đến cái chết của tôi. Tại sao anh vẫn luôn phải tự mình vượt qua mọi thứ?
Đài phát thanh lại bắt đầu đưa tin về vụ án giết người kia:
"Xin chào, chúng tôi là đài phát thanh địa phương 77MHz. Hiện chúng tôi đang ở tại hiện trường vụ án giết người gần đây. Và đây là nhà của cô giáo Anderson của trường đại học X - nạn nhân của vụ án này. Người đã bị kết liễu bởi một con dao làm bếp.."
Tại sao đài lại ngừng lại? Và toàn bộ đèn thì nhấp nháy? TaeHyung đâu rồi? Tôi đang bị kẹt ở đâu đây? Tôi cảm thấy mọi thứ như ngưng đọng, hay có lẽ thời gian bị đảo lộn? Hoặc là do bản thân tôi đang bị đảo lộn?
"Đây là đài trực tuyến từ.. ÔI TRỜI ƠI CỨU TÔI VỚI!" và đèn điện lại sáng lên sau tiếng thét của cô phát thanh viên.
Cái quái gì đang diễn ra ở cái thành phố này vậy?
Tôi lại rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.. như lúc tôi còn sống.
Thân thể tôi như bị cắt làm hai..
Em đau quá TaeHyung. Con chết mất mẹ ơi.
------
Những ký ức ùa về và hiện tại như bị xáo trộn.
Tôi đã nhìn thấy cái gì? Mọi thứ trước mắt cứ nhạt nhoà đi, và tôi thấy TaeHyung? Đó là TaeHyung, cái nón mà người đó đội là hàng limited mà tôi mua cho anh trong ngày sinh nhật mà. Cả cái áo khoác và.. vết máu đó, cái gì chứ?
Thật đáng sợ, khi TaeHyung của tôi đang bóp cổ cô phóng viên tội nghiệp bên cạnh anh, mắt anh vằn tia máu, và anh thở hổn hển..
Kim TaeHyung, chồng tôi đang giết người?
Tôi thấy máu
Mẹ ơi, con thấy máu. Con mất máu nhiều quá mẹ ơi. Con sắp chết, phải không? Mẹ ơi..
Máu tràn khỏi hốc mắt của cô phóng viên vô tội, tô điểm cho khuôn mặt trang điểm trắng bệch cùng mái tóc vàng óng của cô.
"Thật xinh đẹp làm sao."
Tôi thốt ra những lời ấy và nở một nụ cười xinh đẹp (hay xinh đẹp ma mị?)
Tôi lại bất ngờ một lúc lâu.. Cười ư? Xinh đẹp ư?
Tôi còn không biết mình đang nói cái quái quỷ gì nữa. Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Tôi phát điên rồi chăng?
TaeHyung ơi em không còn thấy ánh sáng nữa! Em mất trí rồi phải không anh?
Mọi thứ diễn ra như một cuốn phim tua chậm. Tôi thấy cảnh sát chạy đến, và TaeHyung thì vụt đi. Rồi tôi theo anh chạy vào lối mòn của khu rừng, đi tới căn nhà nhỏ mà tôi và anh đã mua từ một lão già khốn khổ, người vừa chết hồi năm ngoái vì phê thuốc.
Rồi TaeHyung ngã xuống sàn, cười vang khắp căn nhà. Tiếng cười mang theo sự vô vọng, thoả mãn và độc ác.
Anh cười, cười như thể không tồn tại ngày mai.
•End shot 2•
VUI HÔNG MẤY BỢN?? 😏😏
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com