Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Sau khi hai người tách ra, JungKook trở về nhưng hai người vẫn là liên lạc, facetime với nhau cực kì ngọt ngào. Dường như sự xa cách của hiện tại càng làm họ hiểu thêm về tình cảm sâu sắc dành cho đối phương. Hôm nay đã hơn một tháng kể từ ngày Jungkook theo mẹ về nhà. Cơm chưa ăn xong, cậu đã bỏ về phòng, hôm nay Taehyung sẽ gọi điện cho cậu sớm, nhóm còn chuẩn bị showcase nữa mà. Nhưng chưa kịp vui thì vừa vào phòng cậu đã thấy mẹ ngồi đó, tay đang cầm điện thoại của mình với khuôn mặt cực kì giận dữ.

JungKook có phần sợ hãi, lắp bắp nói: M...Mẹ...

Mẹ Jungkook lạnh mặt nhìn: Jeon Jungkook có phải con không coi mẹ ra gì phải không hả!

Jungkook cúi đầu, không nói gì cả. Mẹ đi đến trước mặt cậu: Đây là cái gì hả? Bảo sao mẹ không thấy con buồn phiền gì cả. Không phải mẹ đã cấm con rồi sao? Con lớn rồi, kiếm được tiền rồi, trở thành người nổi tiếng nên con xem thường lời mẹ nói phải không?

JungKook buồn phiền nhìn mẹ mình: Mẹ nói gì vậy? Con không có, chỉ là... Con nhớ các hyungie.

Mẹ JungKook đưa tin nhắn điện thoại ra trước mặt cậu: Vừa nãy con có cuôc gọi nhỡ, và một tin nhắn nữa.

Mẹ Jungkook tức giận quăng điện thoại vào người cậu: Nhớ các hyung hay chỉ nhớ đến "hyungie" của con? Con đã như vậy thì đừng trách mẹ. Từ ngày mai, con sẽ không được dùng điện thoại, máy tính, con cũng không được ra khỏi phòng nửa bước.

JungKook bất ngờ, mẹ làm vậy chẳng khác giam cầm sự tự do duy nhất của cậu: Mẹ!

Mẹ JungKook quay mặt đi: Không nói nhiều, mẹ đã quyết rồi, con không có quyền phản đối, nếu con còn cố chấp thì đừng trách mẹ.

Mẹ cậu đi ra ngoài đóng cửa, cái tiếng "rầm" mạnh mẽ để lại mình cậu tuyệt vọng trong không gian tăm tối của căn phòng.

Vào hôm đó, anh đã gọi và nhắn tin rất nhiều cho cậu nhưng không thấy cậu trả lời. Các huyngie cũng không thể nào tìm được cách liên lạc với JungKook. Taehyung như phát điên, anh thật sự lo lắng, có khi nào bảo bối của anh xảy ra chuyện không? Những suy nghĩ tiêu cực làm Taehyung mất đi lí trí. Anh bỏ lại công việc, lặn lội về Busan tìm đến nhà Jungkook, nhưng cả nhà đều không có nhà. Hàng xóm đều nói họ đã ra ngoài gần một tuần rồi. Taehyung càng thêm điên cuồng, lần cuối cùng anh gọi cho JungKook cũng đã gần một tuần rồi.

- - - - - - - - - - - -

Trong một lần điên cuồng tìm kiếm anh đã bắt gặp anh trai Jungkook... Đó là một con đường nhỏ ở Busan...

Anh trai JungKook mở lời khi thấy bóng dáng của Taehyung : Taehyung phải không?

Taehyung vui mừng: Hyung!!! Anh có biết Jungkookire đang ở đâu không!?
Vừa thấy anh trai Kook, Taehyung đã không kiểm soát được.

Anh JungKook có vẻ không biết chuyện, anh vốn nghĩ gia đình mình chỉ là ngẫu hứng muốn đến đây chơi, không chần chừ anh lập tức nói địa chỉ cho Taehyung.

Taehyung ngập ngừng: Hyung, dạo này Jungkook thế nào? Gần một tuần rồi bọn em không thể liên lạc với em ấy.

Anh JungKook: Kookie vẫn ổn mà, chỉ là không biết sao mẹ anh lại cấm không cho em ấy dùng thiết bị điên tử nữa, ẻm muốn ra khỏi cửa còn khó mà.

Taehyung khó xử nhìn anh Jungkook: Hyung... Hyung chưa biết chuyện gì à?

Anh kook khó hiểu: Chuyện gì ??!

Taehyung suy nghĩ một hồi, quyết định nói cho anh biết mọi chuyện.

Anh JungKook không có vẻ ngạc nhiên, nghiêm túc nói: Anh không kì thị đồng tính, nhưng em có chắc sẽ giữ được tình cảm này không? Anh biết hai đứa thân thiết từ lâu, nảy sinh tình cảm cũng là điều dễ hiểu, nhưng hai đứa có thể đi bao xa? Hai đứa là thần tượng, một khi việc này truyền ra, nó không chỉ đơn giản như fanship hay fanservice. Còn gia đình nữa, em thấy hai gia đình sẽ đồng ý sao? Cả hai vẫn còn quá trẻ, chưa thực sự chín chắn, hai đứa có chắc chắn nó không phải tình cảm nhất thời? Suy nghĩ kĩ và cho anh câu trả lời, anh sẽ giúp em nếu em thật sự nghiêm túc, quyết tâm với Kookie.

Taehyung không chút nao núng, kiên định mà nói: Em đồng ý,  Em biết chuyện này rất khó khăn nhưng em đã chần chừ quá lâu rồi.... Em không muốn đánh mất em ấy. Mong anh sẽ giúp em * gập người cúi đầu. *

Anh JungKook gật đầu hài lòng: Việc này không thể nóng vội được. Ngày mai em gặp qua Jungkook, dạo này nó sa sút lắm rồi. Anh sẽ cố gắng kéo ba mẹ ra ngoài. Hai đứa chỉ có thể gặp nhau 1 lúc thôi, nhớ chứ?
Taehyung: Em hiểu rồi, cảm ơn Hyung!

" Tốt rồi, vậy là ngày mai sẽ được gặp bảo bối rồi."

- - - - - - - - - - - - -

Sáng hôm sau, Taehyung theo địa chỉ anh JungKook nói, đến nơi rất sớm, mặc dù vẫn chưa đến giờ nhưng Taehyung muốn đến sớm hơn để ngắm nhìn căn nhà và mong muốn sẽ được nhìn thấy cậu sớm hơn... Trời không phụ lòng Taehyung, Taehyung  đã được nhìn thấy JungKook, JunhKook ngồi ở khung cửa sổ tầng trên đôi mắt xa xăm buồn thẳm nhìn ra ngoài... Taehyung rất mừng nhưng nhìn cậu ốm yếu quá.

Trong ánh bình minh ló dạng, Taehyung đứng dưới cửa hét lên: Jeon Jungkook, anh nhớ em.

Jungkook ngỡ ngàng nhìn thấy anh, bóng dáng cao gầy khuất sau cửa sổ. Cậu mở cổng, lao thẳng về phía anh, ôm chầm lấy anh: Taehyung, Kim Taehyung, thật sự là anh phải không? Taehyung à, Taehyung...

Không phải những câu nói ngọt ngào, chỉ đơn giản là một cái ôm và được gọi tên anh.
Taehyung cũng vòng tay ôm Jungkook: Phải là anh, là Taehyung của em đây, anh đã nói mà, anh sẽ đến gặp em.

JungKook không kìm được yêu đuối mà bật khóc, những giọt nước mắt cứ thi nhau mà rơi xuống.

JungKook nức nở nói: Những ngày này em rất nhớ anh, em lo không biết liên lạc với em không được anh sẽ lo lắng như thế nào. Em tưởng mình sắp không chịu nổi rồi. Taehyung à, anh đưa em đi được không? Không có anh em không biết mình phải làm gì nữa.

Taehyung nhẹ lau nước mắt cho Jungkook: Jungkook a, ngoan nào, bình tĩnh, anh cũng rất muốn dẫn em đi, nhưng không được. Ngoan... Nghe lời anh, bây giờ em cần hãy nghe lời mẹ em một chút, lựa lời để mẹ cho em về công ty.... rồi về đó chúng ta sẽ nghĩ cách để thuyết phục họ, Jungkook em hiểu anh nói gì phải không?

JungKook nín khóc, bình tĩnh hơn mà nói: Có cách thuyết phục mẹ em ư? Anh có cách gì không? Em thật sự không thể chịu được nữa. Mỗi khi chợp mắt em đều mơ thấy anh rời xa em, anh kết hôn với cô gái khác mà em không thể làm gì được. Em thật sự muốn điên rồi. Em xin anh đấy, đừng bỏ em lại được không? Em rất sợ, em thật sự không thể thiếu anh được...

Taehyung ghì chặt JungKook trong lòng, tình cảnh của cậu anh hiểu rõ, Anh của Kookie nói dạo này cậu không thể ngủ được, đã bao nhiêu ngày rồi, quầng thâm trên mắt cậu như nhắc nhở anh về tình trạng sức khỏe của Kookie, liên tục không ngủ đã làm cậu suy nhược thật rồi, bình thường Kookie của anh thật ngoan, hiểu chuyện mà. Có thể thấy rằng, Kookie của anh thật sự rất bất an.

Taehyung: Kookie, đừng như vậy, nhìn em thế này anh rất đau lòng, anh xin lỗi, để em chịu khổ nhiều rồi, tin anh nhé, anh sẽ không bỏ rơi em đâu, ngoan ngoãn nghe lời anh. Chắc chắn sẽ có cách.

JungKook bỗng nghiêm túc: Nếu như bây giờ em hẹn hò với một cô gái thì mẹ có ngăn cấm em như thế này không?

Taehyung giật mình vì câu nói của Jungkook: Em nói gì vậy hả? Sao em có thể nói như vậy cơ chứ? Không sao đâu, rồi mẹ em sẽ hiểu cho tình cảm của chúng ta mà...

JungKook hơi cúi đầu: Em xin lỗi, em nói sai rồi.

Nhưng dường như cậu đã giữ cho mình ý định làm gì đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com