22. Hạnh Phúc
Sau khi Điền Chính Quốc tỉnh táo lại, Kim Thái Hanh còn cảm thấy mệt mỏi hơn. Hắn luôn luôn lo lắng Điền Chính Quốc sẽ phát hiện ra điều gì đó nên để ý đến tất cả mọi hành động của cậu.
Điền Chính Quốc không hài lòng khi suốt ngày thấy hắn ở nhà, cậu bảo đảm mình đã khỏe rồi, không cần hắn phải chăm sóc nữa. Cậu đẩy hắn ra khỏi cửa đi làm, giúp hắn chuẩn bị mọi thứ giống hệt như một người vợ hiền thục.
Kim Thái Hanh không yên tâm, mặc dù hắn nghe lời cậu ra khỏi nhà, nhưng đợi đến khi cậu không để ý lại quay về nấp ở một góc khuất trong vườn, để ý đến nhất cử nhất động của cậu.
"Vì sao lại lừa dối em? Em hận anh, em hận anh!"
Điền Chính Quốc đẩy hắn ra rồi chạy vào phòng, khóa cửa lại. Đến khi Kim Thái Hanh đuổi kịp, hắn chỉ có thể đứng ngoài lo lắng gõ cửa.
Trong phòng có tiếng đồ đạc bị hất đổ xuống đất và tiếng khóc không thể kìm nén của Điền Chính Quốc. Cậu vừa khóc vừa nói: "Anh nói anh trai em ở Mỹ, anh nói anh trai em bận công việc, anh không cho em gọi điện thoại, không cho em biết tin của anh trai. Vì sao anh lại lừa dối em như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh trai em lại chết? Vì sao?".
Kim Thái Hanh run rẩy, đập cửa mạnh hơn và nói lớn: "Ai nói cho em biết? Hàn Nhi, em đừng nghe người ta nói bừa".
"Em tận mắt nhìn thấy, bên cạnh mộ của bố mẹ là mộ của anh trai em, lẽ nào không đủ rõ ràng sao? Trên mộ của anh em còn có ghi ngày tháng, anh ấy đã mất hơn mười năm rồi, trước khi em mất đi trí nhớ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh em lại mất? Vì sao em không nhớ gì cả? Vì sao?" Cậu cố gắng đập lên đầu mình, hy vọng có thể lấy lại ký ức của mười mấy năm qua. Cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra, muốn biết vì sao anh trai cậu rời bỏ cậu. Cậu không còn người thân nữa, cậu chỉ còn một mình, cậu không muốn như vậy.
Ở bên ngoài Kim Thái Hanh rất lo lắng, sợ cậu có thể làm mình bị thương. Ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu, hắn nghe thấy có tiếng động như thể một vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo là sự yên lặng.
Kim Thái Hanh lao người vào đẩy cánh cửa, cánh cửa bật tung ra. Hắn lao vào phòng, thấy Điền Chính Quốc đã bị ngất ngã xuống đất, trên người có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, đâm lên da cậu chảy máu.
Hắn ôm lấy Điền Chính Quốc, gọi hai tiếng không thấy cậu phản ứng gì, hắn vội vàng đưa cậu đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói cậu chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng lo, cậu bị ngất vì quá đau khổ và sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Kim Thái Hanh không biết phải đối mặt với cậu như thế nào khi cậu tỉnh lại, nghĩ mãi không ra cách gì, hắn đành gọi điện cho thầy giáo của Thạc Trân nhờ tư vấn. Nghe hắn kể sự tình, ông yên lặng một lát rồi hỏi hắn: "Đối với cậu ấy, việc anh trai mất là điều không thể chấp nhận được phải không? Anh giấu cậu ấy cũng vì nguyên nhân này".
"Vâng."
"Vậy hãy nói toàn bộ sự thật với cậu ấy, cậu ấy đã biết việc cậu ấy lo sợ nhất rồi nên không cần tiếp tục giấu nữa, có lẽ sau khi biết tường tận mọi chuyện, có anh bên cạnh, cậu ấy sẽ nhanh chóng chấp nhận hiện thực."
"Cháu sợ...cháu sợ cậu ấy sẽ lại khép kín mình như cũ và không mở lòng mình nữa."
"Anh phải làm như vậy, không có đường lùi."
Tắt điện thoại, hắn nghĩ lâu rồi quyết định nghe theo ý kiến của ông. Hắn bước vào phòng bệnh, thấy Điền Chính Quốc đã tỉnh lại, nhưng khi nhìn thấy hắn, cậu quay đầu đi và không ngừng chảy nước mắt.
Hắn bối rối ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng nói: "Hàn Nhi, em muốn biết vì sao em mất trí nhớ phải không? Anh sẽ kể toàn bộ cho em nghe".
Đó là một câu chuyện rất dài, bắt đầu từ chuyện hiểu nhầm hôm đó, tiếp theo những ngày tháng ở Thượng Hải và quay về Paris. Hắn vừa nói vừa khóc, có lúc không nói được thành tiếng nhưng hắn vẫn cố gắng kể hết tất cả.
Điền Chính Quốc không quay đầu nhìn hắn, thậm chí nhắm mắt lại, chỉ có nước mắt cậu không ngừng rơi. Theo lời kể của Kim Thái Hanh, trí nhớ của cậu như cánh cửa được mở ra, mọi ký ức quay trở lại.
Cuối cùng cậu lấy lại được trí nhớ của mình với những ký ức đau buồn.
Kim Thái Hanh nói xong, hai người đều yên lặng, Kim Thái Hanh ngoài cầm chặt lấy tay cậu, không biết phải làm gì. Hắn đang đợi cậu đưa ra quyết định.
Cuối cùng cũng đến ngày này, hắn không còn căng thẳng nữa. Chỉ cần Điền Chính Quốc vui vẻ, cho dù cậu quyết định thế nào hắn cũng chấp nhận. Bởi vì hắn cảm thấy có nhiều lúc không cần để người ấy biết được sự quan tâm của mình. Chỉ cần yên lặng bảo vệ cậu, cho dù phải rời xa cậu hắn cũng cam lòng.
Một giờ đồng hồ trôi qua, Điền Chính Quốc đột nhiên quay lại nói với hắn: "Em muốn về nhà".
Kim Thái Hanh không phản đối, làm xong thủ tục xuất viện, hắn đưa cậu rời khỏi bệnh viện.
Điền Chính Quốc về đến nhà, đi thẳng vào phòng của anh trai rồi đóng cửa lại. Cậu muốn được yên tĩnh để suy nghĩ cho rõ ràng.
Phòng của anh trai cậu vẫn giống hệt mười mấy năm về trước nhưng mới hơn rất nhiều, có thể thấy Kim Thái Hanh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và tỉ mỉ. Từng căn phòng trong ngôi nhà của cậu đều được hắn lưu lại rõ ràng trong tâm trí, sau mười mấy năm hắn vẫn có thể đem lại cho ngôi nhà dáng vẻ trước đây của nó.
Tình yêu của hắn đối với cậu, lòng tốt của hắn đối với cậu, sự kiên nhẫn chăm sóc cậu của hắn, sự chờ đợi không từ bỏ của hắn... Tất cả hiện lên trong đầu cậu. Còn cậu đã sống theo cảm tính quá lâu.
Cậu đứng trong phòng anh trai nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện ra có đồ vật không thuộc về anh trai cậu.
Cậu bước lại xem, phát hiện ra đó là những vật hắn cất giữ để che giấu sự thật với cậu, trong đó có cuốn sổ ghi chép lại các món ăn.
Cậu ngồi trên nền nhà, giở từng trang, cuộc sống mười mấy năm của Kim Thái Hanh hiện lên trước mắt cậu. Đó là những buồn bã của hắn khi phải ra nước ngoài, những đau khổ sau khi chia tay, cảm giác nhớ nhung của hắn, nỗi vui mừng sau khi gặp lại và những nghi ngờ băn khoăn trong lòng hắn.
Mỗi bức ảnh, mỗi dòng chữ đều thể hiện sự khổ sở mà hắn đã phải chịu đựng, thật sự, trong nhiều năm như thế hắn sống không tốt hơn cậu, thậm chí còn ngốc nghếch hơn cậu, rõ ràng là người bị tổn thương mà sống với tình cảm đó suốt mười mấy năm trời.
Cậu biết, hắn đang ở bên ngoài chờ câu trả lời của cậu, hạnh phúc hay tiếp tục đau khổ là nằm trong tay cậu.
Bỗng nhiên cậu nhớ ra khi cậu sắp từ bỏ sự sống của mình, linh hồn cậu thoát ra khỏi cơ thể và nhìn thấy Kim Thái Hanh định dùng dao phẫu thuật đâm vào tim, cậu hiểu ra rằng, hóa ra từ lúc quyết định yêu nhau, họ đã cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đau khổ, cùng nhau tuyệt vọng.
Vậy họ có thể cùng nhau hạnh phúc không?
Khi Điền Chính Quốc mở cửa ra, cậu thấy Kim Thái Hanh đang dựa vào sofa, hình như hắn đang ngủ. Thực sự trong thời gian này hắn rất mệt và không được nghỉ ngơi. Cậu nhẹ nhàng bước lại ngồi xuống bên cạnh, ngắm nhìn hắn.
Cậu yêu hắn, rất yêu hắn. Hắn cũng yêu cậu, rất yêu cậu.
Họ đã không phản bội lời thề của mình là sẽ yêu nhau, mãi mãi.
Mãi mãi là bao lâu? Đây là câu hỏi cậu đã từng tự hỏi mình, nhưng giờ đây cậu biết câu trả lời, đó là mãi mãi suốt cuộc đời.
Cậu nhẹ nhàng gọi Kim Thái Hanh dậy rồi nói với hắn: "Evan, chúng ta kết hôn nhé!".
Nhìn thấy nụ cười vui mừng hạnh phúc của Kim Thái Hanh, cậu có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp của hắn.
Họ ôm chặt lấy nhau, không nhận ra bố của Kim Thái Hanh đến chơi.
Ông Kim gõ cửa không thấy có ai, đành tự mình mở cửa bước vào và nhìn thấy cảnh đó.
Ông hắng giọng ho hai tiếng để thu hút sự chú ý của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh nhìn thấy bố, hơi ngại ngùng nhưng Điền Chính Quốc ở bên cạnh hắn lại rất bình tĩnh.
"Bác." Cậu nhẹ nhàng thốt lên một tiếng.
Ông Kim gật đầu với cậu rồi nói với Kim Thái Hanh: "Con vẫn chưa giải quyết xong công việc, con phải đi một lần nữa".
Kim Thái Hanh ngạc nhiên: "Không phải là đã xong rồi sao?".
"Con đi một lần nữa xem thế nào!"
Điền Chính Quốc biết ông Kim có chuyện muốn nói với cậu nhưng không muốn để Kim Thái Hanh biết, nên khuyên Kim Thái Hanh đi xem có việc gì.
Đợi Kim Thái Hanh đi khỏi, ông Kim nói với cậu: "Đi cùng bác đến một nơi nhé!".
Điền Chính Quốc gật đầu.
Họ đến thăm mộ của bà Kim, cách nhà Kim Thái Hanh không xa lắm.
Điền Chính Quốc đặt một bó hoa bách hợp lên trước mộ, nhìn khuôn mặt hiền hậu của bà. Cậu và ông Giang đều yên lặng.
"Mẹ của Thái Hanh nói với bác, Thái Hanh đã tìm được một chàng trai rất tốt, chắc chắn tương lai sẽ hạnh phúc. Nhưng các bác không ngờ lại có sự hiểu nhầm đó, đã khiến cho cháu phải chịu nhiều đau khổ. Trước khi bà ấy ra đi, bà ấy luôn hỏi bác có phải vì bà ấy đi tìm cháu nên các cháu mới chia tay không, cuối cùng bà ấy ra đi với nỗi niềm không được giải tỏa đó. Bà ấy nói bà ấy có thể dùng cách hay hơn, có thể nói rõ ràng hơn để cháu không căng thẳng như thế đáng tiếc là bà ấy đã bỏ lỡ cơ hội. Hôm nay, trước mặt bà ấy, bác thay mặt bà ấy, thay mặt chị gái của Kim Thái Hanh xin lỗi cháu, hy vọng cháu có thể chấp nhận."
Điền Chính Quốc không ngờ ông Kim lại nói với cậu những lời như thế nên cảm thấy hơi hoang mang.
"Bác, cháu chưa bao giờ trách bác gái, chuyện năm đó cũng có lỗi của cháu. Bác gái là người rất tốt, rất thân mật với cháu, chỉ vì khi đó cháu không có niềm tin vào mình, không có niềm tin vào Evan nên mới hiểu nhầm như vậy. Nếu cần nói lời xin lỗi, người đó phải là cháu mới đúng, cháu đã có lỗi với Evan."
"Được rồi, hai đứa giờ đã ổn rồi, chuyện quá khứ không nhắc lại nữa! Con người nên hy vọng vào tương lai chứ không phải là quá khứ."
"Vâng, thưa bác."
"Vẫn còn gọi là bác sao?"
"Vâng...thưa bố..."
Phía xa, Kim Thái Hanh đang nấp sau đám cây, thấy Điền Chính Quốc quỳ xuống trước mộ mẹ, hắn cảm thấy rất xúc động. Hắn dựa vào cây rồi nhìn lên trời và nói: "Mẹ, mẹ đã thấy chưa? Hạnh phúc của con đã quay lại rồi".
Ông Kim chọn ngày tốt để Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đăng ký kết hôn ở Paris.
Họ không tổ chức đám cưới, không báo cho bạn bè ở Trung Quốc, sau khi đăng ký kết hôn về nhà ăn uống sum vầy cùng người thân.
Sau bữa cơm, hai người cầm tay nhau đi bộ về nhà.
"Evan, vì sao không chuyển về nhà ở? Anh không phải lo lắng cho em, việc gì em cũng nghe theo anh." Điền Chính Quốc cảm thấy hơi áy náy, đặc biệt là lúc ông Kim mong họ về nhà họ Kim ở.
Kim Thái Hanh ôm cậu rồi cười.
"Anh muốn có không gian chỉ có hai người, ở nhà không được yên tĩnh."
Điền Chính Quốc biết hắn nói đến việc hắn là anh trai lớn, đám trẻ em hắn nhìn thấy hắn là xúm lại không muốn xa hắn. Kim Thái Hanh rất có duyên với trẻ con, tương lai chắc chắn sẽ là một ông bố tốt.
"Vậy vì sao không tổ chức đám cưới?" Điền Chính Quốc không cần phải tổ chức đám cưới sang trọng nhưng nhà họ Kim có danh tiếng như thế không thể tổ chức đám cưới cho con trai đơn giản như vậy.
Về việc này, ông Kim không phản đối, rõ ràng là Kim Thái Hanh đã nói chuyện với ông.
Kim Thái Hanh dừng lại, kéo Điền Chính Quốc quay sang nhìn hắn.
"Không nghĩ nhiều đến việc khác, trong lòng em, em muốn tổ chức đám cưới ở đâu nhất?"
Điền Chính Quốc yên lặng không nói gì.
"Thượng Hải, đúng không? Bởi vì ở đó có rất nhiều bạn bè thân thiết của em, vì thế em hy vọng sẽ nhận được lời chúc mừng của bạn bè khi gửi gắm mình cho anh." Hắn dừng lại rồi trang trọng tuyên bố: "Anh cũng thế anh cũng hy vọng họ sẽ chứng kiến hạnh phúc của chúng ta".
Hóa ra không phải là không tổ chức đám cưới mà sẽ tổ chức ở Thượng Hải.
Một ông chồng lớn hiểu ông chồng nhỏ của mình như vậy thật là hiếm có trên thế giới này. Điền Chính Quốc không kiềm chế được kiễng chân hôn lên môi hắn.
"Evan, em yêu anh. Lần này để em thổ lộ trước."
Kim Thái Hanh dang tay ôm chặt cậu vào lòng rồi hôn cậu, không để ý đến người đi đường đang nhìn họ.
Ánh trăng trên bầu trời tỏa ánh sáng tuyệt đẹp bao trùm lấy hai người. Người đi đường dừng bước, ngưỡng mộ tình yêu của đôi tình nhân, trong lòng thầm chúc phúc cho họ.
Hy vọng họ sẽ hạnh phúc mãi mãi!
Ngày 1 tháng 1 là ngày kỷ niệm năm năm thành lập Secret, đồng thời cũng là ngày Tô Á Nam cùng Secret chính thức khởi quay một bộ phim mới.
Nghi thức được tổ chức ở nhà thờ lớn nhất Thượng Hải khiến cho tất cả các cơ quan truyền thông đều cảm thấy rất bất ngờ và khó hiểu. Nhưng không ai để ý nhiều vì chắc chắn tin ngày hôm nay sẽ được đăng lên trang nhất bởi trong một bộ phim xuất hiện một diễn viên nữ và hai diễn viên nam nổi tiếng của Tranh Tinh là một sự kiện hiếm có. Hơn nữa, nhân viên của Trí Thần tiết lộ, ngoài những người này còn có sự tham gia của một nhân vật bí mật và đảm nhận vai trò quan trọng nhất trong tác phẩm này.
Tất cả mọi người rất tò mò, rốt cuộc nhân vật bí ẩn đó là ai.
Hai gian của nhà thờ được sử dụng làm phòng hóa trang và nghỉ ngơi, các diễn viên phụ đang hóa trang, Tô Á Nam, Bách Vũ Trạch và Liễu Vân Dật đã chuẩn bị xong, ngồi đợi bên cạnh phòng nghỉ, bên ngoài có rất nhiều nhân viên đi qua đi lại chuẩn bị nốt những công việc cuối cùng.
Tô Á Nam và Bách Vũ Trạch không ngừng đấu khẩu, hai năm nay, dưới sự chỉ bảo của sư tỉ, Bách Vũ Trạch ngày càng biết ăn nói và nhiều khi thắng thế. Tô Á Nam không phục, thường xuyên gây sự với cậu ta, chỉ cần có mặt hai người, những người khác đều tránh đi đâu đó để không bị lôi ra làm chủ đề bàn tán.
Lần này, trong lúc ngồi đợi đến lễ công bố, họ lại bắt đầu đấu khẩu.
"Em nói với chị, chị không thể nữ tính hơn một chút sao? Thật là làm lãng phí bộ váy phù dâu đẹp đẽ như thế?"
"Này, tôi nữ tính hay không có liên quan gì đến cậu?"
"Chị mà cứ như vậy sẽ bị bạn trai ghét".
"Hứ, anh ấy dám ghét chị sao?" Tô Á Nam tức giận. Gần đây, cô vừa tuyên bố với cả thế giới tình yêu của mình, cô còn dũng cảm cùng người yêu trả lời phỏng vấn của các tờ báo lá cải.
"Nói đi nói lại, cậu đã chia tay với cô bé đó chưa? Cậu nỡ ra tay với cô bé nhỏ tuổi đó sao?" Tô Á Nam phục thù, cô ấy có thể tiết lộ tin kinh thiên động địa với báo chí về đời sống riêng tư của mình, ai bảo Bách Vũ Trạch không muốn công khai bạn gái của cậu.
"Cô ấy không nhỏ tuổi, chỉ kém em ba tuổi thôi."
"Sở thích của cậu thay đổi nhiều quá, lúc thì thích người hơn mình sáu tuổi, lúc lại tìm được bạn gái kém ba tuổi, khoảng cách tuổi tác lớn quá!"
Lần này, Bách Vũ Trạch không nói gì vì vấn đề có liên quan đến mối tình khắc cốt ghi tâm của cậu nên cậu chọn cách im lặng.
Tô Á Nam có vẻ như biết mình đã lỡ lời nhưng không chuyển chủ đề.
"Không biết Tiểu Quốc thế nào rồi, Thái Hanh thối, gần đầy không biết bận rộn việc gì mà rất ít liên lạc với chúng ta, mỗi lần nhắc đến Tiểu Quốc đều nói rất tốt, tốt vô cùng." Họ chỉ được Kim Thái Hanh thông báo Điền Chính Quốc đã quên mọi chuyện xảy ra suốt mười mấy năm qua, ký ức dừng lại ở mười mấy năm về trước nên họ không gọi điện cho Điền Chính Quốc.
"Rất tốt là được rồi, chị đừng làm họ loạn thêm nữa."
"Này, cậu có ý gì? Tôi làm loạn lúc nào? Nói rõ xem nào!"
Liễu Vân Dật đang ngồi bên cạnh họ tranh thủ ngủ bù, không chịu được tiếng ồn, tức giận mở mắt hét: "Hôm qua tôi phải thức thâu đêm làm MV, mọi người có chút nhân tính hơn được không?".
Tiếng hét làm hai người mất hứng, "hừ" một tiếng rồi lấy tạp chí trên bàn mở ra xem.
Nhưng chỉ yên tĩnh được một lát, hai người bắt đầu cúi đầu nói chuyện thì thầm.
"Trợ lý của tôi không biết chạy đi đâu để mua nước ngọt rồi, tôi nhớ Tiểu Quốc quá, cậu ấy luôn biết tôi thích ăn gì, uống gì. Người trợ lý này không hiểu vì sao tôi dạy thế nào cũng không được?"
"Sư tỉ, không phải em nói chị, chị đã nghe thấy câu: 'Tự mình làm, cơm no áo ấm' chưa? Không phải chị là người nổi tiếng thì có thể ngồi yên vị, sau này thoái ngôi thì không biết làm thế nào?"
"Tôi không như vậy, tôi..." Giọng Tô Á Nam đang ngân cao thì ngừng lại vì có một chai nước ngọt đưa lại từ phía sau.
Cô nghĩ chắc chắn là người trợ lý ngốc nghếch của cô đã mua nước ngọt về rồi, không quay đầu lại, cô đưa tay nhận lấy. Lúc này, Bách Vũ Trạch cũng được đưa một chai.
"Này, cô giỏi quá, biết tôi thích uống loại này, không tồi, không tồi, có tiến bộ." Cô vui vẻ mở nắp, uống một hơi.
Bách Vũ Trạch cũng thấy mình đang cầm trong tay loại nước ngọt mà cậu ta rất thích, vui mừng nói với Tô Á Nam: "Đúng là giỏi thật, biết cả loại đồ uống mà em thích. Về phải tăng lương cho cô ấy mới được".
Nói xong hai người đều cười vui vẻ.
Liễu Vân Dật vừa chợp mắt được một lúc, cảm thấy vô cùng tức giận. Anh mở mắt, đang định dạy cho hai người không có nhân tính này một bài học thì giật mình khi nhìn thấy người ngồi phía sau họ.
"Điền... Điền Chính Quốc..." Anh không chắc chắn, không hiểu mình có bị ảo giác vì chưa tỉnh ngủ không.
Nghe đến tên Điền Chính Quốc, Tô Á Nam và Bách Vũ Trạch cùng quay đầu lại. Thấy Điền Chính Quốc đang cười rạng rỡ sau lưng họ, tay cầm một túi ni lông, bên trong có rất nhiều loại nước ngọt mà họ thích.
"Áaaa!" Tô Á Nam hét lên một tiếng kinh thiên động địa, đứng dậy lao đến Điền Chính Quốc. Nhưng cô chưa kịp chạm vào Chính Quốc, có một người chạy vào từ ngoài cửa, đỡ lấy Chính Quốc từ phía sau.
"Á Nam, em đừng như vậy được không?" Kim Thái Hanh tức giận trách móc Á Nam rồi cúi đầu hỏi xem Điền Chính Quốc có sao không.
Điền Chính Quốc cười và lắc đầu, bước lên cầm lấy tay Á Nam nói: "Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy căng thẳng quá". Nói xong, cậu ôm lấy Tô Á Nam.
Bách Vũ Trạch xúc động đứng bên cạnh, thấy Tô Á Nam đang ngạc nhiên đến sững sờ, nghi ngờ hỏi Kim Thái Hanh: "Chính Quốc khỏe hẳn rồi sao? Không phải anh nói anh ấy đã quên rồi?"
Điền Chính Quốc buông Tô Á Nam ra, quay sang cười với Bách Vũ Trạch: "Khỏe rồi, hay lát nữa chúng ta đến chỗ Thạc Trân khám xem sao?".
"Hàn Nhi..." Nghe thấy cậu nói thế Kim Thái Hanh chau mày. Hắn càng ngày càng hết cách với cậu, Điền Chính Quốc kết hợp tính cách đơn giản đáng yêu trước đây và sự lạnh lùng sắc sảo sau này nên đến giờ hắn vẫn chưa quen với việc thỉnh thoảng cậu lại nói đùa.
"Evan, anh lại quên rồi, chứng minh thư của em ghi tên em là Điền Chính Quốc." Cậu không muốn Kim Thái Hanh gọi cậu là Hàn Nhi nhưng hắn không sửa được.
Lúc này, Tô Á Nam đã bình tĩnh hơn. Cô chuẩn bị lao đến ôm Điền Chính Quốc nhưng lại bị Kim Thái Hanh nhanh tay ngăn lại.
"Này, mặc dù Tiểu Quốc đến với anh rồi nhưng dù sao cũng là anh em tốt của em, anh nhỏ nhen thế làm gì?" Tô Á Nam rất tức giận, cấu tay Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh cảm thấy bị bắt nạt, xoa cánh tay bị cấu rồi lớn tiếng phản đối: "Anh không nhỏ nhen. Em lao mạnh như thế làm cậu ấy ngã thì sao? Cậu ấy đang mang thai, không chịu được sức mạnh của em".
Mọi người ngạc nhiên khi nghe thấy lời hắn vừa nói, không dám tin.
"Mang thai?" Tô Á Nam nhắc lại một lần câu nói đó rồi ngạc nhiên hỏi: "Hai người kết hôn rồi sao?".
Điền Chính Quốc gật đầu, dựa người vào Kim Thái Hanh, hạnh phúc cười.
Mọi người bắt đầu trách móc: "Này, hai người thật là quá đáng, có còn coi chúng tôi là bạn nữa không? Kết hôn là việc trọng đại như thế mà không nói!".
Khi mọi người đang nghĩ cách trừng trị hai người, một nhân viên ngó đầu vào giục: "Nhanh lên, sắp bắt đầu rồi".
"Tiểu Quốc, hai người đừng đi, một lát nữa bọn mình sẽ xử lý Kim Thái Hanh." Điền Chính Quốc đang mang thai nên không thể xử lý được, nhưng ông xã của cậu không được may mắn như thế. Dám giấu họ là một điều tuyệt đối không thể tha thứ.
Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người, ngay cả Liễu Vân Dật lúc đó cũng đã lấy lại được tinh thần.
Điền Chính Quốc đã khỏi bệnh, họ được ở bên nhau, đây là điều rất đáng vui mừng.
Nhìn thấy mọi người đã rời đi, Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc: "Chúng ta cũng đi thay đồ thôi!".
Lễ khởi quay bộ phim mang tên Chiến dịch Duy Mỹ chính thức bắt đầu. Ba diễn viên chính ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đợi người dẫn chương trình nói xong sẽ mời họ lên sân khấu.
Rất lạ lùng, người dẫn trình không nhắc một tiếng nào có liên quan đến bộ phim, ngược lại giống như đang tiến hành nghi lễ kết hôn trong nhà thờ.
"Thưa các bạn có mặt tại đây, có lẽ các bạn đang cảm thấy rất tò mò vì sao Chiến dịch Duy Mỹ được tổ chức ở nhà thờ? Bây giờ tôi sẽ tiết lộ bí mật theo yêu cầu của diễn viên nam chính của chúng ta, anh hy vọng trong một ngày đặc biệt như hôm nay, mọi người có thể chứng kiến hạnh phúc của anh. Xin mọi người chú ý, đây không phải là một ý đồ đặc biệt của công ty mà là một hôn lễ thực sự. Sau đây, xin mời sự xuất hiện của nhân vật chính của chúng ta."
Tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía cửa nhà thờ. Mọi người rất hưng phấn, dường như khi nghe người dẫn chương trình nói xong, họ đã đoán được nhân vật chính là ai. Hóa ra hai người không giấu họ mà muốn dành cho họ một bất ngờ thú vị.
Không cần phải nghi ngờ, Kim Thái Hanh chính là diễn viên nam chính trong bộ phim, điều này có nghĩa là hắn đã lựa chọn sẽ quay lại nhóm Secret sau hơn một năm, Điền Chính Quốc cũng sẽ ở Thượng Hải làm việc cùng họ.
Đây là điều đáng vui mừng thứ hai trong ngày hôm nay khiến cho ba người giận là không thể hỏi Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngay lúc đó.
Trong tiếng nhạc du dương lãng mạn, cửa nhà thờ được mở ra, hai người bước vào trong ánh sáng.
Điền Chính Quốc mặc một bộ vest cưới đen giản dị, tóc được vuốt lên cao làm lộ cả vần trán trơn bóng, khoác tay Kim Thái Hanh. Hắn trong mặc một bộ lễ phục màu đen rất đẹp.
Hai người chầm chậm bước vào trong ánh đèn liên tục lóe sáng, đẹp như thiên sứ giáng trần.
Cuối cùng Tô Á Nam hiểu vì sao công ty sắp xếp cho họ mặc trang phục phù dâu phù rể, hóa ra là vì thời khắc quan trọng này. Họ đứng dậy đón đôi Tân Lang Song Hỷ.
Không biết cha xứ xuất hiện trên bục từ lúc nào.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đứng trước cha xứ, ánh mắt rất thành kính.
"Các con có quyết tâm yêu thương, kính trọng lẫn nhau và cùng nhau chung sống đến hết cuộc đời không?" Cha xứ dịu dàng nhìn hai người.
"Vâng, chúng con quyết tâm." Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nắm chặt lấy tay nhau.
"Mời hai con hướng về phía người bạn đời của mình và tuyên bố lời thề nguyền."
Kim Thái Hanh nhận lời thề nguyền từ cha xứ, quay người đối diện với Điền Chính Quốc, dịu dàng nhìn cậu.
"Tôi, Kim Thái Hanh xin nhận Điền Chính Quốc làm chồng nhỏ và xin hứa, bắt đầu từ ngày hôm nay, lúc thuận lợi hay khó khăn, lúc giàu có hay nghèo khổ, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, tôi sẽ yêu thương và tôn trọng em đến trọn cuộc đời. Tôi xin thề những lời tôi nói mãi mãi là sự thật."
Điền Chính Quốc suýt khóc, ngay cả lúc đăng ký kết hôn, họ chưa bao giờ trải qua cảm xúc thiêng liêng này. Cậu nhận lời thề nguyền Kim Thái Hanh đưa cho cậu, mắt nhìn Kim Thái Hanh và thề: "Tôi, Điền Chính Quốc xin nhận Kim Thái Hanh làm chồng lớn và xin hứa, bắt đầu từ ngày hôm nay, lúc thuận lợi hay khó khăn, lúc giàu có hay nghèo khổ, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, tôi sẽ yêu thương và tôn trọng anh đến trọn cuộc đời. Tôi xin thề những lời tôi nói mãi mãi là sự thật".
"Ta thay mặt Chúa tuyên bố hai con chính thức nên duyên đôi chồng."
Nghi lễ kết thúc, cả nhà thờ ầm ĩ và huyên náo. Tất cả mọi người đều vỗ tay mừng hạnh phúc cho hai người. Các cơ quan truyền thông hối hả chụp ảnh, lo sợ sẽ bỏ lỡ những bức hình có giá trị.
Thật bất ngờ, Kim Thái Hanh rời khỏi làng giải trí hơn một năm đã quay trở lại như thế này, bạn đời của hắn chính là người mà mọi người vẫn thầm đoán, Điền Chính Quốc.
Tiếp theo là thời gian trả lời phỏng vấn.
"Kim Thái Hanh, vì sao anh nghĩ đến việc tổ chức một hôn lễ đặc biệt như thế này?" Tất cả mọi nghệ sĩ đều rất bí mật về đám cưới của mình, chưa bao giờ thấy ai tổ chức công khai rộng rãi như hắn.
Kim Thái Hanh cười nhìn Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh hắn rồi nói: "Tôi cảm thấy không cần phải che giấu, buổi lễ hôm nay sẽ được phát trên truyền hình đúng không? Tôi muốn nhân cơ hội này thông báo với các fan tin tôi kết hôn".
Rất nhiều phóng viên có mặt đã từng nói chuyện với Điền Chính Quốc, hôm nay gặp lại cậu, nhận thấy cậu không còn lạnh lùng như trước nữa mà rất hạnh phúc đứng bên Kim Thái Hanh đối mặt với tất cả.
"Anh Điền Chính Quốc, mọi người rất tò mò về tình cảm của anh và Kim Thái Hanh, anh có thể tiết lộ một chút không?" Người đưa ra câu hỏi là Lưu Phi, người đã giúp đỡ cậu trong vụ việc với Lý Vân Thâm. Thật ra, hồi đó thấy Kim Thái Hanh rất căng thẳng trước Điền Chính Quốc, cô đã cảm nhận được điều gì đó nhưng không muốn vong ân bội nghĩa đưa tin về đời sống riêng tư của ân nhân lên trang nhất.
Dường như tất cả mọi micro đều hướng về phía Điền Chính Quốc, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Điền Chính Quốc cười: "Chuyện quá khứ không quá quan trọng, tôi nghĩ mọi người nên quan tâm đến tương lai, ví dụ như bộ phim mới lần này".
Mọi người thất vọng, nhưng họ hiểu rõ Điền Chính Quốc có rất nhiều kinh nghiệm trả lời các phương tiện truyền thông, thậm chí cậu còn giỏi hơn cả các nghệ sĩ, lấy được thông tin từ cậu không phải là chuyện đơn giản.
Lưu Phi tiếp tục hỏi dựa theo câu trả lời của cậu: "Như vậy trong tương lai, Kim Thái Hanh quyết định quay lại, anh sẽ tiếp tục làm trợ lý cho Secret hay trở thành người quản lý?".
Điền Chính Quốc chưa trả lời, Kim Thái Hanh đã cầm lấy micro nói: "Secret đã thiếu một thành viên trong hơn một năm, hy vọng bộ phim lần này có thể chứng minh với tất cả mọi người, Secret sẽ mãi mãi tồn tại. Chính Quốc dự định tiếp tục làm các công việc của em ấy như trước đây nhưng tình hình hiện tại không phù hợp, tôi hy vọng em ấy có thể nghỉ ngơi thật tốt, mong mọi người không làm phiền em ấy".
"Không phù hợp? Lẽ nào..."
Lưu Phi chưa hỏi hết câu, Kim Thái Hanh đã giải thích: "Chính Quốc đang mang thai, hy vọng mọi người sẽ chăm sóc em ấy nhiều hơn, cảm ơn".
Một lần nữa, mọi người bị bất ngờ vì câu trả lòi thẳng thắn của hắn. Nếu tất cả các nghệ sĩ đều giống hắn thì thật tuyệt, họ sẽ không cần phí sức để chạy theo một nghệ sĩ độc thân.
Nhưng bây giờ hắn không còn là người độc thân nữa, không biết nên khóc hay nên cười.
Mọi công việc đã hoàn thành, Kim Thái Hanh trả lại micro cho người dẫn chương trình, lúc này lễ khởi quay bộ phim mới chính thức bắt đầu. Khi người dẫn chương trình giới thiệu các diễn viên tham gia, Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc về phòng nghỉ thay đồ rồi quay lại sân khấu.
Sự dịu dàng và quan tâm của hắn làm động lòng các phóng viên nữ ở đó, họ tiếc mình không phải là người ấy của hắn. Đáng tiếc, đó chỉ là ảo tưởng, họ đành thêm mắm thêm muối miêu tả ngày lễ vui mừng này.
Nghệ sĩ quay lại, nghệ sĩ kết hôn, nghệ sĩ có con, ba tin này không phải là quá bất ngờ trong làng giải trí nhưng vì đó là tuyên bố hùng hồn của Kim Thái Hanh nên sau hơn một tháng, sự kiện này vẫn được bàn luận rầm rộ trên các báo.
Lúc đó lại có tin, Kim Thái Hanh sẽ kinh doanh một nhà hàng ở Thượng Hải.
Làng giải trí lại bắt đầu sôi động, các phương tiện thông tin đại chúng theo sát Kim Thái Hanh để xác nhận tin này.
Kim Thái Hanh không thừa nhận cũng không phủ định, các bức ảnh đều được chụp vào lúc hắn đang bận đóng phim, ra album mới hay quảng cáo, dường như hắn dùng hành động để tuyên bố việc mở nhà hàng chỉ là tin đồn thổi mà thôi.
Tin đồn xuất phát từ Tô Á Nam. Theo cô nói, việc mở nhà hàng ở Thượng Hải là thật, chẳng qua mọi việc đều do bé xã của Kim Thái Hanh là Điền Chính Quốc đảm đương mà thôi.
Sau ba tháng, các cơ quan truyền thông nhận được thiếp mời của Kim Thái Hanh, chính thức tuyên bố thời gian khai trương nhà hàng.
Lúc này, Điền Chính Quốc mang thai được sáu tháng, bụng to hơn các người mang bầu khác khá nhiều. Đến bệnh viện khám, bác sĩ thông báo cậu mang song thai. Điều này khiến cho Kim Thái Hanh rất vui nhưng luôn luôn lo lắng cho Điền Chính Quốc.
"Sớm biết thế này anh đã không nghe lời em rồi, bây giờ không có cách nào ở bên em." Tối hôm đó không có thông cáo, Kim Thái Hanh về nhà sớm với Điền Chính Quốc, giúp cậu mát xa hai chân đang hơi bị phù.
"Em không phải là trẻ con, hơn nữa có thím Vân ở cùng em, anh còn gì không yên tâm nữa?" Thím Vân là người giúp việc của nhà họ Kim, chăm sóc Kim Thái Hanh từ nhỏ đến lớn. Khi biết tin Điền Chính Quốc có thai, ông Kim nhờ thím Vân đến Thượng Hải chăm sóc Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh đột nhiên thở dài một tiếng.
"Anh sao thế?"
"Anh lo lắng, đến khi sinh rồi, em sẽ không cần anh nữa."
Điền Chính Quốc chau mày nhìn Kim Thái Hanh, cảm thấy rất buồn cười: "Không phải anh rất muốn có con sao? Năm trước đã có fan tặng anh đồ dùng cho trẻ sơ sinh rồi". Bây giờ còn phô trương hơn, không chỉ fan của Kim Thái Hanh tặng đồ dùng cho trẻ sơ sinh, ngay cả fan của các thành viên khác trong nhóm Secret và của Tô Á Nam cũng tặng.
Phòng họ thiết kế cho em bé đã không còn đủ chỗ để chứa quà tặng nữa.
"Anh muốn được ở một mình bên em nhiều hơn! Thời gian mình chung sống chưa đủ để bù cho khoảng thời gian mình xa nhau lâu như thế."
"Đồ ngốc, chúng ta vẫn còn tương lai mà! Con cái không phải là vật cản giữa chúng ta." Điền Chính Quốc dựa vào lòng Kim Thái Hanh, sờ lên bụng mình và cảm thấy rõ ràng tâm trạng của người làm 'mẹ'."Nếu không, đợi khi bọn trẻ sinh ra, gửi chúng về Paris là được."
"Không được."
Điền Chính Quốc bật cười.
Kim Thái Hanh phát hiện ra mình bị lừa, lắc đầu, nắm chặt tay Điền Chính Quốc.
"Anh không nỡ rời xa ai, em và các con đều phải ở bên anh, mãi mãi, mãi mãi."
"Vâng, mãi mãi, mãi mãi."
Ba tháng sau, phóng viên Lưu Phi đăng tin trên trang nhất kèm ảnh với tựa đề: "Kim Thái Hanh, thành viên của nhóm Secret vui mừng được làm bố, cặp song sinh một trai một gái đều khỏe mạnh".
Anh và em, cùng nhau đau khố, cùng nhau tuyệt vọng, liệu có thể cùng nhau hạnh phúc?
Bỗng một ngày em chợt hỏi
Hạnh phúc là cái chi?
Anh mỉm cười khẽ nói:
Là có em bên đời.
______________________________________
Happy ending:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com