Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Từ khi còn bé, bản thân hắn đã giác ngộ được về hai nửa thế giới. Đó là một khái niệm hắn tự bịa ra, dùng để miêu tả hai bên lề của thiện và ác. Hắn cho rằng, thế giới vốn được chia đôi. Một nửa được ánh sáng ấm áp bao trùm, thơm lừng mùi thức ăn mới nấu và đầy ắp tiếng cười. Nửa còn lại là một đêm gió lạnh vô tận không ánh trăng, chứa đầy những tội lỗi và con người sa ngã. Và ở giữa hai miền đối lập đó có một nơi mà hắn gọi là lằn ranh giới, phân định giữa cái tốt và xấu.

Hắn sống ở 'nửa còn lại'. Thế giới của hắn là một màu đen sẫm, không có ánh sáng. Niềm hân hoan, vui vẻ luôn là một thứ gì đó xa xỉ đối với hắn.

Kim Taehyung từng là đứa trẻ có một tuổi thơ không mấy trọn vẹn, nhưng cũng có thể gọi là đầm ấm. Người cha đơn thân luôn cố gắng cho hắn mọi thứ tốt nhất. Dẫu vậy, thay vì trở. thành một đứa con ngoan, hắn vẫn chọn dấn thân vào con đường tha hoá của phần thế giới còn lại. Năm lên mười bốn, Taehyung đã biết cách trộm đôi bông tai đắt tiền từ một quý bà giàu có nào đó. Sang tuổi mười sáu, hắn bị cảnh sát bắt giữ và rồi bỏ nhà và chính thức trở thành một kẻ đầu đường xó chợ, giao du cùng với những con người giống hắn. Đến hai mươi bốn, hắn đã lăn lộn từ vùng này sang vùng khác, trót lọt qua những lưới vây bắt của cảnh sát, gây thù chuốc oán và liên kết bè phái với biết bao người . Hắn trở thành một tên tội phạm lão luyện. Cho đến hiện tại, ăn trộm vẫn là nghề kiếm sống chính của hắn.

—o0o—

Seoul vào tháng mười một tiết lạnh cắt da cắt thịt. Thật khó để tưởng tượng cảnh ra ngoài mà không có áo ấm, găng tay hay khăn cổ. Như thế chẳng khác nào đi tự sát cả. Riêng Kim Taehyung, hắn đều không có cả ba thứ đó. Trên người hắn chỉ mang duy nhất một cái khẩu trang y tế. Hắn có cảm thấy rõ ràng từng luồng gió phả hơi lạnh sau gáy mình. Nhưng đó không phải là thứ hắn quan tâm. Đôi mắt hắn quét nhanh qua những ô cửa sổ nhỏ trên tường. Hắn đang tìm mục tiêu tiếp theo của mình, một ngôi nhà xấu số nào đó. Taehyung đã tắm mình trong cái rét mùa đông gần một tiếng, trải dài từng bước chân nặng nề trên vỉa hè đóng băng. Sau khi bị bại lộ trong phi vụ lần trước - đột nhập vào một căn biệt thự, thì cảnh sát đã dán cáo thị, khiến hắn phải chạy đến thành phố khác. Nơi đây chật cứng người, căn nhà nào cũng kín cổng cao tường, lắp đầy camera. Mất một thời gian dài nhưng hắn vẫn không thể tìm được một ngôi nhà đủ sơ hở để ra tay. Cái lạnh ngày một hối thúc hắn bằng những cơn gió làm hai hàm răng hắn va vào nhau thành tiếng. Cuối cùng, Taehyung chọn ngẫu nhiên cho mình một căn nhà nhỏ tối đèn ở tầng hai góc hẻm.

Không mất quá lâu để Taehyung bẻ khoá cửa sau và thành công đột nhập vào ngôi nhà. Phải nói, chủ nhân của căn nhà này có chút vô tư, chỉ cài đúng hai ổ khoá cửa trước và cửa sau. Thậm chí còn để mở một cửa sổ bên hông. Hắn đoán chắc người này đang muốn để khí lạnh vào cho có chút vị Giáng Sinh. Đối lập với quang cảnh chứa đầy ánh đèn màu lấp lánh bên ngoài, bên trong căn nhà dường như không có bất cứ dấu hiệu nào của người sống.Ngay cả máy sưởi cũng không bật. Bóng tối cuộn mình trong mọi ngóc ngách. Chỉ khi hắn mở cửa, ánh sáng mới tràn vào được một khoảng nhỏ. Taehyung bước thật chậm, đôi mắt thăm dò vị trí từng đồ vật trong nhà. Phòng ăn và gian bếp được xây chung, đặt cạnh bên phòng khách. Trên bức tường cạnh cửa ra vào có hai cánh cửa khác, hắn chắc chắn chúng dẫn đến phòng ngủ hoặc nhà vệ sinh. Hắn thử cố tình gõ thành tiếng trên cái kệ để giày. Kết quả chỉ nghe một tiếng meo nhỏ ở đâu đó. Hoàn toàn không có bất cứ ai ở nhà. Taehyung lập tức móc trong túi quần mình một cái đèn pin nhỏ và bắt đầu soi quanh nhà. Hắn chọn phòng ngủ làm nơi hành sự đầu tiên.

Chủ nhân của căn nhà này không giàu nhưng cũng không đến mức nghèo. Có lẽ nguồn thu nhập cũng vừa bằng nguồn chi tiêu. Số tiền tiết kiệm của người này không quá lớn, cùng lắm chỉ đủ cho hắn tiêu hoang vài ngày hoặc bắt một chuyến xe đi đến nơi khác, thuê trọ rồi chuẩn bị cho lần phạm tội tiếp. Ngoài ra, hắn còn tìm thấy một cái máy tính bảng nhỏ và một hộp thức ăn cho mèo. Taehyung vừa cầm cái hộp lên, con mèo đột nhiên chạy lại rồi ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn, giương đôi mắt xin xỏ to tròn. Hắn đổ ra vài hạt thức ăn rồi quăng ra xa. Con mèo lập tức chạy theo. Taehyung tiếp tục ở lại lục lọi căn phòng cho đến khi hắn não nề thất vọng vì ngoài số tiền kia ra, người này không còn sở hữu bất cứ thứ gì có giá trị khác.

Mười phút hơn trôi qua, hắn không tìm thêm được gì khác, đành phải chuyển mục tiêu sang từ trộm tiền sang trộm thức ăn. Tủ lạnh chứa đầy thức ăn nhưng đa số đều là những nguyên liệu chưa được chế biến, còn phần được chế biến rồi thì lại là thức ăn cho mèo. Ở dưới cái lạnh quá lâu khiến dạ dày hắn cồn cào, buộc hắn phải đi lục lọi những củi chén và tủ đựng đồ khác. Taehyung tìm được cho mình một hộp bánh quy và hai bịch sữa. Cả ba đều vào bụng hắn trong thoáng chốc.

Xong xuôi, Taehyung phủi tay cầm đồ bỏ đi. Vừa đi ra khỏi gian bếp hắn nghe thấy tiếng tra ổ khoá và giọng nói càu nhàu phía bên ngoài. Hắn lập tức lùi lại, nấp xuống dưới bàn ăn, móc túi lấy ra một cái máy chích điện hắn thó được của cảnh sát Daegu.

Taehyung dồn tất cả tâm trí của mình vào hai bên tai, nghe từng tiếng bước chân tiến dần về phía mình.

"Carina, con đâu rồi?"

Chủ nhân của căn nhà này là con trai. Dựa vào giọng nói, hắn đoán đây là một gã gần bốn mươi, có vẻ hơi nguy hiểm.

"Carina."

Và hắn nghe con mèo kêu meo đáp lại.

Taehyung áp mặt xuống sàn, thử xem người đàn ông đó đang ở đâu. Đối phương mang giày đen, đứng gần chiếc ghế sofa ở phòng khách. Khi con mèo cọ mình vào ống quần tây, anh ta cúi người xuống vuốt ve nó.

"Con ở đây đợi ba nhé. Để ba thay đồ xong đã, ba sẽ làm món thịt kho cho con."

Hắn nghe tiếng đóng cửa và tiếng kêu của con mèo. Đối phương vừa đi khuất, hắn lập tức lồm cồm bò dậy, trườn người ra khỏi gầm bàn ăn. Hắn đứng dậy, nhìn thấy túi hàng hoá người đàn ông kia mới đem về, tiện tay lấy vài thứ ngẫu nhiên kẹp vào nách.

Trên từng bước đi điêu luyện của một tên trộm lành nghề, Taehyung đi đến cửa mà chẳng gây ra bất cứ tiếng động nào, ngay cả hơi thở của hắn cũng bình ổn, hoà vào trong không khí của căn phòng. Đang chuẩn bị đóng cửa sau thì đột nhiên con mèo từ đầu nhào ra, bấu lên người hắn và khè những âm thanh giận dữ, hại quần hắn bị cào rách vài đường. Taehyung đương nhiên sẽ nổi đoá và phản xạ, đá con mèo lăn cù xuống bậc cầu thang thoát hiểm. Nó gào lên chói tai. Người chủ nghe được tiếng nó lập tức mở cửa chạy ra. Taehyung cũng vì bị ép vào thế bí mà vắt chân lên cổ chạy xuống cầu thang. Hắn lại xui xẻo bị con mèo hung dữ đó cào thêm một đường rách bươm máu ngay mắt cá chân. Hắn rít lên một tiếng đau nhói. Nhưng đó không phải ưu tiên hàng đầu của hắn. Taehyung đu người qua lan can cầu thang rồi tiếp đất thành thục. Hắn đã bỏ trốn thành công trong khi người chủ chỉ mới đi tới đầu cầu thang. Trước khi rời đi, hắn vẫn không quên biếu tặng gia chủ một ánh mắt ngạo mạn của một tên trộm vặt ranh mãnh. Dù hắn cố tình nán chân lại vài giây nhưng người chủ không có vẻ gì quan tâm hay... nhìn thấy hắn. Đó là một cậu con trai tầm hai mươi tuổi hơn, dáng người nhỏ con, trên người vẫn khoác chiếc áo phao to sụ và đôi chân một bên có vớ một bên không. Có lẽ cậu ta đang cởi vớ thì bị tiếng thét của con mèo làm gián đoạn. Hắn thấy cậu trai nhỏ đó từng bước một chầm chậm đi xuống cầu thang thoát hiểm, cậu ta thò từng chân một xuống để đảm bảo mình bước đúng chỗ mặc dù mắt cậu ta đang nhìn trân trân vào đường đi. Con mèo kêu ngao một tiếng, cậu ta liền ngồi thụp xuống, bế nó lên nói gì đó rồi đi vào phòng. Cách đi lên cầu thang của cậu ta cũng chậm chạp y như ban nãy.

Có lẽ cậu ta không nhìn thấy đường. Nói một cách khác thì Taehyung vừa đi ăn trộm của một người khuyết tật. Điều đó làm hắn thấy tệ kinh khủng, như thể hắn là một con người vô cùng khốn nạn. Nhưng rồi sức nặng của sấp tiền ở một bên túi lại xóa bay đi cái suy nghĩ của hắn. Taehyung mỉm cười vỗ vỗ vào cái túi rủng tiền, một tay bật nắp lon cà phê, tay còn lại cầm hộp thức ăn. Hắn giải khát bản thân bằng một ngụm lớn cà phê rồi mở hộp cơm ra. Thật đáng thất vọng khi lúc mò mẫm túi bóng ăn trộm hàng hóa thì hắn lại lấy trúng hộp thức ăn cho mèo. Thảo nào sinh vật hung hãn vừa rồi điên cuồng tấn công hắn đến vậy. Hắn đi dọc trên vỉa hè, tiện tay vứt cái hộp vào thùng rác gần đó và móc từ sấp tiền trong túi ra một tờ giấy vàng phe phẩy trước mắt mình.

"Mùi tờ 50000 won vẫn là thơm nhất."

—o0o—

Taehyung hoạt động ở vài ngõ hẻm khác trong vài ngày tiếp. Như thường lệ, hắn vẫn nhanh chân chạy thoát. Nhưng vài nhà có máy quay an ninh, đương nhiên sẽ thu lại được hình ảnh của hắn - khớp với các vụ trộm tài sản ở các thành phố lân cận. Cảnh sát một lần nữa phải phát cáo thị truy nã hắn. Taehyung lại bắt đầu phải tự đưa ra lựa chọn điểm dừng tiếp theo của mình. Daegu hay Busan. Hắn vẫn chưa quyết định được.

Lưng Taehyung trượt dài bên bức tường gạch lạnh ngắt. Hắn ngồi buông thõng chân mình trên nền đất lốm đốm hạt tuyết nhỏ, giấu mình bên cạnh một đống bọc rác đen bóng chờ ngày được đưa đến khu phế liệu. Chỉ với năm vụ trộm trong hai tuần, cảnh sát lại để mắt đến hắn. Hắn không thể ra tự nhiên ra ngoài như bình thường được nữa, buộc phải tách mình dạo bước trong những con ngõ hẻm chật hẹp bức bối.

Hắn vẫn chưa muốn rời Seoul. Nơi trung tâm đô thị phồn hoa này đích thị là một cái mỏ vàng cho hắn. Quá nhiều đối tượng sơ hở ở đây cần được hắn và lũ trộm cắp khác dạy bảo. Hai vụ trộm ở Seoul bằng số tiền hắn cần để sinh hoạt trong ba tuần ở quê nhà Daegu. Thế vậy mà hắn lại xui xẻo bị tái-truy-nã, thành ra chẳng thể nào tung hoành được. Taehyung muốn ở lại, buộc phải thuê một nhà trọ hoặc nơi nào đó để ở dài hạn được gần nửa tháng. Hắn cần phải trốn biệt tích khỏi cảnh sát nếu muốn có cơ hội lộng hành trên đất Seoul lần nữa. Nhưng với cáo thị phát trên bản tin và những tờ giấy được ghim, rêu rao ở mấy con ngõ thường xuyên có người ra vào thì việc thuê trọ dường như là điều không thể. Chưa kể cảnh sát còn treo giá của hắn lên khá... rủng rỉnh tiền. Mấy tên như chủ nhà trọ cá chắc sẽ không bỏ qua. Ở đất khách, hành nghề trộm cắp, hắn cũng không có nổi một người bạn để nhờ vả. Taehyung cứ thế, vất vưởng ở những con hẻm chật hẹp, không nơi để tạm trú.

'Khè'

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con vật nhỏ đang nhìn xuống mình và rít lên từng đợt cảnh báo. Hắn lập tức nhận ra, đó là con quái thú đã cào mắt cá chân của hắn, con mèo có người chủ mù. Hắn vô tình dừng chân lại tại nơi đầu tiên hắn ra tay.

'Khè'

Nó rít lên một tiếng nữa.

Đột nhiên từ trong nhà truyền ra tiếng gọi của cậu trai nọ, nó lại vội vã bước vào, để Taehyung lại một mình với một ý tưởng táo báo.

Nếu đúng như những gì hắn nghĩ, nếu cậu trai kia thật sự ở một mình thì có lẽ sẽ không sao nếu hắn lẻn vào nhà cậu ta và tạm trú ở đó vài ngày cho đến khi cảnh sát không còn ráo riết truy đuổi hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com