Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

Taehyung bực bội.

Chỉ nghĩ đến việc nằm ngủ giữa bốn bề song sắt lạnh ngắt cũng đủ khiến đầu hắn muốn nổ tung. Hắn không muốn quay trở lại đó chút nào. Taehyung ngồi yên trong buồng vệ sinh, cố gắng nén từng hơi thở khó khăn của mình. Hắn không giữ số tiền cả đám rửa được. Toàn bộ tiền mặt đều được vật chuyển trong lô hàng sách mới xuất bản, chạy trên chuyến tàu đã xuất phát ở bến khác trước đó ba mươi phút. Dù vậy, nếu bị tóm thì đời hắn cũng coi như xong.

Cảnh sát đang bắt đầu lục soát từ đầu tàu, ở phòng điều khiển và sau đó xuống lần lượt các toa. Thông báo được phát từ ba phút trước thì hẳn phân đội của cảnh sát đã kiểm tra xong khoang lái tàu và đang tiếp tục với toa đầu tiên. Theo kinh nghiệm của hắn thì cảnh sát không bao giờ đi một nhóm lục soát cả, họ thường chia nhau ra từ hai đến ba nhóm. Một nhóm đi từ đầu tàu xuống, một nhóm đi từ toa cuối lên và nhóm còn lại tiến hành rà soát các khoang cất đồ, phòng nghỉ cho nhân viên và nhà vệ sinh.

Taehyung vẫn đang đau đầu tìm cách đối phó với cảnh sát thì bên tai hắn văng vẳng truyền đến giọng của một nữ cảnh sát.

"Xin mọi người hợp tác với chúng tôi trong năm phút. Công tác kiểm tra sẽ kết thúc nhanh chóng."

Kèm theo một loạt tiếng xoành xoạch, lật mở vali. Cảnh sát đã lục soát tới toa tàu kế bên hắn trong khi hắn vẫn chưa tìm được nơi trốn.

Taehyung ngồi trên thành bồn cầu, vò đầu bứt tóc. Nếu hắn không động não được sớm thì đà này sẽ bị bắt lại vào tù thôi. Nhưng lần này sẽ không may mắn như năm hắn mười sáu tuổi. Khi xưa, hắn từng phải tống vào nhà giam một lần với tội danh đột nhập trái phép và ăn trộm hai cái nhẫn kim cương. Nhưng vì chưa đủ tuổi truy tố nên hắn chỉ bị tống vào trại giáo dưỡng. Còn giờ đây thì hắn đã dư tuổi để mọt gông rồi. Điều đó càng không cho phép hắn hành sự bất cẩn.

Taehyung khép nhẹ lại cửa buồng vệ sinh. Hắn cố gắng hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, hắn sẽ về được nhà và ăn món Yoongi nấu. Taehyung nhảy lên, bấu chặt vào bệ cửa sổ trên cao. Vì được thiết kế để thông gió nên vị trí của nó rất cao. Và cũng với vị trí đó mà cái cửa sổ này chẳng mấy được ai lau chùi. Hắn có thể cảm nhận bụi bẩn, mạng nhện, xác của mấy con bọ và phân thạch sùng dính trên đầu ngón tay khi hắn bám vào cái bệ. Cố gắng lờ đi cái cảm giác ghê rợn khi chạm phải những thứ đó, Taehyung dùng sức đẩy bật cho cánh cửa mở toang ra. Nhưng thần linh còn cho hắn nhiều hơn những gì hắn muốn. Cánh cửa sổ vừa đẩy ra đã bị gió ở hai bên tàu cuống bay ra đằng sau do chốt cửa lâu ngày chưa được tu sửa. Cánh cửa kính bay rồi va vào thành tàu vỡ ra thành một tiếng xoảng thật lớn.

"Phòng vệ sinh, nhanh!"

Giọng nữ cảnh sát vừa nãy lại vang lên. Câu từ lọt qua tai hắn chẳng khác nào chiếc đồng hồ đếm ngược thời gian hắn 'được' ăn cơm tù cả.

Taehyung thả tay, đáp xuống đất. Trong lúc gấp gáp lại vô tình va vào ngạnh cửa sổ, cắt bắp tay mình một vết máu thật dài.

Taehyung cuống lên, chạy ra cửa. Hắn không còn cách nào khác ngoài cầu nguyện cho tổ tiên độ mình qua kiếp nạn này. Lưng hắn xoay vào góc tường kế bên cửa nhà vệ sinh. Hai tay hắn vịn chặt vào tường, một chân hắn đạp lên núm vặn cửa, đạp thật mạnh để chống chân còn lại lên tường. Sau đó hắn lại dồn lực về chân kia để nâng cơ thể mình lên, tay chân còn lại bám vào bức tường và lặp lại mãi cho đến khi hắn mong rằng hắn đã khuất khỏi tầm nhìn của cảnh sát. Taehyung vừa leo tới góc trên trần thì cảnh sát cũng ập vào. Một nữ cảnh sát trong quân phục chải chuốt và hai tên tên khác không có quân hàm trên vai. Hắn đoán hai tên này vẫn còn đang trong giai đoạn làm quen với công việc.

"Hắn đâu? Lục soát từng buồng vệ sinh một."

Nữ cảnh sát lớn giọng ra lệnh cho hai tên tay chân làm việc. Chúng đi tới từng buồng và mở ra kiểm tra, buồng nào khoá trái cửa thì lập tức đạp cho bể ổ khoá trong. Taehyung nhìn vết đế giày hằn lên cánh cửa mới bị đạp tung ra mà tái mặt. Nếu bị bắt thì trong quá trình thẩm vấn, bụng hắn cũng sẽ có những vết tương tự.

"Cửa sổ mở toang ra rồi. Vậy tấm kính ban nãy là ở đây."

Nữ cảnh sát tiến lại gần chân cửa sổ. Ánh mắt Taehyung đăm chiêu nhìn theo cô ta, tim đập nhanh đến nỗi nghẹt thở. Hắn không thể đoán được cô ta đang suy luận điều gì trong đầu. Chỉ một trong ba người này vu vơ ngẩng mặt lên thôi thì sẽ phát hiện hắn đang núp ở góc tường trên đầu họ.

"Lập tức báo cho đội của Doyeon đi. Hắn trèo qua cửa sổ phóng ra khỏi con tàu rồi."

Và cả ba rời khỏi buồng vệ sinh. Nhưng số kinh nghiệm hắn tích tụ được trong suốt quá trình trưởng thành vẫn không cho phép hắn đáp xuống. Hắn vẫn tiếp tục đợi. Đến một phút sau thì nghe một giọng nam khác.

"Ừ, hắn thoát ra ngoài thật rồi."

Tiếng gót giày nện lên sàn gỗ dần biến mất. Đúng như những gì hắn đoán, hai người cảnh sát vẫn còn nán lại để chắc chắn rằng không còn ai khả nghi bên trong. Lúc đó, Taehyung mới rời khỏi chỗ nấp của mình. Hắn thả lỏng những bắp cơ của mình một cách từ từ và thật chậm rãi cho đến khi vừa tầm cho hắn nhảy xuống mà không tạo ra tiếng động. Đế giày Taehyung vừa chạm xuống sàn gỗ là hắn lập tức ngã vật ra đất.

"Ôi trời. Cuối cùng cũng thoát rồi. Cứ tưởng tí nữa là được ăn cơm nhà nước rồi chứ."

Hắn thậm chí không cảm nhận được cái háng của mình nữa. Chỗ đó bây giờ đã tê rần lên như một chiếc tivi cũ bị nhiễu sóng, cứ phát ra những âm thanh rè rè. Cơ thể hắn vốn chỉ được rèn luyện vừa đủ để chạy trốn khỏi tầm nhìn của cảnh sát và núp vào những góc khuất chứ không bao giờ chuẩn bị cho tình huống leo lên góc trần tường như thế này. Trong đời, hắn chưa lần nào nghĩ rằng mình sẽ học theo phim võ thuật Trung Quốc và cũng chẳng ngờ rằng chiêu trèo góc tường đó lại có thể thực hiện được.

Taehyung thở hắt ra một hơi, tay chân dang ra thành hình chữ đại. Hắn nghĩ hắn nên nghỉ sức một chút trước khi quay lại toa tàu của mình.

"Về phải bắt tên đó đền cho mình bộ xương chậu khác mới được."

Đoàn tàu vừa chạy đến tầng hầm, chuẩn bị tiến vào thành phố Seoul. Hai bên cửa sổ phủ một màu đen lịm, đèn trên trần tàu tự động bật lên ánh vàng dịu nhẹ. Taehyung nhân cơ hội đó quay lại khoang của mình mà không thu hút bất kì sự chú ý nào khác.

—o0o—

[anh về seoul rồi]

Taehyung rùng mình ấn gửi tin nhắn.

Đã cũng rất lâu rồi kể từ khi hắn gia nhập vào giáo phái nhỏ bé của Jin nhưng hắn vẫn không tài nào quen được cách xưng hô này. Jin bảo dùng loại hình thức này phòng khi có thành viên bị cảnh sát lục soát điện thoại thì cũng có thể dễ dàng lấp liếm. Ban đầu Taehyung chẳng mấy tán thành cách này vì hắn không thuộc tuýp người sướt mướt như thế. Nhưng khi nghe Jin từng thành công qua mặt cảnh sát rất nhiều lần bằng những tin nhắn đó thì cuối cùng hắn cũng gật đầu làm theo.

[anh cứ về ăn cơm trước đi nhé, em đang chở ba về]

Hắn mỉm cười. Vậy là tiền đã về tay nhóm của Jin rồi. Cả bọn đã giải tán và hôm sau hắn chỉ việc đến và nhận khoản thù lao của mình. Taehyung tắt màn hình điện thoại, cho vào túi quần rồi rảo bước về nhà.

Khác với Daegu, đường phố Seoul về đêm so với ban ngày cũng không khác gì là bao. Vẫn đông đúc xe cộ, vẫn tấp nập người qua. Taehyung thoải mái thả mình vào dòng người trên vỉa hè. Hắn ghé qua cửa hàng tiện lợi mua vài gói mì và thức ăn nhanh. Trong lúc đợi tính tiền, hắn nhìn vào cây kim chỉ số 11 trên đồng hồ. Hẳn giờ này Yoongi đang ngủ trên ghế sofa trong khi coi chương trình nào đó trên truyền hình.

Vẫn còn kịp giờ bế cậu ta lên giường.

Taehyung thanh toán rồi nhanh chân rời khỏi đường lớn, rẽ qua vài con hẻm nhỏ để về nhà Yoongi. Tiếng xe cộ và âm thanh rộn rã của thành thị bị khuất sau những bức tường to lớn của các toà nhà cao tầng. Đôi chân đưa hắn băng đều qua những ngóc ngách quen thuộc dưới ánh đèn điện chập chờn. Hắn dần nghe rõ bước chân của mình và cả người đằng sau. Và khi hắn nhận ra thì cũng đã quá muộn. Có kẻ bám đuôi hắn kể từ khi hắn xuống tàu mà hắn chẳng mảy may để ý.

Chân hắn bước nhanh hơn, chân kẻ kia cũng tăng tốc. Rồi hắn dốc sức bỏ chạy, đối phương cũng không chần chừ gì mà đuổi theo ngay tức thì. Taehyung nghiêng mặt về phía sau, lập tức nhận ra người đang đuổi theo sau mình chính là nữ cảnh sát đã lục soát phòng vệ sinh. Cô ta đang vận lên người bộ đồ tơi tả, cái mũ đen trùm kín tóc và cái ria mép bị dán lệch.

"Đứng lại, người đã bị truy tố bởi bộ cảnh sát Seoul."

Taehyung toát mồ hôi trán. Hắn cố gắng hết sức tăng tốc bỏ chạy nhưng cô cảnh sát này cũng quá đáo để, thể lực không kém cạnh gì hắn. Hắn cố tình đẩy đổ thùng rác, lách qua những ngõ hẹp đều không thể cầm chân cô lại dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Trông cô ta nhỏ con thế mà lại chạy rất nhanh, thật khiến người khác bất ngờ

Taehyung dự định sẽ chạy trốn. Nhưng không hiểu lí do tại sao hắn lại cứ vô thức chạy về nhà Yoongi. Hắn đưa mắt lên nhìn ô cửa sổ quen thuộc vẫn còn sáng đèn, phút chốc lại nghĩ ra được kế sách đối phó. Hắn giả vờ té, lộn thành vòng xuống đất. Nữ cảnh sát chớp lấy thời cơ chạy đến định còng tay hắn lại thì hắn đã đi trước một bước. Taehyung nhân lúc cô ta đã lấy chiếc còng phía thắt lưng mà lộn thêm một vòng nữa rồi dùng chân đạp thật mạnh vào bụng khiến nữ cảnh sát ngã vào đống rác bên cạnh.

"Xin lỗi quý cô."

Hắn lồm cồm đứng dậy, chạy mất. Taehyung nhét túi đồ vào trong áo khoác rồi chạy vòng ra phía sau toà nhà, tẩu thoát lên chỗ Yoongi bằng cầu thang thoát hiểm.

Dù đã cố gắng nhưng Taehyung vẫn không thoát khỏi ánh mắt của nữ cảnh sát. Cô ta đã nhanh chóng đuổi theo và thấy Taehyung đang lẻn vào trong nơi ở của Yoongi nhờ vào ánh sáng hắt ra từ căn nhà. Ngay sau đó, hai cảnh sát kia cũng được cô ta điều động để tiến hành lục soát và tóm lấy tên tội phạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com