7.
Taehyung khép cửa lại nhẹ nhàng nhất có thể. Hắn ngoan ngoãn cởi bỏ đôi giày của mình và rón rén đi thu tất cả vật dụng liên quan bỏ vào trong cái hộp giấy trên nóc tủ rồi giấu nó trong chiếc máy thông gió bị hỏng ở bên ngoài. Nếu cảnh sát có tiến hành rà soát thì có lẽ cũng sẽ không kiểm tra kĩ càng đến mức giở từng bộ phận của chiếc máy ra. Sau khi chắc chắn đã thủ tiêu hoàn toàn mọi thứ liên quan tới sự tồn tại của hắn trong ngôi nhà, Taehyung mới thả lỏng cơ thể trở vào bên trong. Đúng như những gì hắn nghĩ, Yoongi vẫn đang đánh một giấc thật ngon trên chiếc sofa sờn góc. Như một thói quen đã lâu, hắn lấy cái chăn từ phòng ngủ Yoongi ra, quấn quanh cậu rồi nhấc bổng lên.
"Tt, hình như tên này lên kí rồi."
So với những tháng đầu tiên hắn có thói quen này thì Yoongi bây giờ nặng hơn rất rõ. Taehyung không chắc cậu có cao hơn không nhưng mập ra thì chắc chắn có. Hắn vẫn nhớ hai tuần trước cậu đứng trước gương và than thở quần áo của cậu dạo này chật rồi.
Hắn dùng chân đẩy cửa phòng ngủ ra rồi bế Yoongi vào giường.
"Xin chào, đây có phải là hộ của Min Yoongi không?"
Taehyung chưa kịp đặt Yoongi xuống đệm, từ bên ngoài cửa đã văng vẳng giọng nói đã ám ảnh Taehyung suốt cả ngày dài. Mặt hắn chuyển sang màu xanh nhạt. Nữ cảnh sát truy đuổi hắn ta từ trên tàu và theo dấu hắn về tận nhà. Giờ này đã gần nửa đêm nhưng cô ta vẫn chưa có dấu hiệu nào muốn buông tha cho hắn.
"Cho hỏi đây có phải là nhà của Min Yoongi không!"
Cô ta bắt đầu mất kiên nhẫn, dùng tay đập mạnh vào cửa. Tiếng sầm sầm nện lên cánh cửa liên tục khiến Yoongi choàng tỉnh giấc.
"Thấy má!"
Taehyung rít lên một tiếng khi thấy Yoongi mở mắt ra, mơ hồ nhìn vào mình. Hắn biết thị giác của cậu không đủ tốt để nhận ra hắn nhưng bằng một thứ linh cảm nào đó, hắn vẫn có cảm giác như Yoongi nhìn thấy hắn mỗi khi hắn nhìn vào đôi mắt của cậu. Yoongi đột nhiên tỉnh dậy khiến hắn hốt hoảng. Hắn chưa bao giờ chuẩn bị cho tình huống này. Taehyung cứ thế thả Yoongi xuống giường thật nhanh để tẩu thoát. Nhưng thay vì hành động thật nhẹ nhàng như bao lần khác, Yoongi lại chạm giường với một tiếng bịch thật to.
"Úi!"
Taehyung suýt xoa một tiếng nhưng rồi cũng nhanh chóng lẩn trốn đi. Hắn có ý định trèo qua cửa sổ để sử dụng cầu thang thoát hiểm một lần nữa. Nhưng những đốm sáng chớp nhoáng từ mấy chiếc đèn pin phía sau nhà đã ngăn hắn lại. Đám cảnh sát đã mò tới tận đây và chúng chia ra thành hai toáng hệt như lần ở trên tàu. Một nhóm tấn công trực diện trước cửa nhà hắn và một nhóm phía sau chặn đường lui.
Một vệt sáng xẹt ngang phía cửa sổ nhà Yoongi. Taehyung cúi thụp người xuống. Đợi vài giây sau, hắn đưa mắt ra nhìn. Sau khi chứng khiến những người cảnh sát phía dưới rà ánh đèn trên mặt đất để tiếp tục tìm kiếm manh mối, hắn mới chắc chắn mình chưa bị phát hiện. Từ góc nhìn của hắn, hắn đếm được khoảng ba cảnh sát đang di chuyển sát nhau, rọi đèn theo ba hướng đối nhau. Chẳng mấy chốc, một trong ba người đã phát hiện ra số 'chướng ngại vật' mà Taehyung đã làm ra để cản đường nữ cảnh sát. Một trong số họ đã tiến đến con hẻm để kiểm tra trong khi hai người còn lại tiếp tục tìm kiếm manh mối. Hắn không thể đánh liều chạy ra ngoài, cũng không thể cầm cự lâu hơn trong căn nhà. Không sỡm cũng muộn, nữ cảnh sát kia sẽ bắt được hắn.
Trong lúc Taehyung bận bịu vạch ra một lối thoát mới thì Yoongi đã đi đến tới cửa. Hắn nghe được tiếng em vặn núm cửa và âm thanh ken két của cái bản lề cũ. Taehyung lui sâu vào trong góc phòng, kế bên cánh cửa ra vào. Hắn quyết định sẽ dùng lại kế sách này để tránh khỏi tầm nhìn của cô ta. Người ta nói "một chiêu không thể xài hai lần" nhưng hắn hy vọng câu nói đó sẽ không đúng với trường hợp của hắn. Taehyung cố định hai tay lên hai bức tường rồi ra sức chống thêm hai chân để leo lên góc trần. Hắn đánh mắt ra phía cửa sổ phòng ngủ, bên ngoài là những bức tường sẫm màu với vài vệt sáng loang lổ không chiếu tới hắn. Chắc chắn đã tránh được ánh mắt của đội cảnh sát ở phía sau nhà, trong lòng hắn phần nào yên tâm hơn. Nhưng trước mắt, hắn vẫn cần phải giải quyết nốt nữ cảnh sát. Hắn sẽ giữ nguyên cái tư thế đau đớn này cho đến khi thoát khỏi tầm ngắm của cô ta. Còn việc bị cô ta phát hiện thì hắn vẫn chưa kịp tính đến.
"Đừng quả quyết như thế. Nếu chúng tôi tìm được bất cứ thứ gì liên quan tới hắn, cậu sẽ được đưa vào diện tình nghi chứa chấp hoặc bao che tội phạm. Còn nếu hắn bị bắt ngay tại đây, thì khả năng cao là cậu sẽ mọt gông theo hắn. Bao che cho tên đó cũng được pháp luật tính là đồng bọn thông đồng với nhau. Với tiền án của Kim Taehyung thì hắn bảy năm là ít và cậu sẽ từ mười hai tháng trở lên nếu cứ tiếp tục cứng đầu đấy. Tốt nhất thì vẫn nên thành thật với nhau một chút."
"Chúa ơi, Ann, cô đừng gắt gỏng như thế. Chúng ta vừa gõ cửa nhà ậu ta vào lúc nửa đêm và bây giờ thì cô đang đe dọa cậu ta đấy."
"Tôi không có đe dọa, tôi đang giải thích cho cậu ta hiểu về tính nghiêm trọng của vấn đề."
Hắn thấy hai giọng nói qua lại ở phòng khách, một là của nữ cảnh sát và giọng nói còn lại là của người cảnh sát làm dưới trướng của cô ta.
"Ba người có thể làm ơn khám xét nhanh giúp tôi được không? Tôi còn công việc còn đang dở."
Yoongi hối thúc họ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng nói của cậu thúc giục ai đó với một thái độ thiếu kiên nhẫn đến vậy. Trong mắt hắn, Yoongi trước giờ luôn là một người con trai ấm áp, dịu dàng đến dễ bắt nạt. Hắn không ngờ có ngày mình lại được chứng kiến một mặt hoàn toàn khác của người bạn cùng nhà của mình như thế.
"Thật là... bây giờ là nửa đêm rồi đấy."
"Xin anh thông cảm. Nếu mọi chuyện không khẩn cấp thì chúng tôi cũng không làm phiền cậu đêm hôm như thế này."
Vừa dứt lời, Ann lập tức tản ra lục soát. Thay vì bắt đầu ở phòng khách như người đồng nghiệp của mình, cô ta chọn phòng ngủ là nơi cô kiểm tra đầu tiên.
"Đã làm phiền còn đe doạ người ta nữa chứ. Cảnh sát bây giờ ai cũng làm như thế à."
Yoongi đánh mắt một vòng chán nản, đứng tựa lưng vào cánh cửa. Đầu ngửa ra, đập vào cửa ra một tiếng cộp nhỏ. Trông cậu như đang mệt mỏi chờ những tay cảnh sát hoàn thành công việc của mình. Nhưng thực chất, mọi suy nghĩ của Yoongi đều đang tập trung vào cảm giác vừa nãy. Cậu đang ngủ và cơ thể cậu nhẹ bẫng lên. Ngay khi cảnh sát gõ cửa thì thì cảm giác từ 'được bồng' lập tức chuyển sang 'bị tung hứng' lên như một trái bóng của những nghệ sĩ diễn xiếc. Mọi thứ mơ hồ khiến Yoongi không thể chắc chắn rõ, cứ suy luận ra nhiều câu chuyện kỳ quặc về nó. Bất chợt cậu lại nghĩ, có khi nhà cậu thật sự có trộm đột nhập vào. Tên gian manh đó đang chuẩn bị bắt cóc cậu đi để bán nội tạng thì đột nhiên bị cảnh sát chen ngang nên sợ hãi, quẳng cậu lên giường rồi bỏ chạy.
Trong khi Yoongi vẫn đang nhàn nhã nghĩ về sự việc vừa nãy thì Taehyung một thân mồ hôi nhễ nhại trong lo lắng. Phòng ngủ của Yoongi không rộng, nhưng nó vẫn lớn hơn nhiều so với nhà vệ sinh trên chuyến tàu ban chiều. Khả năng hắn bị phát giác là vô cùng cao. Hai bên tay chân Taehyung đã mỏi nhừ còn nữ cảnh sát kia lại chậm rãi, từ tốn kiểm tra tủ quần áo và các ngóc ngách trong phòng. Ngay cả gầm giường cô ta cũng phải nhìn qua hai lần. Nữ cảnh sát đó cẩn thận và tỉ mỉ từng chút một. Và sự thận trọng đó đang ngấu nghiến từng chút một sức lực cuối cùng của Taehyung. Hắn biết bản thân sẽ không trụ nổi một phút nào nữa. Những bó cơ trên người hắn đang quá tải và nếu không đáp xuống đất ngay bây giờ, có khả năng cao chúng sẽ nổ tung ra như một trái bóng bị bơm hơi quá đầy vậy. Dẫu vậy, Taehyung vẫn cố gắng trụ lại từng giây một. Hắn chỉ còn cách cầu nguyện cho một phép màu nào đó xuất hiện và cứu rỗi hắn. Và quả thật, điều ước của hắn đã được thực hiện.
"Ôi trời ơi, Ann. Cô chảy máu kìa."
Nữ cảnh sát đang đứng cách chỗ Taehyung ba bước chân. Cô ta quay đầu lại, đôi chân mày đau vào nhau. Rõ ràng cô ta không muốn bị làm phiền trong lúc đang làm việc.
"Quần cô, toàn là máu."
Ann cúi đầu xuống. Một vết loang thẫm màu thấm dần qua lớp vải quần. Khoảnh khắc nhìn thấy phần máu ở đũng quần đó, cô ta như muốn ngất đi. Cô biết ngay đây là kết quả từ cú đạp của tên khốn kia trong lúc hắn vùng vẫy chạy thoát thân.
"Chết tiệt, gọi xe cứu thương mau. Hư đứa bé mất!"
Người cảnh sát đi cùng gầm lên, thu hút sự chú ý của Yoongi. Cậu hướng mắt về phía hai bọn họ. Người cộng sự đang đỡ nữ cảnh sát đứng vững. Khi thấy Yoongi vẫn đứng trơ người ra, hắn tức giận quát lớn:
"Tôi bảo là gọi xe cứu thương!"
Yoongi cuống người, lập tức chạy vào phòng ngủ tìm điện thoại trong khi tên kia dìu bạn hắn ra ghế sofa. Cậu vẫn không biết chuyện gì vừa xảy ra, có một người bị chảy máu và có vẻ như họ đang cần sự trợ giúp y tế gấp..
"Trên bàn."
Yoongi nghe thấy một giọng nói khẽ sau lưng mình. Cậu giật mình nhưng hai tay vẫn mò mẫm theo lời chỉ dẫn.
"Bên trái... đúng rồi."
Yoongi đưa tay sang trái, sờ trúng chiếc điện thoại của mình. Cậu nhấc máy gọi xe cứu thương đến. Cậu ấn loạn trên màn hình cảm ứng, giọng đọc của điện thoại lag rung lên theo sự luống cuống của Yoongi. Bên ngoài tên cảnh sát vẫn đang thúc giục Yoongi mau lên trong khi điện thoại cậu ngoan cố đứng máy.
"Chết tiệt, gọi cứu thương chưa vậy hả?"
Tên kia quát ấm lên, xong quay ra nói thủ thỉ với Ann:
"Có vẻ không ổn rồi, máu ngày một nhiều. Tôi sợ-"
Taehyung trốn trên góc tường nghe được tông giọng run rẩy của tên cảnh sát.
"Nó sẽ không bị sao cả, đừng nói nữa. Cậu đi xuống chuẩn bị xe đi, xe cứu thương sẽ tới không kịp đâu."
Yoongi bước ra ngoài phòng khách, da mặt tái mét lại vì sợ. Cậu vẫn không biết nữ cảnh sát kia bị gì mà máu lại chảy rất nhiều và đồng nghiệp của cô ta đang phát hoảng lên.
"Tôi nghĩ anh cũng nên đưa cô ấy đến bệnh viện trước. Tôi- tôi gọi không được, điện thoại tôi bị đứng rồi."
Taehyung cũng nghe được giọng Yoongi dần mất bình tĩnh.
"Được rồi, cảm ơn cậu." Nữ cảnh sát nói với Yoongi rồi tự mình đứng dậy trước âm thanh rên rỉ lo lắng từ người cộng sự.
"Nhẹ nhàng thôi Ann. Nó-"
"Đi thôi, kêu đội của Mingu lên làm nốt đi."
Tên đồng nghiệp ngỏ ý muốn bế nữ cảnh sát lên nhưng cô ta lại một mực từ chối. Yoongi đứng đó, hướng mắt về âm thanh bước chân của hai người kia rời đi. Mùi máu bấy giờ mới nồng lên mũi Yoongi. Cô ta đang mang bầu và bị động thai trong lúc làm nhiệm vụ.
Phía bên ngoài, những cảnh sát lục soát phía sau tòa nhà đã di chuyển ra trước nhà. Taehyung cứ tưởng sẽ có một đội nữa lục soát tiếp nhưng sau khi chiếc ô tô chở Ann rời đi không lâu thì mọi chiếc xe cảnh sát khác cũng không ở lại. Lúc ấy, hắn mới thả người xuống đất. Trụ quá lâu trên góc phòng khi tay chân hắn rệu rã, không tiếp đất nổi. Hắn ngã xuống như trái mít rụng, một tiếng 'rầm' thật to.
Chắc chắn Yoongi đã biết đến sự tồn tại của hắn nên hắn cũng chẳng màng giấu diếm nữa. Hắn nằm đó, chỉ lo thở hồng hộc. Nhưng khi nghe tiếng tuốc dao vọng ra từ phòng bếp thì hắn lại vụt dậy và chạy ra góc phòng theo bản năng sinh tồn.
Yoongi vào phòng ngủ, hai tay cầm chắc con dao chặt thịt.
Trời ơi, ai lại bán con dao chặt thịt cho người khiếm thị vậy?
Mặt Taehyung tái mét. Nhất thời không biết mở lời như thế nào.
"Tên kia, ngươi còn ở đây phải không?"
Yoongi gằn giọng, cau mày và bắt đầu huơ con dao loạn xạ. Và Taehyung biết đây không phải là điềm báo tốt.
"Từ từ, bỏ con dao xuống và chúng mình sẽ nói chuyện, nha. Được không?"
Hắn cố thủ ở góc phòng đối diện, xa cửa ra vào nhất có thể.
"Ngươi làm gì ở đây? Có mưu tính gì? Khai ra!"
Yoongi quất mạnh tay, xán lưỡi dao làm vỡ cái bình hoa kế bên khiến Taehyung khiếp đảm một phen.
"Ây da, xin cậu đấy, bỏ con dao xuống đi cái đã. Tôi khai, tôi khai."
Yoongi đứng yên, không bước tới nữa. Nhưng cậu vẫn hướng thẳng con dao về phía Taehyung. Hắn biết Yoongi không thể làm gì hắn cả, ngay cả nếu Yoongi có nhìn được thì cậu cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng có một thứ gì đó rất lạ, một thế lực rất mạnh mẽ từ con dao và thái độ của Yoongi khiến hắn phải khiếp đảm. Mặt tinh thần hắn đang bị tra tấn đến mức hắn không biết nên nói gì khác ngoài việc yêu cầu Yoongi bỏ con dao xuống.
"Tại sao lại lôi cảnh sát về đây?"
Yoongi khiến não Taehyung xoắn tít cả lên. Một phần áp lực vì hắn không biết nên nói như thế nào để có thể trấn an Yoongi lại. Một phần khác là con dao khiến nỗi lo lắng của hắn tăng thêm mười lần.
"Không- tôi không có ý kéo cảnh sát về đây... Ơ mà khoan đã, ý cậu là sao, đánh lẽ cậu phải hỏi tên trước chứ!"
Taehyung nhận ra điểm sai trong câu hỏi của Yoongi. Lẽ ra trước giờ hắn không tồn tại trong thế giới quan của Yoongi. Nhưng giờ đây, Yoongi đang đứng đó, hỏi hắn tại sao lại làm cảnh sát mò đến đây như hễ cậu vốn đã biết hắn hành nghề phạm pháp từ rất lâu rồi.
"Cá-cái đó hỏi sau cũng được."
Yoongi nói chuyện bị vấp và hắn biết rõ cái điệu bộ lúng túng này. Hắn đã ngồi đối diện Yoongi mỗi khi cậu nói chuyện với bà dì của mình mà. Cái cách Yoongi cư xử khi bị người khác hỏi khó đương nhiên hắn sẽ biết rõ.
"Cậu vốn đã biết tôi ở đây từ lâu?"
Yoongi bắt đầu liếc mắt đi chỗ khác, tròng đen cứ liên tục di chuyển khiến hắn chắc chắn về suy nghĩ của mình hơn.
"Không có mà!"
"Trời ạ, Min Yoongi cậu là đồ nói láo!"
Taehyung thốt lên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com