Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35

Cô giáo nói hết mọi chuyện thì cảm thấy cơ thể đã nhẹ nhõm hơn phân nửa.

Điền Chính Quốc nói: "Tôi biết cô đang lo lắng điều gì, cô lo người gây án không phải người thường mà là người có thể biến thành động vật phải không."

Cô giáo liều mạng gật đầu: "Ai cũng không biết sẽ là động vật gì trà trộn vào được, thế này thì cảnh sát bình thường cũng không thể làm gì được."

Cậu mỉm cười trấn an giáo viên: "Theo tôi được biết, hệ thống công an của chúng ta có một bộ phận chuyên xử lý các vụ án của con người đặc biệt. Nếu vụ án nghiêm trọng, họ nhất định sẽ can thiệp."

Trong trận ẩu đả vừa qua ở phía nam thành phố, Hùng Hùng đã trực tiếp tiếp quản rất mạnh mẽ, điều này cho thấy bộ phận của cảnh sát Hùng vẫn có thẩm quyền cao trong hệ thống công an và có thể trực tiếp chuyển vụ án.

Nhà trẻ lần này là nhà trẻ dành cho nhóm đặc biệt, bộ phận của Hùng Hùng không thể không giám sát, chỉ cần nhà trẻ gọi cảnh sát thì họ sẽ biết.

Cô giáo có chút bất mãn nói: "Trường mẫu giáo chỉ có trẻ con, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?" Cô giáo phàn nàn về chính sách che giấu của hiệu trưởng nhưng không dám nói thêm, chuyện đàm phán cụ thể của hiệu trưởng với cảnh sát, cô chỉ là một giáo viên chăm sóc nên cũng chẳng biết nhiều.

Cậu nói: "Chờ một chút, tôi sẽ gọi điện hỏi."

Điền Chính Quốc tìm thấy số của Hùng Hùng và gọi điện.

"Xin chào." Giọng nói lạnh lùng của Hùng Hùng vang lên, "Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Ngày mai tôi sẽ gửi đơn xin chuyển."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ nói: "Không phải vậy, tôi không phải muốn điều đi."

"Ồ, cậu có chuyện gì vậy?" Hùng Hùng hỏi.

Điền Chính Quốc giải thích ngắn gọn sự việc, sau đó hỏi Hùng Hùng: "Anh có biết tình hình ở nhà trẻ không?"

"Chờ một chút, để tôi kiểm tra." Hùng Hùng không quan tâm hết mọi chuyện được, anh ta đi kiểm tra một lúc rồi quay lại nói: "Nhà trẻ đúng là đã báo cảnh sát. Chúng tôi đã phái người đến đây kiểm tra, cuối cùng quyết định chuyển giao cho cơ quan quản lý. Đồn cảnh sát đã tăng cường tuần tra, xử lý việc này không có vấn đề gì."

Điền Chính Quốc hỏi: "Chẳng lẽ là thú bên ngoài đã vào trộm?" Dù sao camera giám sát không ghi lại được, có lẽ là bị động vật nhỏ lấy đi.

Hùng Hùng nói ngắn gọn: "Không có bằng chứng, tất cả chỉ là suy đoán. Ít nhất không tìm thấy tóc hay dấu vết của loài ngoại lai nào gần nhà vệ sinh. Bởi vì người này đã bỏ chạy và giám sát không chụp được hình ảnh nên cuối cùng chúng tôi đã để đồn cảnh sát trong khu vực tuần tra. Có tác dụng răn đe ".

Dù sao đó là một vụ trộm thậm chí còn chưa đạt đến số lượng tiêu chuẩn. Vì có liên quan đến trẻ em nên đồn cảnh sát đã được yêu cầu để mắt tới, còn trường mẫu giáo được yêu cầu tăng cường an ninh. Theo các biện pháp như vậy, trừ khi có kẻ trộm ngu ngốc đến mức chui đầu vô lưới lần nữa thì nhà trẻ sẽ được an toàn, đây cũng là chuyện thường tình.

Điền Chính Quốc đại khái hiểu được tình hình và cảm ơn Hùng Hùng.

Cậu cúp điện thoại, chuyển lời của cảnh sát Hùng cho giáo viên, giáo viên vẫn rất bất mãn nói: "Đúng như lời hiệu trưởng nói, nhưng ở đây có quá nhiều học sinh, hiệu trưởng không cho chúng tôi nói chuyện với cha mẹ vì lo lắng ảnh hưởng đến danh tiếng, ít nhất cha mẹ và con cái cũng nên cảnh giác chứ."

Ý tưởng của giáo viên có thể hiểu được, nhưng lực lượng cảnh sát quả thực có hạn, Điền Chính Quốc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có cách nâng cao nhận thức về an toàn của phụ huynh và trẻ em mà không khiến họ sợ hãi, đồng thời có thể ngăn cản kẻ trộm, khiến anh ta sợ phạm tội lần nữa".

Giáo viên nhìn Điền Chính Quốc, cậu lại nói thêm cho cô biết.

Cô giáo nghe xong liền vỗ tay nói: "Ý kiến ​​hay đấy, tôi sẽ đi nói chuyện với hiệu trưởng." Cô có chút bối rối, "Nhưng liệu cảnh sát có đồng ý không?"

Điền Chính Quốc nói: "Sẽ, bất kể là bộ phận nào hàng năm đều có nhiệm vụ tuyên truyền nên đều sẽ vui vẻ hợp tác."

Cậu cùng giáo viên ở ngoài phòng học nói chuyện hồi lâu, khi cậu cuối cùng quay lại đón Chiêu Chiêu, gần như toàn bộ học sinh lớp một đều được phụ huynh đón về, chỉ có Chiêu Chiêu vẫn ngồi yên lặng chờ đợi.

Điền Chính Quốc bước vào phòng học, xin lỗi nói: "Xin lỗi đã để con phải đợi."

Chiêu Chiêu ngẩng mặt lên và lắc đầu tỏ ra không bận tâm.

Điền Chính Quốc đưa tay kéo nhóc từ chỗ ngồi đứng lên, dẫn nhóc ra khỏi phòng học.

Đi đến khu nhà trẻ, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Cậu cũng có xu hướng nghĩ rằng kẻ trộm là người có thể biến thành động vật, giống như trận ẩu đả lần trước ở thành nam, bởi vì cả hai bên đều có thể biến thành động vật nên rất khó bắt được để giám sát.

Người đó đã có thể trộm quần lót của trẻ trong khoảng thời gian ngắn từ lúc trẻ biến hình cho đến lúc cô giáo quay lại nhặt quần áo, đồng thời không bị camera giám sát ghi lại, điều này cho thấy anh ta có những khả năng phi thường, còn nếu là nhân loại bình thường thì thật đáng sợ.

 
Dù thế nào đi nữa nhà trẻ sau đó đã tiến hành điều tra và phát hiện tên trộm đã trốn thoát, ít nhất hiện tại nhà trẻ đã an toàn.

Điền Chính Quốc ôm Chiêu Chiêu, nghiêng đầu nói với nhóc: "Con phải chú ý an toàn ở trường mẫu giáo đấy, biết không? Nếu làm mất đồ thì phải báo cho giáo viên."

Cậu vốn tưởng rằng Chiêu Chiêu sẽ ngoan ngoãn gật đầu vì tính cách của nhóc, ai ngờ cơ thể Chiêu Chiêu cứng lại một chút, Điền Chính Quốc cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình hơi run lên. Cậu lập tức nhận ra điều gì đó và nói: "Không phải lo lắng gì nhiều đâu, cảnh sát sẽ bảo vệ con."

Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, trong mắt rưng rưng.

Điền Chính Quốc có chút hối hận, trước đây Chiêu Chiêu đã từng gặp tai nạn, lời nói của cậu khiến đứa trẻ nhớ đến chuyện không tốt. Cậu cố gắng nói với giọng thoải mái: "Đợi lâu rồi con có đói không? Hôm nay bố cũng tăng ca ở công ty, sao chúng ta không ra ngoài ăn cơm nhỉ?."

Chiêu Chiêu lúc này mới bị thu hút sự chú ý, ngẩng mặt lên đầy mong đợi nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nắm tay đứa bé, vung vẩy mấy cái rồi nói: "Chúng ta đi ăn món gì ngon rồi gói về cho bố con nhé."

Chiêu Chiêu đi về phía trước, lo lắng chạy hai bước, ra hiệu cho cậu nhanh lên, Điền Chính Quốc lúc này mới xác nhận đứa nhỏ thực sự đói bụng, tươi cười bế đứa bé ra ngoài.

Khi bước ra khỏi nhà trẻ, cậu lại có cảm giác kỳ lạ, nhưng khi nhìn lại thì chẳng có gì cả.

Cậu gọi điện cho Kim Thái Hanh, sau đó cùng Chiêu Chiêu đi ăn pizza, mặc dù hổ nhỏ thích thịt, giống như những đứa trẻ khác, nhưng nhóc cũng thích phô mai và đồ chiên rán, Kim Thái Hanh thường không cho phép nhóc ăn những thứ này, hôm nay xem như thõa mãn được chút.

Hôm nay cả nhà ba người đều bận hơi muộn, Kim Thái Hanh đang tắm cho đứa bé, Điền Chính Quốc đang nằm trên giường theo thói quen xem tin tức của Milian, không ngờ lại nhìn thấy thông báo của công ty do chủ sở hữu ký tên.

Thông báo cho biết rằng Quan xúc phân đã tạm dừng cập nhật video của Milian do những thay đổi trong cuộc sống, mong mọi người thông cảm.

Khi thông báo được đưa ra, mọi người càng tranh cãi gay gắt hơn, cư dân mạng cho rằng công ty chỉ Chiêu lệ và hy vọng công ty có thể giải thích rõ ràng chuyện gì đã xảy ra với người chủ và con mèo của anh ta.

Cãi tới cãi đi, công ty bắt đầu giả chết và ngừng phản hồi.

Cuộc tranh cãi giữa các cư dân mạng không có gì thú vị, Điền Chính Quốc nằm xuống và xem bức ảnh được đăng bởi Quan xúc phân trước đó, chú mèo ragdoll này thực sự thông minh, biết thực hiện những động tác dễ thương kết hợp với máy ảnh. Thật là một chú mèo thông minh, mong là không xảy ra chuyện gì.

Đang quan sát, anh chợt phát hiện ra một vấn đề.

Milian và Quan xúc phân dường như chưa bao giờ đứng chung một khung hình.

Có những bức ảnh về mèo con, cũng như những bức ảnh tự chụp của chính Quan xúc phân, nhưng không có ảnh nào chung người và mèo.

Điền Chính Quốc đang chìm trong suy nghĩ, Kim Thái Hanh tắm rửa xong cho Chiêu Chiêu, chăm sóc nhóc ngủ rồi liền vào phòng cậu.

Để nhường chỗ cho Điền Chính Quốc đón con, anh cả ngày ở công ty môi giới cũng mệt mỏi.

Công ty môi giới bất động sản gặp rất nhiều khó khăn, khi anh ta nhìn thấy thì không khỏi cằn nhằn, cuối cùng anh kiểm tra sổ sách với giám đốc từng cái một, dạy cho giám đốc kinh nghiệm bán nhà, nói đến mức miệng khô lưỡi khô.

Đường đường bá đạo tổng tài hu tôn hàng quý mà phải chỉ điểm một cửa hàng nhỏ mà còn không thu phí dịch vụ, anh thực sự quá tốt bụng đi mất thôi.

Kim Thái Hanh dựa vào bên cạnh Điền Chính Quốc, nhắm mắt lại hỏi: "Hôm nay giáo viên mẫu giáo nói với em thế nào?"

Cậu nghĩ nghĩ cũng không giấu diếm, kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra, Kim Thái Hanh nghe xong đột nhiên mở mắt, nhảy ra khỏi giường nói: "Nhà trẻ giấu chuyện lớn như vậy?"

Anh tức giận nói: "Hiệu trưởng muốn mất việc à?"

Tuyên ngôn của bá động tổng tài gì đây? Điền Chính Quốc kéo anh  lại nói: "Cảnh sát và giáo viên đang ra tay, họ cũng có cân nhắc nên không muốn gây hoảng loạn."

Kim Thái Hanh ôm ngực, trầm ngâm một lát rồi nói: "Không được, phạm nhân còn chưa bắt được, phải cho Chiêu Chiêu xin nghỉ."

Lần này Điền Chính Quốc không ngăn cản, cậu vẫn luôn theo dõi Kim Thái Hanh chăm sóc Chiêu Chiêu như thế nào, Lão Kim không có khả năng không lo lắng Chiêu Chiêu. Hơn nữa xét đến thái độ lúc chiều của Chiêu Chiêu, nhóc vẫn còn mang theo rất nhiều bóng ma tâm lý, nếu lại xảy ra chuyện gì thì hậu quả khó có thể nói trước được.

Điền Chính Quốc nhìn anh một lúc lâu, Kim Thái Hanh vẫn đang suy nghĩ về việc làm thế nào để đối phó với nhà trẻ, anh cau mày với vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên quay lại bắt gặp ánh mắt của cậu.

Anh thả lỏng mày, lộ ra vẻ mặt ôn hòa, hỏi: "Sao vậy?"

Điền Chính Quốc lắc đầu.

Nhắc mới nhớ, một trong những lý do khiến cậu đồng ý kết hôn với Kim Thái Hanh ngay từ đầu là vì Kim Thái Hanh dạy dỗ Chiêu Chiêu rất tốt.

Cậu đưa tay ra, vỗ nhẹ vào cánh tay của anh nói điều tương tự với Chiêu Chiêu: "Đừng lo lắng, cảnh sát sẽ bảo vệ anh."

Kim Thái Hanh mỉm cười nắm lấy tay cậu, ôm vào lòng.

Con thú bông lớn lại đến, Điền Chính Quốc không chống cự mà ôm Kim Thái Hanh cùng ngủ.

Khi nào thú bông mới có lông dài đây?

Vài ngày sau, Kim Thái Hanh nói anh muốn xin cho Chiêu Chiêu nghỉ nhưng thực tế không có động tĩnh gì.

Nhưng điều Điền Chính Quốc không biết là Kim Thái Hanh đã thuê một nhóm vệ sĩ đóng quân bên ngoài nhà trẻ, bọn trẻ cũng không biết rằng khi đi học và về nhà, những người chú cao 1m9 xung quanh đều bí mật bảo vệ chúng, ngay cả khi một mảnh giấy bay qua cũng bị các chú xé nát.

Khi Điền Chính Quốc đang làm việc trong đơn vị thì bất ngờ được người hướng dẫn gọi tới, cậu tưởng rằng sẽ có nhiệm vụ nhưng người hướng dẫn lại nói.

"Chiều thứ sáu này em đến trường mẫu giáo Tinh Mộng ở quận này để tham gia hoạt động cảnh dân nhé."

Điền Chính Quốc: "?"

 
Người hướng dẫn cho rằng cậu không biết nên giải thích: "Chỉ là dạy cho trẻ và phụ huynh những kiến ​​thức an toàn như không tiếp xúc ngẫu nhiên với người lạ, không chơi ở những nơi nguy hiểm, v.v."

Không, cậu hiểu điều này, kỳ thật là cậu đề nghị hoạt động này với giáo viên, vấn đề là cậu muốn giáo viên liên lạc với Hùng Hùng, sao lại qua tìm cậu rồi.

Người hướng dẫn nói tiếp: "Vốn dĩ loại chuyện này có thể do đồn cảnh sát sắp xếp, nhưng cấp trên đã phân công em đi, cố gắng nhé."

Điền Chính Quốc: "..."

Chắc Hùng Hùng chỉ tên cậu.

Nhưng nếu để cậu đến nhà trẻ giảng bài cho bọn trẻ, liệu những con vật nhỏ đó có thực sự không sợ hãi đến mức lông tơ bay đầy trời chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com