Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

56

Điền Chính Quốc nhìn con chó nhỏ kia mà trong lòng tan chảy, có một con chó đáng yêu như vậy làm nhân vật chính trong phim, khi phim ra rạp nhất định cậu sẽ đi xem.

Nhân viên bế Tiểu Sài lên sờ cái đầu tròn trịa của nó, chú chó con tóm lấy cánh tay của con người và thè lưỡi ra. Nhân viên giao con chó cho hai cảnh sát và nói: "Nhìn xem, chúng tôi đã nuôi dạy nó rất tốt. Ngoại trừ việc quay phim chúng tôi về cơ bản không để nó mệt mỏi. Thức ăn cho chó nó ăn hàng ngày đều là hàng nhập khẩu. Đã như thế àm người ngoài vẫn nói chúng tôi ngược đãi động vật."

Tiểu Sài được Điền Chính Quốc bế dưới tầm mắt, cậu vui vẻ đưa tay định chạm vào thì chó con rên rỉ, quay đầu đá bốn chân nhỏ không chịu cho cậu tới gần.

Điền Chính Quốc: "..."

Lại quên mất cơ chế động vật tránh xa của mình.

Lúc này Bạch Dụ đứng bên cạnh Điền Chính Quốc tò mò đưa tay sờ cằm chó con, con chó con tròn xoe đôi mắt nhìn Bạch Dụ, tò mò nghiêng đầu, trong cổ họng phát ra tiếng rừ rừ. Sau đó cúi đầu lè lưỡi liếm ngón tay Bạch Dụ.

Nhân viên ngạc nhiên nói: "Có vẻ như Tiểu Sài rất thích cảnh sát Bạch."

Bạch Dụ cười hắc hắc nói: "Thật sao?" Anh ta đưa tay xoa đầu Tiểu Sải, Tiểu Sải vui vẻ sủa lên.

Điền Chính Quốc nhìn, răng đau nhức vì chua, Bạch Dụ vì sao lại được chó yêu thích như vậy?

Sau khi nhìn thấy Tiểu Sài, các nhân viên giải thích với cậu và những người khác rằng ngoài Tiểu Sài, chú chó diễn viên chính, còn có một số con chó kích thước tương tự để thế thân trong các cảnh quay dài và cũng được họ nuôi dưỡng rất tốt. Họ thường chụp ảnh những chú chó và đăng lên mạng để chứng minh mình không ngược đãi động vật nhưng cư dân mạng lại mù quáng và không hề tin vào điều đó.

Bộ phim này vốn là về động vật và mối quan hệ gia đình, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cuối cùng có thể sẽ ảnh hưởng đến phòng vé.

Ban tuyên truyền thành phố cũng muốn coi bộ phim này như một bộ phim quảng cáo bối cảnh đô thị, chắc chắn không muốn doanh thu phòng vé bị ảnh hưởng. Điền Chính Quốc và Bạch Dụ hiểu rõ tình hình cơ bản và tiếp tục hỏi các nhân viên về chuyện mấy người bảo vệ động vật kia.

Nhân viên cho biết tổ chức từ thiện cứu hộ động vật đã tới tận cửa và họ cũng đưa ra lời giải thích, nhưng một số người cực đoan hoàn toàn không nghe lời khuyên, lần trước có một nhóm côn đồ không biết từ đâu tụ tập lại để tấn công đoàn phim, Các nhân viên đã tiến lên ngăn cản lại xảy ra xung đột, thậm chí có người còn bị thương.

Cậu nói rằng mình đã hiểu rồi yêu cầu nhân viên cung cấp thông tin liên lạc của người phụ trách tổ chức từ thiện.

Họ quyết định ngày mai sẽ đến tổ chức phúc lợi công cộng để tiến hành kiểm tra tại chỗ và hỏi thăm tình hình.

Sau đó hai viên cảnh sát đã tuần tra trường quay và về cơ bản không phát hiện ra vấn đề gì khác. Có lẽ vì khi nhìn thấy cảnh sát tới, các nhân viên tại hiện trường thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an toàn được đảm bảo nên họ làm việc chăm chỉ hơn.

Họ thậm chí còn xem một cảnh trên trường quay.

Nội dung của cảnh này là Bùi Lăng vừa bế chú chó con ở quê lên, ôm con chó đi dạo trên đường phố trước nhà, nhất thời tâm tình cảm thấy phức tạp nhưng không muốn đi vào. Anh lang thang trên phố với Tiểu Sài.

Cảnh này không có lời thoại, nội tâm bàng hoàng của nhân vật chính chỉ có thể được thể hiện qua chuyển động và biểu cảm của diễn viên và động vật.

Bùi Lăng ngoài đời là một người rất chói sáng, dù đứng ở đâu cũng là tâm điểm chú ý, nhưng khi bước lên sân khấu toàn bộ khí chất của anh ta hoàn toàn thay đổi, bỏ đi vẻ sắc sảo và trở nên bình thường, giống như mọi người là nhân viên đi làm, mệt mỏi và mê mang chẳng khác gì nhau.

"Thật tuyệt vời." Bạch Dụ nhỏ giọng nói, bày tỏ sự ngưỡng mộ chân thành: "Thì ra làm diễn viên cũng ngầu như vậy. Nếu biết trước tôi đã không vào học viện cảnh sát mà đi học trường mỹ thuật."

Anh ta sờ lên mặt mình nói: "Tôi đẹp trai thế này nhất định sẽ nổi tiếng."

Điền Chính Quốc: "......" Không muốn đánh giá.

Bùi Lăng là một diễn viên chuyên nghiệp, có thể bắt nhịp rất nhanh, nhưng động vật nhỏ thì không. Tiểu Sài là một Shiba Inu nhỏ tuổi, khó điều khiển hơn một con chó trưởng thành đã được huấn luyện, trong quá trình quay phim phải đi qua đi lại trên mặt đất rồi cuối cùng hết muốn nhúc nhích.

Con chó con ngồi xổm trên mặt đất, bất lực rên rỉ, trợ lý bưng sữa cho nó uống, nó cắn núm vú giả mút vài cái, ư ử rồi quay đầu không chịu uống nữa. Mọi người đã cố gắng hết sức để thúc đẩy nó di chuyển, nhưng nó lại không muốn nhấc chân lên.

Vì cảnh này cần phải quay cận cảnh biểu cảm khuôn mặt của chú chó nên không thể dùng diễn viên đóng thế mà Tiểu Sài không hợp tác nên lại lãng phí thời gian.

Nhân viên bên cạnh thở dài một hơi, nói với Điền Chính Quốc bọn họ thường xuyên làm việc này, tiến độ quay phim hoàn toàn phụ thuộc vào tình trạng của con chó.

Cậu nhìn Tiểu Sài, ngập ngừng nói với nhân viên: "Tôi tới đẩy thì sao?"

Nhân viên công tác hoảng sợ.

Cậu ngượng ngùng nói: "Động vật nhỏ khá sợ tôi, nếu như thấy tôi thì chạy rất nhanh, có lẽ Tiểu Sài sẽ động đậy."

Nhân viên nhanh chóng nói: "Thôi đừng. Nếu nó khiến con chó sợ hãi và khóc chúng tôi sẽ không thể quay chụp được."

Tiểu Sài trên trường quay rên rỉ, mắt rũ, tai cụp xuống, trông thật đáng thương.

Điền Chính Quốc bên cạnh nhìn mà trái tim xoắn lại thành một quả bóng, trong lòng cậu hò hét ai tới giúp tiểu khả ái này với.

Lúc này, tựa hồ nghe được suy nghĩ của cậu, con chó nhỏ quay đầu nhìn sang, nhấc đôi chân ngắn ngủn lên khỏi mặt đất, loạng choạng bước một bước, chạy về phía Điền Chính Quốc.

Cậu thấy thụ sủng nhược kinh, tưởng Tiểu Sài đang chạy về phía mình, vừa định mở rộng vòng tay đón chó con thì lại thấy Tiểu Sài rẽ một góc, chạy thẳng đến chỗ Bạch Dụ bên cạnh.

Bạch Dụ kinh ngạc ngồi xổm xuống, nhìn con chó con trước mặt, hỏi nó: "Mày tới tìm tao à?"

Con chó con ô ô không nói được, tiến tới cắn vào tay Bạch Dụ, khiến các nhân viên bên cạnh đều kinh hãi.

Bạch Dụ ra hiệu không sao, nói: "Nó không dùng lực."

Con chó con ngậm lấy tay Bạch Dụ trong miệng, không ngừng mút phát ra tiếng pi pi pi. Bạch Dụ cười lớn, nhấc con chó con lên đặt lên vai, hỏi nhân viên: "Nó có vẻ rất thích tôi. Tôi có thể làm gì được không?"

Các nhân viên nhanh chóng đưa Bạch Dụ đến trường quay và nói anh hợp tác chỉ đạo Tiểu Sài đóng chung với Bùi Lăng.

Điền Chính Quốc kinh hãi nhìn cảnh này, mặt đỏ như chảy máu.

Kim Thái Hanh đang ở trong văn phòng cơ quan, đang buồn chán xem thông tin thì điện thoại vang lên thông báo WeChat, anh nhấc điện thoại lên thì thấy là tin nhắn của cậu.

Điền Chính Quốc hiếm khi liên lạc với anh trong giờ làm việc, dù có thì cậu cũng thường xuyên gọi điện thoại, không ngờ khi đang làm việc cậu lại gửi tin nhắn WeChat cho anh, Kim Thái Hanh nhanh chóng bấm vào xem thử, mới phát hiện ra cậu đã điên cuồng gửi vài bức ảnh. Đó là...một con Shiba Inu nhỏ.

Mấy bức ảnh từ nhiều góc độ khác nhau, Kim Thái Hanh nhướng mày nhìn cục thịt nhỏ trong ảnh, Shiba Inu khá dễ thương.

Điền Chính Quốc nhắn qua: Dễ thương chết tôi.

Kim Thái Hanh nhếch khóe miệng, cảm thấy phức tạp.

Anh không khỏi nhìn lại chiếc tủ bên cạnh, nhìn khuôn mặt anh qua tấm kính trên tủ, quả nhiên là do phá tướng nên mất sức hấp dẫn sao? Điền Chính Quốc bây giờ ngang nhiên tỏ ra đáng yêu với lũ chó bên ngoài.

Nhưng ít ra cũng có tiến triển, ít nhất cũng sẵn lòng chia sẻ với anh.

Điền Chính Quốc đăng ảnh xong còn viết thêm mấy chữ: "Con chó con này đáng yêu quá, nhưng nó lại không để ý đến tôi chút nào. Nó thích Bạch Dụ, tức chết tôi."

Kim Thái Hanh không có thời gian nghĩ tới cậu mất nhân thiết băng lãnh, vội vàng an ủi: "Đừng tức giận, đừng tức giận, trong nhà vẫn còn có hai con hổ, dù sao em vẫn thắng."

Hai người trao đổi vài câu trên WeChat, cậu nói: "Này, tôi còn phải làm việc, không nói chuyện nữa."

Anh vừa đặt điện thoại xuống liền ý thức được mình đang làm gì, lâm vào trầm tư.

Cậu đang tranh sủng một con chó với người khác, sao mình phải an ủi em ấy, địa vị của mình vẫn là thấp nhất mà.

Nhờ sự giúp đỡ của Bạch Dụ cảnh quay đã được quay thành công, ngay cả đạo diễn cũng cảm ơn cảnh sát Bạch, khi con chó con được đưa về nó vẫn không chịu buông ra, nhìn Bạch Dụ với đôi mắt ngấn nước, Điền Chính Quốc hóa thành chanh.

Bạch Dụ dứt khoát đi theo, tiếp tục trêu chọc con chó, sau khi Bùi Lăng diễn xong liền đứng bên cạnh cậu trò chuyện cùng anh.

"Tiểu Sài là chó thật sao?" Điền Chính Quốc hỏi Bùi Lăng: "Sao anh không tìm người có thể biến thành động vật? Quay phim sẽ không phiền phức như vậy."

Bùi Lăng rời khỏi trường quay và lại trở thành một ảnh đế rạng rỡ, anh mỉm cười nói: "Giữa con người và động vật vẫn có sự khác biệt. Cho dù có thể biến thành một con chó thì vẫn có những khác biệt nhỏ về hình dạng và hành vi. Sự khác biệt này sẽ được phóng to vô hạn trên màn hình lớn, điều này rất không tự nhiên, vì vậy chúng tôi vẫn sử dụng động vật thật."

Cậu nghĩ đến Milian, trên thế giới có lẽ sẽ có rất ít người muốn trở thành một con mèo như Milian.

"Tại sao con chó con đó lại không sợ anh?" Điền Chính Quốc hỏi.

Bùi Lăng nháy mắt với cậu, phóng điện,nói: "Báo không phải là loài động vật nguy hiểm lắm. Nếu là chồng cậu thì chắc bộ phim này không bao giờ quay được."

Hai người nói chuyện về động vật, Bùi Lăng mỉm cười nói với anh: "Kỳ thực, Tiểu Sài sợ anh như vậy một phần là vì anh có mùi giống hổ."

Cậu nhớ tới buổi sáng Kim Thái Hanh ôm mình cọ cọ vào người anh, mặt đột nhiên đỏ lên.

Bùi Lăng nhìn vẻ mặt của cậu nghĩ thầm, đã kết hôn mà còn yêu đương cuồng nhiệt ha.

Sau khi Bạch Dụ đưa Tiểu Sài đi ngủ, hai cảnh sát chuẩn bị rời khỏi phim trường. Bùi Lăng đuổi kịp Điền Chính Quốc, đưa cho cậu một cuốn sách nói: "Bộ phim này được chuyển thể từ một cuốn sách tranh, đây là nguyên tác, là một câu chuyện rất ấm áp, tôi nghĩ nó cũng phù hợp với trẻ em. Cậu có thể đem nó về cho Chiêu Chiêu xem."

Điền Chính Quốc bày tỏ lòng biết ơn, Bùi Lăng thực sự là một người đẹp trai và tốt bụng.

Buổi tối khi về nhà, cậu ôm lấy Kim Thái Hanh, nói con chó này thật đáng yêu, mập mạp như bánh mì sữa trứng, nhìn mà muốn cắn một miếng, khiến anh hóa thành chanh chua. Thế là Điền Chính Quốc chua chát với Bạch Dụ, Kim Thái Hanh chua chát với con chó, hai quả chanh cùng nhau nói: "Trái chanh trên cây chanh, em và tôi ngồi thành hàng dưới gốc chanh uống chén chanh này. "

Sau bữa tối, khi anh tới chăm sóc Chiêu Chiêu, cậu trở về phòng, nằm trên giường nhớ tới cuốn sách Bùi Lăng đưa cho mình.

Cậu không đưa sách ngay cho Chiêu Chiêu mà tự mình lấy ra đọc.

Điền Chính Quốc dựa vào gối mở sách ra, mùi mực tươi mát xộc vào mặt, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của cậu.

Kim Thái Hanh ru Chiêu Chiêu ngủ xong lặng lẽ đi vào phòng cậu, mở cửa liền thấy Điền Chính Quốc đang ngồi trên giường quay lưng về phía cửa.

Anh thản nhiên nói: "Sao hôm nay em nghỉ sớm thế?"

Điền Chính Quốc phớt lờ anh ta.

Kim Thái Hanh sửng sốt nói: "Em lại xem video về con mèo đó à?"

Sau khi Milian trở về nhà cậu ta tiếp tục công việc cũ và tiếp tục trở thành một chú mèo nổi tiếng trên mạng, Điền Chính Quốc đã bí mật ném xu và để lại tin nhắn cho cậu, và Kim Thái Hanh đã biết tất cả.

Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi.

Kim Thái Hanh kỳ quái nhìn qua, phát hiện Điền Chính Quốc bị bao phủ bởi một tầng sương mù, chán nản buồn bực, bả vai khẽ run lên.

Kim Thái Hanh kinh hãi quỳ lên giường, giữ vai cậu, dùng sức kéo anh lại: "A Quốc, em khóc sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com