12
Không lâu sau, Kim Thái Hanh dẫn Điền Chính Quốc đến trường đua ngựa chơi thật.
Trời đã trở lạnh lắm rồi, mấy hôm trước mới đổ trận tuyết lớn. Trước lúc ra ngoài, Điền Chính Quốc phải mặc quân phục đặc chủng, còn phải mang bốt da trâu. Kim Thái Hanh ngồi chồm hổm dưới đất, nhét ống quần của cậu vào trong giày, đoạn vỗ bắp chân cậu: “Chúng ta chỉ đi cưỡi ngựa thôi, em mặc vầy là định vào thành phố chống khủng bố hả? Có cần khoác thêm vest chiến thuật, phối thêm cái khiên chống nổ, lưng đeo khẩu QBU88 cho đủ bộ không?"
“Được đó, lấy thêm khẩu 92 đi.” Điền Chính Quốc vỗ hông một phát: “Em giắt vô đây liền!”
Kim Thái Hanh cười cười, đứng dậy nâng cằm hắn: “Mới cho tí màu đã muốn mở phường nhuộm rồi.”
Nguyên cây đồ Điền Chính Quốc mặc là trang phục của bộ đội, tuy có quy định “không phải quân nhân tại ngũ thì không được sử dụng vật phẩm quân đội”, nhưng nhà đã có sẵn thì kiểu gì cũng có đường luồn lách thôi, thỉnh thoảng mặc một lần cũng chẳng sao. Mỗi tội lúc cưỡi ngựa mà xỏ bốt ngắn thì không tiện mấy, cậu loay hoay trước gương một hồi bèn đổi thành giày lính cao cổ.
Quân phục đặc chủng chuyên dùng trong dã chiến phối với giày lính cao cổ dùng trong dịp lễ, ăn bận kiểu đó đúng thật chẳng giống ai, Kim Thái Hanh lại không bình luận gì, chỉ đưa bao tay da cho cậu, còn tự tay quấn khăn quàng cổ cho cậu.
Trời quang sau tuyết, nhưng nhiệt độ hãy còn thấp lắm. Điền Chính Quốc cưỡi một chú ngựa nâu rắn rỏi thả bộ, bên cạnh là hai nhân viên trường đua. Kim Thái Hanh không hứng thú với cưỡi ngựa, chỉ ngồi ghế VIP thưởng trà, nghe quản lý báo cáo công việc qua laptop đặt trên bàn. Hắn nghịch dây phone, lâu lâu lại phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Từ đầu đến cuối Điền Chính Quốc vẫn nằm trong phạm vi quan sát của hắn, lúc gần lúc xa.
Xong cuộc gọi với quản lý, Kim Thái Hanh đóng laptop, lúc này ống nghe truyền đến vài tiếng kết nối đứt đoạn, cậu gọi: “Anh Hanh.”
“Hả?” Hắn khom người xuống: “Sao đấy?”
“Anh bảo hai người này về được không? Em muốn cưỡi một mình cơ.”
“Không được.”
“Vậy em cưỡi nhanh chút xíu được không?”
“Nhanh chút xíu là nhanh cỡ nào?”
“Là cỡ vầy nè.” Điền Chính Quốc điều khiển con ngựa tăng tốc, Kim Thái Hanh đứng lên theo dõi một lát rồi nói: “Dừng lại ngay.”
“Vậy cũng không được hả? Có nhanh gì mấy đâu!”
“Dừng lại.”
“Ầy anh đúng là…”
Hắn không dài dòng: “Ghìm chặt dây cương, giảm tốc độ đi.”
Ống nghe truyền đến vài tiếng “tút tút”, cuộc trò chuyện bị cắt ngang. Kim Thái Hanh nhìn bóng đen nho nhỏ càng chạy càng xa, hai giây sau chỉ đành cười trừ rồi thở dài.
Điền Chính Quốc dám ngắt bộ đàm, nhưng cuối cùng vẫn chịu ghìm chặt dây cương, vẫn chưa thúc ngựa phóng vút đi. Chờ thêm vài phút nữa, ống nghe lại có tiếng, cậu giận dỗi nói: “Vừa lòng anh chưa?”
Kim Thái Hanh cười khẽ: “Ừ, hôm nay nghe lời, đáng tuyên dương.”
Điền Chính Quốc cưỡi cả ngày trời, lúc xuống ngựa bèn níu vai Kim Thái Hanh, cố tình đu bám trên mình người yêu. Hắn đỡ hông, chờ cho đứng vững rồi vuốt má cậu hỏi: “Lạnh không? Mặt đông cứng rồi này.”
“Vậy anh hôn một cái đi?”
Kim Thái Hanh biết nghe lời phải, Điền Chính Quốc lại đưa tiếp má bên kia: “Bên này cũng muốn.”
“Được voi đòi tiên.”
Hôm nay đám Từ Khải Phong và Mạc Tiến cũng ở trường đua, nghe nói Hanh Quốc tới chơi thì định qua chào hỏi, nào ngờ lại thấy hai người kia ôm hôn thắm thiết. Mạc Tiến trợn trắng mắt: “Thôi dẹp đi, coi như không quen cho lành.” Từ Khải Phong cười: “Cũng chỉ đành giả làm người qua đường thôi.”
Trường đua ngựa có nuôi mấy con Berger Đức, đẹp mã oai vệ, một con trong đó nhận ra Điền Chính Quốc, nhào tới đòi ôm đòi gãi lông. Cậu ngồi xổm xuống xoa đầu nó, chơi một lúc lại ngẩng đầu lên nói: “Hay tụi mình cũng nuôi một con đi.”
Điền Chính Quốc muốn nuôi thú cưng từ lâu rồi, nhưng trước đây cả bác sĩ lẫn Kim Thái Hanh đều không cho, cậu từng nhắc một lần, mấy năm qua chưa nhắc lần nào nữa.
Hắn hỏi: “Muốn nuôi giống gì?”
“Tất nhiên là Berger Đức rồi.”
“Còn tưởng em đòi nuôi Teddy chứ.”
“Vậy ẻo lả quá nha.”
“Chứ sao nữa, Teddy cũng quậy banh trời banh đất như em còn gì?”
Điền Chính Quốc nhảy dựng lên: “Phải gọi em là đội trời đạp đất!”
“Rồi rồi rồi, đội trời đạp đất.” Hắn dắt cậu: “Chờ tiết trời ấm lên, chúng ta đi nhận một con về nuôi, để nó ngày ngày dẫn em đi dạo, miễn cho em tinh lực dồi dào quá.”
“Em tinh lực dồi dào không có lợi cho anh sao?”
Kim Thái Hanh cười cười, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu: “Lợi quá trời.”
Hồi sáng Kim Thái Hanh có thuận miệng nhắc tới khẩu QBU88, Điền Chính Quốc cứ nhớ nhung mãi, trên đường về nhà cứ nói mình hoài niệm tiếng đạn bay khỏi nòng và tiếng kéo chốt lên đạn, tay trái vô thức vuốt ve vết chai lưu cữu trong lòng bàn tay phải, đôi mắt khép hờ, chìm đắm trong kí ức ngày xưa.
Kim Thái Hanh kéo tay cậu qua, nhấn nhẹ lên những vết chai nọ. Trên tay hai người có những vết chai tương tự, lòng bàn tay cũng thô ráp như nhau, chẳng hề giống quý tử nhà giàu sống trong nhung lụa.
Điền Chính Quốc nhoài nửa người sang, đề nghị: “Hay tụi mình tìm thời gian đi bắn vài phát đi?”
“Đi đâu bắn?”
“Còn đâu được nữa?”
Kim Thái Hanh trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Nói sau đi. Rời khỏi nhiều năm thế rồi, về lại chỉ để thỏa cơn ghiền súng thì không hay cho lắm.”
“Nói cũng đúng.” Điền Chính Quốc nhún vai, lát sau lại bảo tiếp: “Nhưng đội trưởng Lạc đã nói rồi mà, chúng ta có thể về ‘thăm nhà’ bất cứ lúc nào. Bây giờ sức khỏe của em đã hồi phục, chi bằng tranh thủ Tết năm nay về chúc Tết mọi người?”
Hắn gật đầu: “Cũng được.”
Cuối năm nghề nào cũng tất bật, Kim Thái Hanh không còn nhiều thời gian canh chừng cậu. Điền Chính Quốc cũng không làm loạn nữa, ngoan ngoãn đợi ở nhà, cách dăm ba hôm lại đến nhà sách cos khách, gặp dịp thuận giờ còn lái xe đi đón hắn tan tầm.
Trước đây Kim Thái Hanh đời nào cho cậu lái xe tới đón, thiếu điều xích luôn trong nhà, đừng mơ đi đâu hết. Bây giờ “chính sách” nới lỏng dần, Điền Chính Quốc được tự do hơn, nhờ vậy mới được nhận đãi ngộ “đón chồng tan ca”.
Xe đậu bên ngoài tòa nhà của tập đoàn, lần nào đến Điền Chính Quốc cũng không định vào trong. Kim Thái Hanh ra khỏi tòa nhà, thản nhiên mở cửa ngồi vào ghế phó lái.
Có người mục sở thị kể rằng, ông chủ trẻ và người đàn ông ngồi ghế lái hôn nhau.
Tính hướng của Kim Thái Hanh gần như công khai, khá nhiều người trong công ty đều biết hắn có một người yêu cùng giới, nhưng chẳng mấy ai biết cái vị mà Kim tiên sinh nuôi ở nhà có thân phận ngang ngửa hắn, tuyệt đối không phải hạng tình nhân lên giường cho vui.
Nhân viên hạ tầng trong công ty bí mật loan tin thị phi, bảo rằng Kim tiên sinh nuôi một con chim hoàng yến trẻ tuổi đẹp trai, ngoại trừ làm ngài ấy vui lòng thì chẳng biết gì hết, con chim đó còn lấy tiền của Kim tiên sinh mở nhà sách nữa. Thị phi lan rộng bài bản hẳn hoi, bởi vậy một vài đồng chí trẻ trung tự tin với vẻ ngoài của mình, khát khao bay lên đầu cành, thường xuyên mơ mộng hão huyền, gửi gắm hy vọng vào ngày nào đó bò được lên giường của Kim tiên sinh, đổi lấy một lần làm chim hoàng yến ở nhà lầu lái xe sang.
Suy cho cùng Kim tiên sinh nuôi con chim hoàng yến đó lâu lắm rồi, chung quy sẽ có lúc chán thôi.
Có hôm Điền Chính Quốc ngồi trong xe chờ lâu quá bèn xuống vặn mình cho khỏe, sau đó tựa vào cửa xe nghịch di động. Lúc này thị phi được bổ sung tin mới, bảo rằng chim hoàng yến khác xa trưởng tượng của dân tình.
Đa số chim hoàng yến thông thường đều trắng trẻo xinh xắn, không quyến rũ thì cũng ngoan hiền. Chim hoàng yến của Kim tiên sinh lại thuộc kiểu cao to đẹp trai, khoác áo bành tô dài tới cẳng chân, càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, mặt mũi đẹp thì đẹp thật, da dẻ cũng trắng ngần, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy hổ báo, tuổi tác coi bộ cũng lớn rồi, có khi chẳng kém Kim tiên sinh là bao.
Sau khi chiêm ngưỡng dung nhan của chim hoàng yến, mấy em trẻ tuổi lại càng nóng lòng muốn thử, chắc mẩm ngày thất sủng của vị này không còn xa nữa đâu.
Điền Chính Quốc hoàn toàn chẳng hề phát hiện những ánh mắt kia, tựa như trước giờ chưa từng lo rằng mình sẽ “thất sủng” trước mặt Kim Thái Hanh.
Gần đến Tết, Kim Thái Hanh gọi cho thủ trưởng cũ trong bộ đội, bảo mình và Điền Chính Quốc muốn về thăm chốn cũ. Đối phương cười nói: “Cuối cùng cũng nhớ tới ‘nhà mẹ đẻ’ rồi hả?”
Hắn thở dài: “Đến tận năm nay cậu ấy mới bình phục hoàn toàn.”
Bên kia trầm ngâm chốc lát, giọng có phần bùi ngùi: “Bình phục là tốt rồi, bình phục là tốt rồi, cuối cùng cũng qua được ải này…”
Hai người ôn chuyện thêm một lát, trước khi ngắt máy, người kia lại nói: “Đúng rồi, Ngọc Bảo sắp ‘về hưu’ đó, sau Tết âm nó sẽ đến trung tâm quân khuyển dưỡng lão, vừa khéo hai người về chơi, còn gặp được nó thêm bữa nữa.”
Ngọc Bảo chính là “chó cộng tác” với Điền Chính Quốc ở bộ đội đặc chủng năm xưa, là một con Berger Đức to bự chiến công chói lọi. Lúc vừa vào đội, nó chỉ là một con cún bé tí, ôm bốt da trâu của cậu gặm lấy gặm để, Điền Chính Quốc đặt tên cho nó là “Ngọc Bảo”, nhưng cứ len lén gọi nó là “con trai ngoan”, “cục cưng”. Mới chớp mắt thôi, “con trai ngoan” cũng đến tuổi “về hưu” rồi.
Điền Chính Quốc nói: “Hay là để em xin đội trưởng Lạc, rước con trai tụi mình về nuôi ha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com