16
Hơn nửa năm sau khi xuất ngũ, tình trạng sức khỏe của Điền Chính Quốc vẫn chưa thể về nhà tĩnh dưỡng, vẫn phải nằm trong phòng VIP ở bệnh viện, có người trông nom suốt 24 tiếng đồng hồ. Kim Thái Hanh không đến công ty gia đình trình diện ngay mà dồn hết tinh lực cho việc chăm sóc cậu.
Di chứng của việc sốc mất máu của mỗi người mỗi khác, có nặng có nhẹ. Điền Chính Quốc được tính là mất máu nghiêm trọng, chưa kể thời gian sốc khá dài, cộng thêm đủ loại ngoại thương và gãy xương, dẫn đến khi nhắc đến tương lai của cậu, bác sĩ ở hai bệnh viện trước đều nói khéo rằng không lạc quan cho lắm. Sau khi bác sĩ ở quê nhà tiếp nhận ca bệnh, bọn họ cũng bày tỏ quan điểm tương tự. Kim Thái Hanh tự gánh áp lực một mình, chưa bao giờ lộ vẻ tiêu cực trước mặt cậu.
Phục hồi chức năng sau gãy xương khá vất vả, Điền Chính Quốc hành động không tiện, tính tình lại bướng bỉnh, sau khi mất đi sức khỏe, dẫu có kiềm chế cỡ nào, thi thoảng cảm xúc cũng sẽ mất kiểm soát. Cậu không thích người khác đụng vào mình, ngay cả mẹ ruột cũng thế, vì vậy mấy chuyện như tẩy rửa cơ thể và đi vệ sinh, chủ yếu vẫn do Kim Thái Hanh phụ trách. Những khi tâm trạng tốt, Điền Chính Quốc sẽ mặc cho hắn bế vào bế ra, xi tiểu cũng không thành vấn đề. Những khi lòng khó chịu —— chẳng hạn như lúc tình trạng sức khỏe đột nhiên trở xấu, hoặc mãi không có chuyển biến tốt, cậu thậm chí chẳng chịu cho Kim Thái Hanh đụng vào, quyết phải tự vịn vách tường đi vệ sinh, còn đóng cửa không cho nhìn.
Vài lần trước, Kim Thái Hanh không muốn chọc giận Điền Chính Quốc nên đành đứng ở ngoài trông chừng. Sau đó có lần cậu trượt ngã, không hẳn là đau, nhưng nước mắt thoáng chốc tuôn ào ạt. Kim Thái Hanh đau lòng muốn chết, không cho phản bác bế lên. Điền Chính Quốc vùi vào ngực hắn khóc nức nở, áp lực dằn nén suốt thời gian dài nhất thời bùng phát, nói ngay cả đi vệ sinh mà cũng không tự làm được, vậy khác gì người tàn phế chứ.
Kim Thái Hanh hôn cặp mắt ngấn nước và đôi môi đang run rẩy, sau này những khi Điền Chính Quốc dở chứng không chịu cho đỡ, hắn chẳng dung túng nữa, quyết đoán bế lên, không cho cơ hội né tránh.
Có lẽ do nền tảng thể chất tốt, hoặc trị liệu thoả đáng, hoặc chỉ đơn thuần là may mắn, trong giai đoạn điều trị tiếp theo, Điền Chính Quốc hồi phục khá suôn sẻ. Mặc dù từng sốt vài lần dưới tác dụng của thuốc, sức khỏe cũng yếu trầm trọng, nhưng không xuất hiện tình trạng di chứng mà các bác sĩ dự đoán, trạng thái nội tạng cũng ổn định.
Ngày nào Kim Thái Hanh cũng mát xa cho cậu, thúc đẩy máu tuần hoàn, phòng ngừa bắp thịt héo rút. Sau khi được phép rời xe lăn, hắn vẫn kè kè sát nút, không để cậu trượt ngã lần nào nữa.
Điền Chính Quốc xuất viện, ngay cả bác sĩ trưởng cũng nói, tuy sau này còn phải duy trì việc trị liệu, nhưng tốc độ và mức độ hồi phục của cậu có thể được xem là kỳ tích nhỏ rồi.
Hai nhà Kim Điền có nhiều phần bất động sản, Kim Thái Hanh chọn biệt thự sân vườn ở ngoại ô thành phố, cùng sống chung với Điền Chính Quốc ở đó.
Lúc ấy về cơ bản, Điền Chính Quốc có thể tự do hoạt động, nhưng không được ngừng thuốc, mỗi tuần đều phải đến bệnh viện. Kim Thái Hanh bắt đầu làm việc giúp ba mình, tuy nhiên mọi sự chú ý vẫn đặt trên người thương.
Mát xa tản bộ bền bỉ cố định, ngay cả thuốc Đông y điều dưỡng sức khỏe cũng do hắn tự tay sắc. Thực đơn mỗi bữa của Điền Chính Quốc cũng phải được Kim Thái Hanh xem qua, toàn bộ đều là nguyên liệu thanh đạm dưỡng sinh, cậu ăn mà than khổ luôn mồm. Hai bà mẹ thường xuyên đến biệt thự chăm sóc phụ, thừa dịp Kim Thái Hanh vắng nhà, Điền Chính Quốc liều mạng mắng vốn. Mẹ nào mà chẳng mềm lòng, trời sinh cũng chiều chuộng con mình hơn, thế là lập tức quyết định cho cậu ăn một “bữa ngon”. Nhưng vú nuôi và quản gia trong nhà đều do đích thân Kim Thái Hanh mời về, hễ xảy ra bất cứ tình huống “phạm quy” nào, họ sẽ báo ngay với hắn.
Điền Chính Quốc còn đang tha thiết mong chờ bữa cơm thân ái “hiệu mẹ yêu”, Kim Thái Hanh đã gọi điện thoại về.
Hai bà mẹ đuối lý, chỉ đành bấm bụng đổ hết món ngon đã nấu được phân nửa.
Ở phương diện chăm sóc Điền Chính Quốc, người nhà hai bên đều nghe lời Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc làm ầm ĩ, cứng mềm đều dùng tuốt, song thái độ của hắn chỉ ngày một đanh thép, không cho thừa nước đục thả câu. Cậu ôm một bụng tức, tiếc rằng không xoay chuyển được tình hình, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi xương cốt lành hẳn, chờ đợi Điền Chính Quốc chính là quá trình trị liệu dài miên man. Ngoại trừ chưa được phép vận động mạnh, thoạt nhìn cậu đã không khác gì người thường. Trong thời gian dưỡng thương, vóc người biến dạng, phát tướng lên nhiều, cơ bụng mất tiêu, một vòng sẹo lồi chạy quanh thắt lưng. May là Điền Chính Quốc cao lớn, cho dù bụng phệ, mặt cũng tròn ủm, thì vẫn không hề khó coi.
Kim Thái Hanh mời chuyên gia vạch kế hoạch rèn luyện cho cậu, bài học mỗi ngày là gồm chạy bộ trong sân, đến phòng gym tập luyện, bơi lội, về nhà uống thuốc bôi thuốc. Trong biệt thự có đầy đủ thiết bị, cho dù ban đầu không có, hắn cũng sắm cho đủ. Cậu bị cấm túc nghiêm ngặt, không có cơ hội ra ngoài, năn nỉ lẫn ăn vạ đều vô dụng, mỗi ngày chỉ chờ Kim Thái Hanh về rồi ỏng eo bắt bẻ.
Cắt móng tay chính là một chiêu trò bắt bẻ.
Sau khi có thể tự lo cho mình, điều duy nhất Điền Chính Quốc quyết phải bắt Kim Thái Hanh làm hộ chính là cắt móng tay. Tay đứt ruột xót, nỗi đau lúc trước bị kềm nhổ móng đến giờ vẫn chưa dám hồi tưởng. Trong thời gian móng tay mới chưa mọc ra, ngón tay và ngón chân của cậu đều quấn băng gạc, y tá muốn khử trùng và bôi thuốc cho hắn, do lòng còn ám ảnh nên cậu liều mạng không cho, tiêm thuốc an thần mới chịu yên tĩnh lại. Sau lần ầm ĩ đó, nhiệm vụ bôi thuốc bèn chuyển giao cho Kim Thái Hanh. Tay và chân được hắn nâng niu, Điền Chính Quốc mới thôi giãy dụa, nhưng thân thể vẫn run cầm cập theo bản năng.
Sau khi móng tay mọc lại, cần phải cắt sửa định kỳ, Điền Chính Quốc cầm kềm cắt móng là run như cầy sấy, Kim Thái Hanh bèn nhận lấy, cắt từng móng tay và móng chân cho cậu.
Cho dù sau này những nỗi sợ xé ruột ấy đã biến mất, cắt móng tay cho em Quốc vẫn là “việc thuộc bổn phận” của chồng Hanh.
Yêu cầu ra ngoài và ăn vặt bị bác bỏ, Điền Chính Quốc xụ mặt kiếm chuyện, lúc thì chê cắt xấu quá, chỗ này tròn chỗ kia dẹp, lúc thì bảo bị cắt trúng thịt.
Xưa nay Kim Thái Hanh luôn cẩn thận từng li từng tí, chưa từng cắt trúng thịt, thế là dứt khoát mặc cho Điền Chính Quốc dở chứng, cắt xong nâng ngón tay của cậu lên hôn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn với ánh mắt nửa cương nghị nửa dịu dàng.
Chiêu này có thể làm cho Điền Chính Quốc ngậm miệng ngay tắp lự.
Bởi vì xương chậu của Điền Chính Quốc bị thương, hai năm trước Kim Thái Hanh vẫn không dám làm tình, cậu có nhu cầu, Kim Thái Hanh bèn dùng cách khác thỏa mãn cậu. Mãi đến khi bác sĩ nói xương của Điền Chính Quốc đã ổn, cậu còn đắc chí khoe cơ bụng và cơ hông mới luyện ra, Kim Thái Hanh mới tiến vào cơ thể cậu lần nữa.
Sau lần đầu tiên bị thương, Kim Thái Hanh luôn làm dịu dàng tột độ, Điền Chính Quốc lại bật khóc, vùi mặt vào cổ, cắn vai hắn, gọi khẽ: “Anh Hanh, chơi em, dùng sức chơi em.”
Trên người Kim Thái Hanh có sự quyết đoán và uy nghiêm của quân nhân, lại sinh ra trong gia đình kinh doanh, hiển nhiên không thiếu thủ đoạn lăn lộn thương trường, sau khi nhậm chức nhanh chóng đứng vững chân trong tập đoàn, chưa từng khiến ba mình thất vọng. Điền Chính Quốc biết anh nhà mình giỏi, khỏe lại rồi cũng muốn tìm vài chuyện để làm, không muốn ở nhà phí hoài thời gian.
Nhưng Kim Thái Hanh vẫn còn sợ hãi, sợ Điền Chính Quốc cực khổ mệt nhọc, sợ cậu bị người ta gạt, sợ cậu lại chịu bất cứ tổn thương gì.
Chỉ có nhốt ở nhà, mới là an toàn nhất.
Điền Chính Quốc đời nào chịu phục, tối nào cũng lằng nhằng lải nhải, lúc ân ái cũng không quên nhắc chuyện gầy dựng sự nghiệp. Mấy chuyện phù hợp với chim hoàng yến như mở quán bar mở nhà hàng đều bị bác bỏ, chỉ có mở nhà sách được miễn cưỡng thông qua.
Nhà sách Sơn Kim được mở vào thời điểm đó, vị trí đắc địa, trang hoàng đẹp đẽ, đầu sách phong phú, thức uống cũng đa dạng, năm đầu lỗ vốn, đến giờ cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng với Kim Thái Hanh mà nói, Điền Chính Quốc vui là được.
Hơn một năm gần nhất, thuốc mà Điền Chính Quốc cần uống ngày càng ít, số lần đến bệnh viện giảm dần đều, tính tình cũng ngày một ngang bướng, số lần kiếm chuyện với Kim Thái Hanh ngày càng tăng.
Hễ phạm lỗi Kim Thái Hanh sẽ đánh cậu, mỗi khi mông gặp nạn, Điền Chính Quốc lại gân cổ hét thảm thiết, người ngoài không rõ nội tình còn tưởng cậu bị bạo lực gia đình nghiêm trọng lắm. Có lần Kim Thái Hanh còn chưa đánh, Điền Chính Quốc đã bắt đầu la làng la xóm. Kim Thái Hanh nhéo mông cậu, Điền Chính Quốc quay đầu nhìn một cái rồi vội dúi mặt vào trong gối…
Trải qua biết bao gian khó, cuối cùng đổi được một tờ giấy chẩn đoán “khỏe mạnh”.
…
Trực thăng bay lệch trên không trung, sàn máy nghiêng ngả, Ngọc Bảo nhào vào ngực Điền Chính Quốc, cậu theo quán tính ngả sang bên phải, va vào khuỷu tay của Kim Thái Hanh.
Hắn mỉm cười ôm lấy cậu, dịu dàng nói: “Ôm con chúng ta thì ngồi cho vững vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com