18
Tết âm lịch trời lạnh cóng, Kim Thái Hanh dẫn cậu đến hòn đảo phía Nam nghỉ mát. Bãi biển tư nhân rất yên tĩnh, hai người ân ái dưới ánh mặt trời, sóng tình cuộn trào còn mãnh liệt hơn sóng biển, cát mịn trắng xóa dính trên lưng, lập lòe như ánh nước gợn.
Điền Chính Quốc thích nằm bên bờ biển hóng gió phơi nắng, lười biếng nhắm hai mắt lại. Ngọc Bảo nằm dài bên cạnh, thi thoảng đuôi lại quét qua chân cậu. Kim Thái Hanh cầm chăn mỏng qua đây, khẽ khàng đắp lên bụng cậu. Điền Chính Quốc làu bàu vài tiếng, mắt cũng không mở, đoạn vén một góc chăn, sỗ sàng phủ cho cả Ngọc Bảo.
Kim Thái Hanh nhếch miệng cười, trong mắt chứa đầy yêu chiều dịu dàng.
Ngọc Bảo lại cảm thấy hết sức khó ở, một thân da lông đã đủ nóng rồi, đắp chăn lông của loài người chẳng khác gì bị ngược, nó bèn nghiêng đầu dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Kim Thái Hanh, sủa gâu gâu. Hắn lại ra hiệu cho nó đừng lên tiếng, nói khẽ: “Ba con đang ngủ, đừng đánh thức ba con.”
Ngọc Bảo tủi thân trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh, bất mãn nằm xuống trở lại, cái mồm đen thui húc vào cánh tay cậu, chân quẹt qua mặt cậu.
Điền Chính Quốc thoáng chốc bật cười, tí ta tí tởn ngồi dậy, thu chăn mỏng lại, ôm cổ Ngọc Bảo vừa gãi vừa nói: “Tại bố con không có mắt nhìn á, ba con chỉ nhắm mắt dưỡng thần thôi.”
Kim Thái Hanh đỡ cánh tay của Điền Chính Quốc, cậu mượn lực đứng dậy, duỗi lưng một cái. Hắn cúi người xuống phủi cát trên chân cậu, lấy cặp dép xỏ ngón đặt bên cạnh qua: “Mang vào đi.”
“Không mang.” Điền Chính Quốc duỗi lưng xong định bỏ đi, nhưng lại bị Kim Thái Hanh túm về, tự tay mang dép xong mới buông ra.
Gió ấm cạnh biển thổi vù vù, hai người một chó tản bộ dọc theo con đường mà thủy triều để lại. Khi ánh trời chiều nhuộm nước biển thành màu vàng, Điền Chính Quốc lùi ra sau vài bước, sau đó thình lình chạy ào tới, bật một chân, nhào lên lưng hắn.
Dường như đoán được động tác của đối phương, Kim Thái Hanh khẽ khom người ngay lúc cậu nhào lên, đoạn duỗi hai tay ra sau, ôm chắc hai chân của cậu.
Điền Chính Quốc ôm cổ hắn, thích chí hừm một tiếng.
Đoạn đường từ bờ biển về biệt thự không ngắn, tuy hai người đều im thin thít, song bầu không khí chẳng hề gượng gạo. Ngọc Bảo dẫn đường phía trước, chạy vài bước lại xoay người sủa hai tiếng “gâu gâu”.
Điền Chính Quốc tựa trên vai Kim Thái Hanh, sắp ngủ tới nơi thì chợt nghe hắn gọi tên mình.
Cậu nhổm dậy, hơi mơ màng: “Hả?”
“Cục thành phố bảo em chừng nào đi dạy đặc cảnh?”
Điền Chính Quốc tỉnh táo lại: “Sau mùa xuân… nhưng chẳng phải anh từ chối rồi sao?”
Đi thêm một hồi, hắn nói: “Em muốn đi thì đi đi, có điều phải chú ý an toàn, mỗi tháng một lần, một lần ba tiếng, không được nhiều hơn, cũng tuyệt đối không được làm nhiệm vụ chung với đặc cảnh, hiểu chưa?”
Ánh mắt Điền Chính Quốc ngưng đọng, giọng lộ rõ niềm hưng phấn không thể che giấu: “Anh cho em đi thật sao?”
“Ừ.” Kim Thái Hanh thả chậm bước chân, giọng trầm thấp: “Vui không?”
Cậu không trả lời, hai chân kẹp hông hắn, vài giây sau nghiêng mặt qua, hôn một cái rõ kêu bên tai Kim Thái Hanh.
Trở thành chuyên gia mời từ ngoài về của Cục thành phố có không ít thủ tục phải làm, lần đầu tiên Điền Chính Quốc đến đội đặc cảnh giảng bài đã là tháng ba rồi. Ba tiếng trôi qua rất nhanh, cậu dạy không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là kinh nghiệm đặc chiến tích lũy nhiều năm qua, nhóm đặc cảnh được lợi không ít, còn gọi hắn là thầy Điền.
Xưng hô này quá thú vị, lúc rời khỏi Cục thành phố, Điền Chính Quốc còn đang nhoẻn miệng cười.
Bị thương giải ngũ năm năm trời, cuối cùng cũng tìm về một ít cảm giác “mình còn hữu dụng”.
Chiếc xe quen thuộc đỗ ven đường, Kim Thái Hanh không yên tâm nên đến sớm đón. Điền Chính Quốc mở cửa ngồi vào, tay lập tức bị nắm lấy.
Hắn kiểm tra hết sức tỉ mỉ, có mỗi đôi tay mà lật qua lật lại nhìn tới nhìn lui, nếu không phải trên xe hành động bất tiện, có khi Kim Thái Hanh sẽ lập tức lột đồ cậu kiểm tra xem có va quẹt chỗ nào không.
Điền Chính Quốc nhích về phía trước, đè Kim Thái Hanh lên lưng ghế mà hôn.
Hắn kéo vạt áo của cậu ra, vuốt ve mông eo, chờ Điền Chính Quốc hôn đủ rồi mới cạ môi cậu, thấp giọng hỏi: “Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Không có, khỏe lắm.” Điền Chính Quốc ngồi trở lại ghế phụ, thắt dây an toàn: “Chỉ có anh thích lo thừa thôi.”
Dứt lời chẳng đợi Kim Thái Hanh phản ứng, Điền Chính Quốc lại dùng giọng điệu nói chuyện nhà bổ sung: “Lo thừa chi bằng chơi em.”
Kim Thái Hanh liếc một cái, lồng ngực nhũn ra, chậm rãi lái vào dòng xe cộ, cười nói: “Về chơi em ngay.”
Sau khi về đến nhà, hiển nhiên là muốn kiểm tra thân thể, Điền Chính Quốc cởi sạch sành sanh, thản nhiên giang hai chân chờ Kim Thái Hanh chơi mình. Hắn hôn bắp chân của cậu, sau đó nâng lên cao, tiện đà đâm vào nơi ướt mềm căng chặt kia. Điền Chính Quốc rên rỉ gọi “ba ơi”, Kim Thái Hanh lại càng hùng hục hơn. Khi dịch nóng tưới vào sâu bên trong, hai mắt Điền Chính Quốc mơ màng vì tình dục, không thấy rõ ánh mắt cháy bỏng cưng chiều của người yêu.
Kim Thái Hanh cúi người hôn, liếm sạch nước mắt sinh lý bên khóe mắt cậu, khàn giọng hỏi: “Anh Điền, sướng không?”
Câu này không cần trả lời, nét mặt thất thần và toàn thân ửng đỏ của Điền Chính Quốc đã là đáp án tốt nhất rồi.
Tiết trời ấm dần, số lần cậu ra ngoài cũng nhiều hơn. Tuy rằng làm gì cũng phải báo cáo với Kim Thái Hanh, chế độ ăn uống cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt, nhưng chí ít không còn bị nhốt ở nhà mãi.
Ngày nào cậu cũng đến nhà sách Sơn Kim, thỉnh thoảng còn ra dáng ông chủ hỏi về tình hình buôn bán. Bên Cục thành phố mỗi tháng chỉ cần đi một lần, không tính là công việc nghiêm túc gì. Trong lúc tự cân nhắc, Điền Chính Quốc chợt nảy sinh ý định đến công ty nhà mình làm.
Nhưng chắc chắn chồng Hanh sẽ không đồng ý.
Vậy theo hắn học tập thì sao?
Điền Chính Quốc không dám chắc nên cũng không hỏi ngay. Dù sao Kim Thái Hanh đồng ý cho cậu đến Cục thành phố làm chuyên gia đã là thỏa hiệp rồi, bây giờ mới qua hai tháng, lại đòi hỏi nữa hình như hơi quá đáng.
Nhưng cho dù quá đáng, có vài ý nghĩ một khi đã nhen nhóm, thì chẳng dễ rút lại nữa. Trước đây Điền Chính Quốc chưa bao giờ vào cao ốc tập đoàn, hôm nay bắt đầu vào đi dạo.
Muốn xem thử môi trường làm việc của Kim Thái Hanh, muốn biết anh nhà mình làm việc thế nào.
Cũng muốn biết mình có thể san sẻ trọng trách trên vai anh ấy không.
Kim Thái Hanh có ba trợ lý, trợ lý một và trợ lý hai phụ trách công việc, trợ lý ba tương tự trợ lý sinh hoạt, kiêm chức tài xế, trước đây là một ông chú chân chất, do ba Kim phái tới. Dạo trước ông chú có việc gia đình nên xin nghỉ dài hạn, bộ nhân sự tạm thời đổi cho hắn một anh chàng trẻ tuổi.
Kim Thái Hanh ít bao giờ dùng đến trợ lý sinh hoạt, mọi khi cũng thích tự lái xe, chỉ là có vài trường hợp cần trợ lý ở bên cạnh phụ giúp, lúc ra ngoài xã giao cũng cần trợ lý ba đưa đón.
Hai người không tiếp xúc gì nhiều, hắn chỉ biết đối phương họ Mạnh.
Điền Chính Quốc gióng trống rầm rộ đến đón chồng tan tầm, trong ngực ôm một bó hoa hồng. Kim Thái Hanh ngồi trong văn phòng, vừa thấy người yêu, ánh mắt tức thì mềm như nước.
Cậu nói: “Hình như trợ lý của anh thích anh.”
Hắn cười: “Mấy ngày nữa anh bảo nhân sự đổi người khác.”
Đúng là trợ lý ba có ấp ủ suy nghĩ không an phận, dù gì cũng là ông chủ đẹp trai lắm tiền, người ngấp nghé không ít. Bản thân Kim Thái Hanh không phát hiện, nhưng nếu cậu đã lên tiếng, hắn bèn lập tức báo cho bộ nhân sự, yêu cầu đổi người khác.
Ngày trợ lý ba bị điều đi, đúng lúc Kim Thái Hanh có một buổi xã giao, trợ lý hai tạm thời giữ chức tài xế, nào ngờ dọc đường gặp một tai nạn giao thông nhỏ, chân của trợ lý hai bị quẹt trầy, ngón út tay trái của hắn bị gãy xương nhẹ. Nói chung không phải vết thương gì nghiêm trọng, cũng không làm lỡ công việc, nhưng Điền Chính Quốc chạy tới bệnh viện nhìn mà sốt hết cả ruột.
Kim Thái Hanh an ủi: “Không có gì đâu, chỉ hơi sưng thôi, dưỡng vài hôm là lành ngay ấy mà.”
Điền Chính Quốc nhíu chặt lông mày: “Mấy ngày tới anh không được đi đâu hết, ngoan ngoãn ở nhà cho em!”
Kim Thái Hanh sửng sốt, rồi bỗng nở nụ cười: “Được, nghe lời em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com