5
Mấy năm trước phải nhận trị liệu liên tùng tục, cơ bụng mà Điền Chính Quốc luyện được trong bộ đội đã biến thành bụng bia nhão nhoét, cân nặng cũng tăng theo, thi thoảng Kim Thái Hanh lại nhéo thịt mềm ở bụng và cánh tay cậu, cười gọi là bé mập.
Lúc đó Điền Chính Quốc hành động không tiện lắm, tuy rằng có thể đi đường, nhưng phần lớn thời gian đều ngồi xe lăn. Kim Thái Hanh bế cậu lên, gân xanh hằn đầy cánh tay, hơi bị trầy trật tốn sức. Điền Chính Quốc ôm cổ chồng, nói: “Em tự đi được mà.”
Kim Thái Hanh cúi đầu hôn chóp mũi: “Không sao, cứ để anh bế. Nếu không mai mốt muốn bế cũng bế không nổi.”
“Hả? Sao vậy?”
“Theo đà phát tướng của em, qua đợt này thành vua mỡ cỡ bự, anh muốn bế em chắc phải đi lắp hai cánh tay thép.”
Sau này sức khỏe Điền Chính Quốc tốt dần lên, rèn luyện trở thành bài học quan trọng nhất mỗi ngày, tuy sức lực và bản lĩnh nay không bằng xưa, nhưng chí ít dáng người đã phục hồi, vai rộng eo thon, cơ bụng múi nào ra múi nấy, đường nhân ngư sắc như dao, hai chân căng đầy thon dài, ngoại trừ đống sẹo khó phai mờ, cơ thể của cậu có thể nói là gợi cảm không tỳ vết.
Người đẹp nhờ xương cũng nhờ da, Điền Chính Quốc da trắng, nhiều năm dãi nắng dầm mưa cũng không rám đen, đống sẹo đó hằn trên người chẳng những không gây cảm giác đáng sợ, trái lại còn thêm vài phần phong vị đàn ông.
Bây giờ Điền Chính Quốc đã cởi âu phục, áo sơmi cũng tháo nút, thân dưới trần như nhộng, thừa biết không giấu được nhưng vẫn muốn vẫy vùng cú chót —— Liền ngồi trên giường giạng chân hình chữ M, tự sướng ngay trước mắt Kim Thái Hanh, mặt hơi ngửa lên, nhìn hắn với ý đồ dụ dỗ.
Kim Thái Hanh lia mắt qua bắp đùi run nhè nhẹ của Điền Chính Quốc, dùng hai tay kéo vạt áo sơmi của cậu. Điền Chính Quốc vội che lại, còn cố chày cối: “Cứ làm thế này không được sao anh?”
Tay phải của Kim Thái Hanh đẩy mạnh một cái, Điền Chính Quốc ngã ngửa xuống giường. Hắn tiện đà chèn một chân vào giữa háng cậu, cởi phăng lớp áo cuối cùng.
Trên cánh tay, là vết đỏ sậm gai mắt.
So với những vết sẹo khác in hằn trên cơ thể Điền Chính Quốc, vết trầy bé tí đó quả thật không đáng là gì, song ánh mắt của Kim Thái Hanh tức thì rét lạnh, gằn giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Năm năm qua, đây là vết thương mới duy nhất xuất hiện trên người Điền Chính Quốc.
Cậu đã quá quen với ánh mắt này của Kim Thái Hanh, khóe miệng giật giật, kéo áo sơmi về, chống tay nhổm dậy hôn hắn một cái, cười nói: “Hôm qua em hăng hái làm việc nghĩa.”
Chân mày Kim Thái Hanh nhíu càng chặt hơn.
Điền Chính Quốc nắm cổ tay của hắn, nhéo nhéo như làm nũng, sau đó chấn chỉnh thái độ, thành thật khai báo: “Chẳng phải hôm qua anh bảo hôm nay anh về sao? Em nhớ nhà mình hết gel bôi trơn rồi nên mới ghé cửa hàng tiện lợi mua. Nào biết lúc ra vừa khéo gặp phải hai thằng ăn trộm ức hiếp một cô gái, giật túi xách của người ta.”
“Vậy là em đuổi theo?”
“Ừm, người ta là con gái, còn mang giày cao gót, coi bộ là viên chức nhỏ, đêm hôm khuya khoắt còn ở ngoài đường, chắc vừa tan tầm thôi, cũng đâu dễ dàng gì.”
Khi nói lời này, Điền Chính Quốc đang trần truồng quỳ trên giường, bày tư thế nhận lỗi và nói lý lẽ, nói xong còn ôm eo Kim Thái Hanh, gác cằm lên bụng đối phương, ngước mặt lên chớp mắt lia lịa: “Anh Hanh, em không sao, chỉ là sơ ý bị dao rạch một đường thôi. Anh nhìn đi, vết thương nông lắm, vài bữa nữa là lành ngay.”
“Kiểm tra trên dao có thứ gì chưa?” Hắn nâng gáy cậu, đáy lòng đau nhói.
Điền Chính Quốc vốn định đốp một câu “Trên dao của tụi trộm vặt thì có gì được chứ, anh tưởng mình còn đang làm nhiệm vụ hả”, lời đến bên miệng lại nuốt ngược trở vào, làm bộ hết sức khôn khéo: “Kiểm rồi, không có gì hết.”
Bấy giờ Kim Thái Hanh mới yên tâm đôi chút, ngón tay vuốt ve cằm cậu: “Lần sau…”
Lần sau không được phép làm chuyện như thế nữa.
Hắn nhìn Điền Chính Quốc, câu tiếp theo không thốt nên lời.
Thật ra cậu biết hắn muốn nói gì, cũng biết vì sao lại không nói nên lời: “Lần sau gặp phải chuyện tương tự, em sẽ cẩn thận hơn lần này.”
Từng khoác quân phục trên mình bảy năm, tuy hôm nay quân hàm, băng tay và vô số vinh dự khác đã phủ đầy bụi ký ức, nhưng có vài thói quen, đời này không thể bỏ được.
Kim Thái Hanh cười cười, vuốt mũi người thương một cái: “Không còn lần sau đâu, mai mốt ngoan ngoãn ở nhà cho anh, không được đi đâu hết.”
“Uầy…” Điền Chính Quốc cụp mắt: “Nhà sách thì sao? Dù gì em cũng là ông chủ, không đến trông tiệm coi sao được? Em còn phải phát lương cho nhân viên.”
Kim Thái Hanh không dông dài với cậu, tháo cà vạt ra: “Anh đi tắm trước, vụ lần trước lẫn chuyện hôm qua, hôm nay chúng ta thanh toán rốt ráo đi.”
Dạo trước Kim Thái Hanh bận việc, lâu rồi hai người không bắn súng thật đạn thật, nhiều lần chỉ toàn tuốt giùm nhau một phát trước khi ngủ, có lần sáng sớm Điền Chính Quốc tỉnh lại bỗng dưng nổi hứng, thế là tặng luôn cho Kim Thái Hanh một lượt dịch vụ đánh thức.
Nghe tiếng nước truyền ra phòng tắm, Điền Chính Quốc nằm sấp trên giường tự bôi trơn cho mình —— Cậu đợi hết nổi rồi, chỉ muốn chờ hắn tắm ra là nhào tới giật khăn tắm quanh hông hắn, ngồi lên liền cho nóng.
Đúng thế, lần này nhất định phải cưỡi, tuyệt đối không thể bị đè trên giường chịch ngay chính diện được.
Kim Thái Hanh thích sờ chân của cậu, nếu cậu nằm dưới, chắc chắn sẽ bị nắm chân, nếu không gập trước ngực thì cũng bị nhấc lên, bây giờ bắp thịt còn nhức gần chết, cậu không chịu nổi hai tư thế đó.
Họ Kim lại mẫn cảm dã man, không ổn tí xíu là lần ra manh mối ngay.
Điền Chính Quốc vừa bôi vừa nghĩ, Kim Thái Hanh không thể phê bình việc mình hăng hái làm việc nghĩa, nhưng nếu biết mình lén đi cưỡi ngựa, vậy, vậy xong phim rồi.
Hơn mười phút sau, tiếng nước ngừng chảy, Điền Chính Quốc lập tức chống người dậy, tách hai chân ngồi chồm hổm trên giường, hô to: “Anh Hanh qua đây, em muốn cưỡi anh.”
Kim Thái Hanh cười gằn một tiếng, cậu chợt có cảm giác không ổn —— Mỗi lần tên này cười kiểu đó thì chẳng có gì tốt lành hết.
Kim Thái Hanh khoác áo tắm dài, dây đai buộc lỏng lẻo: “Qua đây.”
Điền Chính Quốc cảnh giác hỏi: “Chi vậy?”
“Làm ở đây.” Kim Thái Hanh chỉ chỉ phòng chứa đồ: “Chúng ta đứng làm.”
Điền Chính Quốc hoảng hốt: “Em muốn làm trên giường, anh nằm, em ở trên!”
Đứng thế nào được? Eo nhức chân đau, chọc hai cái sẽ run như dế!
“Bị phạt mà còn nói điều kiện với anh?” Kim Thái Hanh nheo mắt, không cho phản bác: “Qua đây.”
Điền Chính Quốc hơi bức xúc, lúc xuống giường suýt thì trượt té. Tên này rõ là đang bắt chẹt điểm yếu của mình, muốn phạt mình thế nào thì phạt thế nấy.
Trách ai bây giờ?
Còn không phải trách mình cam tâm tình nguyện đâm đầu vào chịu phạt.
Lúc nằm sấp trên mặt gương lạnh ngắt dài bằng thân người, Điền Chính Quốc còn âm thầm cổ vũ mình: Không sao cả, cứ đứng thẳng, chân đừng run, eo đừng rẩy, ráng nhịn đi.
Vậy mà thứ nóng bỏng quen thuộc vẫn chưa đâm vào cửa huyệt của cậu, Kim Thái Hanh ôm eo cậu, dương vật cương cứng chen vào giữa hai chân, chậm rãi đẩy vào rút ra.
Điền Chính Quốc sửng sốt, làm gì thế kia? Quan hệ bằng đùi?
Đang nghĩ miên man, mông đột nhiên ăn một bạt tai, Kim Thái Hanh nói: “Khép chân lại, nhón chân lên, kẹp chặt vào.”
“Ơ?” Điền Chính Quốc nghiêng mặt qua: “Anh không vào sao? Em mở rộng sẵn rồi.”
“Ai cho em tự làm?” Kim Thái Hanh nói xong lại tát cái nữa. Cậu căng cứng người, cau mày la lên: “Mẹ anh, đau!”
“Xoay người qua.” Kim Thái Hanh vặn cằm Điền Chính Quốc, bắt nhìn tấm gương phía trước: “Nhìn anh làm gì? Tự nhìn mình đi. Không muốn ăn đòn thì nhón chân lên kẹp chặt vào, không nghe lời lát nữa đánh em tiếp giờ.”
Lần này Điền Chính Quốc mới phát hiện thôi phiền rồi, toàn bộ cơ đùi đều tê nhức, Kim Thái Hanh còn muốn đứng quan hệ bằng đùi với mình, còn bảo mình nhón chân, đây quả là nhiệm vụ bất khả thi. Sức bền của hắn thế nào, cậu hiểu rõ nhất, đã cố đứng còn phải ráng kẹp chân, lại bị Kim Thái Hanh thúc thô bạo như thế, chốc nữa đừng nói run rẩy, khéo xụi giò luôn quá!
Hắn vịn hông Điền Chính Quốc, thành thạo đâm rút giữa hai chân cậu. Điền Chính Quốc cố chịu cảm giác kỳ dị khi dương vật đưa đẩy giữa cặp đùi mềm mại, hơi thở ngày một dồn dập. Tư thế này quá hiểm hóc, mới vài phút mà cậu đã đứng không vững, hai chân nhức buốt, bắp thịt quặn từng cơn. Hai túi tinh căng phồng của Kim Thái Hanh đập bành bạch vào chân cậu, lông mu cọ xát bắp đùi. Điền Chính Quốc khó chịu hầm hừ vài tiếng, khi sắp khụy chân quỳ xuống tới nơi, hông đột nhiên được Kim Thái Hanh đỡ lấy.
“Còn muốn gạt anh, hả?” Kim Thái Hanh lật người cậu lại, ngón tay thình lình đâm vào cửa huyệt, chọc ngoáy một phen như đùa dai, rồi lại quen đường quen lối tìm đến điểm mẫn cảm kia. Điền Chính Quốc nghẹn hơi, bật ra một tiếng rên khẽ, đuôi mắt vẽ ra vài phần ướt át, nghiến răng lườm Kim Thái Hanh.
Hắn vừa nhấn điểm nọ vừa hỏi: “Nói đi, hôm qua làm gì mà chân run dữ thế, có phải đến trường đua ngựa nhà Từ Khải Phong không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com